Edit Ngọc Trúc


@Đồ Ăn Tổ Giải Trí
Không thể tin nổi! Không thể nào! Hiện tại trong giới giải trí lại còn tồn tại một người chẳng có chút đạo đức nghề nghiệp nào như vậy sao? Hợp tác cùng tiền bối mà gương mặt thì cau có, thậm chí còn trắng trợn lườm nguýt — "Đại nghệ sĩ ngôi sao"? Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt đó! [Video liên tiếp]

@Bát Quái Tiểu Thiên Tài
Chuyện hôm nay, thật lòng mà nói thì tôi vốn chẳng định nhiều lời đâu, dù sao trước đây tôi cũng từng là fan sắc đẹp của Dung Cảnh.

Nhưng mà, nhìn lại những nghệ sĩ đỉnh cấp trong giới hiện tại đi, ai mà không có thành tích rực rỡ? Người ta vừa có tài vừa biết khiêm tốn giữ mình. Còn Dung Cảnh thì sao? Kiêu ngạo đến mức sắp không còn biết mình là ai nữa rồi. Là fan cũ, chỉ có thể hy vọng lần này sau khi bị bóc trần này, cậu ta có thể bình tâm suy nghĩ lại đi. [Ảnh Dung Cảnh trợn trắng mắt]

@Tản khách Bát Quái
Xem trong video thì thấy Lâm Duệ Sinh bị lườm nguýt mà chỉ cười rồi bỏ qua... Dung Cảnh thật sự nghĩ mình là ai vậy? Người hiền lành chẳng lẽ phải chịu bắt nạt? [Video lén quay Dung Cảnh liếc mắt liên tục]

@Ngư Ca Lời Bình
Về diễn xuất, Dung Cảnh quanh năm đóng mấy vai nhạt nhòa không mấy ai nhớ, so với Lâm Duệ Sinh còn kém xa. Về đạo đức nghề nghiệp, đi quay phim thì tới trễ, về sớm, diễn như làm cho có. Về nhân cách, một người dám trắng lườm nguýt với tiền bối thì có thể tốt đẹp gì?

Ngoại hình đúng là đẹp thật, nhưng một người không có thực lực, không có đạo đức, không có nhân phẩm như vậy, chỉ được cái mã bên ngoài liệu có còn xứng đáng tiếp tục tồn tại trong giới giải trí để làm gương cho fan nữa hay không?

Dung Cảnh nhắm mắt, dựa lưng vào sofa, lặng lẽ nghe người đại diện đọc một loạt bình luận công kích từ các tài khoản marketing trên Weibo, hàng chân mày khẽ nhíu lại.

Hậu quả lần bị thiên lôi giáng xuống dường như vẫn còn. Cậu thử điều động một chút linh lực, làn hơi thở dịu nhẹ lan toả quanh thân, miễn cưỡng làm dịu cơn đau nhói nơi đầu óc.

Cũng may, năng lực của cậu vẫn chưa biến mất.

Thực ra, Dung Cảnh không phải người của thế giới này hoặc nói chính xác hơn, cậu là người của thế giới này, nhưng là người của mấy trăm năm về trước.

Cậu tên là Dung Cảnh, từng là quốc sư của Đại Chiêu triều.

Đại Chiêu từng tôn sùng phong thuỷ làm đạo. Dung Cảnh tuy tuổi còn trẻ, nhưng thiên phú dị bẩm, vừa sinh ra đã tinh thông huyền thuật. Sau ba năm hạ sơn, thời thế loạn lạc, dân chúng lầm than, hắn liền chọn định minh chủ, lập người phù hợp làm đế vương, phụ trợ nhà họ Tạ thống nhất thiên hạ.

Tìm long mạch, định vận nước, một tay chuyển loạn thế thành thái bình. Hành động táo bạo, ngang trời đổi mệnh!

Cũng vì nghịch thiên mà đi, tuổi thọ chín mươi năm của cậu bị Thiên Đạo cắt đứt, công đức tích lũy bị cướp sạch, ba hồn bảy vía suýt nữa cũng bị thiên lôi đánh tan thành tro bụi.

Nhưng không hiểu vì sao, tuy công đức bị lấy hết, nhưng ba hồn bảy vía của cậu vẫn còn, thậm chí vượt thời gian mấy trăm năm, nhập vào cơ thể người thanh niên cùng tên Dung Cảnh ở hiện tại.

Thân thể hiện tại của cậu là một nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty giải trí, vào nghề ba năm, vẫn luôn là một tên nhảy nhót lận đận. Mãi đến dạo gần đây, nhờ một bộ phim truyền hình nổi bật, mới có chút tiếng tăm.

Chỉ tiếc, chưa kịp tận dụng danh tiếng ấy để vươn lên, thì nguyên chủ vì bệnh tim mà qua đời. Sau khi chết vẫn còn chấp niệm chưa dứt, mới để cho cậu có cơ hội nhập vào.

Nghe người đại diện đọc những bình luận chỉ trích mình trên mạng, Dung Cảnh xoa nhẹ huyệt thái dương, đè nén luồng phẫn nộ vô cớ trào dâng trong lòng.

Cậu hoàn toàn có thể xoá tan chấp niệm này ngay lập tức.

Nhưng thế gian này, vạn sự đều có nhân quả. Nguyên chủ đã tận thọ mà đầu thai, cơ thể này tuy đã là của cậu, nhưng vẫn mang theo nhân quả từ người cũ. Dung Cảnh đã mượn thân xác này thì cũng nên trả lại đoạn nhân duyên ấy.

Chỉ riêng vì nhân quả, cậu cũng không thể dập tắt chấp niệm kia, mà phải thay nguyên chủ hoàn thành nó.

Hơn nữa, Dung Cảnh xưa nay không phải loại người lấy oán trả ơn.

Cậu tuy lãnh đạm, nhưng không phải kẻ tàn ác. Năm xưa khi bị thiên lôi trừng phạt, dân chúng từng được hắn giúp đỡ đều tự phát lo liệu hậu sự, tiễn đưa linh cữu cậu đi suốt mười dặm đường cả kinh sư dài đằng đẵng, trắng một màu tang phục.

Dung Cảnh nhớ lại cảnh tượng mình từng nhìn thấy từ quan tài, ánh mắt khẽ dao động, vài giây sau mới thoát ra khỏi ký ức.

Lúc này, người đại diện cuối cùng cũng đọc xong. Cậu cất điện thoại, uống một ngụm nước rồi cúi đầu nhìn về phía thanh niên đang ngồi trên sofa.

Tiết trời cuối thu, thanh niên chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản.

Hai chiếc cúc áo trên cùng buông lỏng, mái tóc dài màu bạc xõa rối nhẹ trên cổ và xương quai xanh trắng ngần. Có lẽ vì vừa mới tỉnh ngủ nên gương mặt tinh xảo ấy hiện lên vẻ lãnh đạm, đôi mắt dài khẽ cụp, đồng tử màu hổ phách trong trẻo mà nhàn nhạt.

Dường như cảm nhận được ánh nhìn, hàng mi dày buông xuống khẽ lay động, đôi mắt ấy liền ngước nhìn lại.

Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, Tuân Hạo liền nghẹn họng. Một cảm giác kỳ lạ trào dâng trong lòng  như thể bản thân vừa bị người đối diện nhìn thấu hoàn toàn từ trong ra ngoài.

Chắc là ảo giác thôi.

Tuân Hạo khẽ nhíu mày:
“Vừa nãy mấy tài khoản marketing tôi đọc cho cậu, đều cùng một công ty đấy. Mấy chuyện bôi nhọ cậu trên mạng, chủ yếu là do bọn họ tung ra. Còn lý do vì sao…”

Tuân Hạo châm điếu thuốc, hạ thấp giọng:
“Nghe nói mấy hôm trước có người bên cạnh Vương thiếu tìm đến cậu, nói Vương thiếu muốn làm quen, mà cậu không chỉ phớt lờ người ta, còn báo cảnh sát đuổi thẳng ra ngoài, đúng không?”

Lăn lộn trong giới hơn mười năm, Tuân Hạo quá rõ những quy tắc ngầm trong nghề. Chỉ cần hơi điều tra một chút, anh ta đã hiểu được gốc rễ chuyện này.

Nói cho cùng, cũng tại gương mặt của Dung Cảnh mà ra họa.

Trước đây cậu mờ nhạt không ai để ý tới. Đám công tử con nhà giàu chơi bời xung quanh cũng chẳng buồn để mắt đến cậu. Nhưng chẳng phải gần đây cậu vừa tham gia một bộ phim truyền hình rồi nổi tiếng lên đó sao?

Khi danh tiếng tăng lên, thì ánh đèn sân khấu cũng tự nhiên rọi đến nhiều hơn.

Chẳng rõ tên Vương thiếu kia nhìn thấy Dung Cảnh ở đâu, sai người tới đưa ra điều kiện “làm bạn bè” bị Dung Cảnh từ chối thẳng thừng, lại còn báo cảnh sát. Thế là trong lòng sinh ra tức tối, đám tin tức bôi nhọ lan ra kia, e rằng cũng là cố tình gây áp lực lên Dung Cảnh.

Nếu Dung Cảnh vẫn cố chấp không tỉnh ngộ… Tuân Hạo rít một hơi thuốc, âm thầm thở dài. Vậy thì những thứ tiếp theo tung ra, có khi còn không dừng lại ở đó.

Đương nhiên, Dung Cảnh có thể nói mấy tin đồn kia đều là giả. Nhưng Vương thiếu ấy, gia thế cũng chẳng kém mình bao nhiêu, đã là người không thiếu tiền, thì dù tin giả, cũng có thể khiến người ta tin là thật.

Tuân Hạo vốn không phải người tốt, nhưng anh ta cũng chẳng xấu xa gì. Dung Cảnh nổi lên ba năm nay, anh ta cũng không có ý kiến gì quá đáng với Dung Cảnh.

Nhưng hiện giờ Dung Cảnh lại đắc tội với vị Vương thiếu kia, liên lụy tới cả mấy nghệ sĩ khác dưới tay hắn.

Tuân Hạo dụi tắt điếu thuốc trong tay, giọng điệu cứng rắn: “Tôi mặc kệ trước kia cậu nghĩ gì, nhưng người như Vương thiếu không phải loại cậu với tôi có thể đắc tội nổi. Tôi đã nhờ người kết nối bên phía hắn rồi, lát nữa cậu phải theo tôi qua đó. Bất kể thế nào, trước hết cứ phải xin lỗi đàng hoàng!”

Lời nói của Tuân Hạo không cho phép cãi lại. Dung Cảnh nghe xong, khóe mắt khẽ giật, trong đầu như có một chấp niệm bướng bỉnh đang chen lấn, tựa như thúc giục, lại cũng như do dự.

Một lúc sau, cậu lặng lẽ áp chế thứ chấp niệm kia xuống, nhàn nhạt mở miệng: “Được.”

Thái độ thay đổi quá nhanh khiến Tuân Hạo hơi ngờ vực. Ban nãy anh ta còn lo Dung Cảnh cứng đầu không chịu đi, giờ thấy vậy, chỉ cho rằng đối phương cuối cùng cũng nghĩ thông, nhíu mày gật đầu, rồi xoay người gọi điện thoại với người phía Vương thiếu.

Dung Cảnh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh ta, đầu ngón tay nhẹ gõ lên tay vịn ghế sofa. Nhìn kỹ sẽ thấy động tác nhỏ ấy dường như ẩn chứa một loại khí vận cổ xưa thần bí.

Ý thức của cậu lúc này thực ra vẫn còn khá hỗn loạn. Dù sao thân thể này không phải của mình. Dung Cảnh ba hồn bảy vía đã bị hao tổn không ít trong trận thiên lôi kiếp, hiện giờ tuy còn đủ, nhưng khi dung nhập vào thân thể này vẫn khá gượng ép, khiến nhiều ký ức trở nên mơ hồ, nhớ nhớ quên quên.

Tuy vậy, chuyện mà Tuân Hạo vừa nói về việc đuổi người rồi báo cảnh sát, anh ta đã tìm thấy trong ký ức nguyên chủ.

Vị Vương thiếu kia trong giới nổi tiếng là không kiêng kỵ gì, nam nữ đều không tha, sống chết đam mê sắc đẹp. Nguyên chủ vốn có dung mạo không tệ, tất nhiên cũng bị hắn bám riết.

Nghĩ đến đây... Dung Cảnh cụp mắt, nhìn xuống mái tóc dài rối tung trên vai mình ——

Nguyên chủ không chỉ trùng tên với cậu, mà dung mạo cũng vô cùng tương tự. Chỉ khác là nguyên chủ ban đầu có mái tóc đen ngắn ngang tai, còn Dung Cảnh thì trời sinh tóc bạc.

Kể từ khi hồn phách Dung Cảnh nhập vào thân thể này, mái tóc liền biến thành màu bạc dài giống y như cậu thuở trước, đến đôi mắt cũng đổi sang màu hổ phách.

Chẳng qua người đại diện Tuân Hạo kia trước đây vốn chẳng để tâm tới nguyên chủ, nên khi thấy cậu chỉ tưởng là nhuộm tóc, chẳng nghĩ ngợi gì thêm.

Nhưng... tại sao lại xuất hiện tình huống như vậy?

Dung Cảnh không phải chưa từng thấy mấy ví dụ kiểu “mượn xác hoàn hồn”, nhưng chưa từng có ai giống như cậu đến mức hồn phách có thể ảnh hưởng cả thể chất.

Cậu mơ hồ cảm thấy tình trạng này có lẽ liên quan đến việc ba hồn bảy vía của cậu bị hao tổn trong trận lôi kiếp kia, cậu cụp mắt, thử bấm ngón tay tính toán một lần.

Nhưng vừa động thủ, chỉ nghe “ầm” một tiếng sấm nổ vang trời, tia chớp xé ngang chân trời. Quẻ tượng trong tay Dung Cảnh chưa kịp thành hình đã chợt tán loạn.

—— Quả nhiên là không được.

Dung Cảnh thu tay lại, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng vẫn đang chói chang.

Tuân Hạo vừa cúp máy xong, cũng nghe thấy tiếng sấm, có phần ngạc nhiên: “Sắp mưa à?”

Trông cũng đâu giống mưa. Tuân Hạo nhìn trời rồi gạt luôn chuyện đó ra sau đầu, quay sang dặn dò Dung Cảnh: “Vương thiếu bên kia giờ đang rảnh, cậu theo tôi qua đó một chuyến. Nhớ kỹ, lát nữa gặp hắn thì thái độ nhất định phải tử tế vào cho tôi!”

Dung Cảnh thu ánh mắt về, nhàn nhạt đáp: “Ừ.”

Tuân Hạo mơ hồ thấy có chỗ nào đó không ổn lắm. Nhưng gần đây bị vụ bê bối này làm cho quay cuồng, cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, bảo Dung Cảnh sửa soạn một chút rồi tự mình lái xe đưa cậu tới khách sạn đã hẹn với Vương thiếu.

Trong trí nhớ nguyên chủ, Dung Cảnh đã từng nhìn thấy thứ gọi là “ô tô” công cụ thay cho đi bộ. Lúc lên xe, cậu cũng không có vẻ gì ngạc nhiên, chỉ thầm cảm thán: mấy trăm năm trôi qua, thế gian đã phát triển đến mức này sao?

Nhưng...

Ánh mắt Dung Cảnh rơi lên gương mặt Tuân Hạo đang lái xe. Trong ánh nắng rực rỡ, vùng ấn đường u ám nơi mi tâm của đối phương trở nên đặc biệt rõ ràng.

Có một số thứ... vẫn còn tồn tại như cũ.

Xuống xe, ngay trước khi bước vào phòng, nhớ đến việc Tuân Hạo trước đây đối đãi với nguyên chủ cũng không tệ, Dung Cảnh cụp mắt nhắc một câu: “Ấn đường ngươi hôm nay u ám, nguyên khí suy yếu. Nếu cứ vào như vậy, dễ gặp huyết quang tai ương.”

Tuân Hạo, đang giơ tay gõ cửa: “?”

Cái gì mà tai ương?

Anh ta cũng không biết nghệ sĩ dưới tay mình lại biết coi tướng đoán mệnh. Lúc này chỉ cho là Dung Cảnh vẫn còn bất mãn trong lòng, càng cảm thấy cần phải trông chừng hắn, sắc mặt nghiêm lại, cửa vừa mở là lập tức bước vào trước.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play