"Ngày mai, ông cứ mặc tạm áo cũ một hôm đi. Tôi sẽ lót thêm một lớp bông dày vào chiếc áo Tôn Trung Sơn cho ông. Đợi thời tiết lạnh hơn một chút, ông cũng không thể chỉ mặc mỏng manh như vậy được." Trong lòng thì thầm trách móc, nhưng Lan Tú Mai vẫn không muốn nhìn thấy lão già này thực sự đổ bệnh, nên đành nhượng bộ một bước, dặn dò.
"Tú Mai à, bà thật tốt với tôi quá."
Hải công công cười ha hả, duỗi tay nắm lấy bàn tay của Lan Tú Mai. Lan Tú Mai tỏ vẻ ngại ngùng vì hành động của ông, muốn rút tay ra nhưng không được.
"Bà nói xem cuộc sống bây giờ tốt đẹp biết bao nhiêu. Hai chúng ta không cần phải lén lén lút lút qua lại với nhau như lúc còn ở trong cung ngày trước nữa. Bây giờ ra ngoài, tôi có thể quang minh chính đại giới thiệu với người khác bà là vợ tôi, tôi là chồng bà. Còn có cả thái tử nữa, cũng không cần phải lo lắng thấp thỏm rằng một ngày nào đó mình chỉ ăn một bát canh, ngủ thêm một giấc, thì cậu ấy đã bị người ta hãm hại mất rồi."
Giọng nói của Hải Đại Phú hơi run run, trong mắt ánh lên niềm vui sướng tột cùng, như thể ông vẫn còn đang ở trong một giấc mơ đẹp.
"Bây giờ ba chúng ta được ở bên nhau, lại có thêm những đứa cháu ngoan ngoãn, tốt bụng như Quốc Đống và Kim Chi, cùng hai cô bé đáng yêu như chị gái của thái tử nữa. Bây giờ chúng ta cũng mới ngoài năm mươi tuổi thôi. Nếu như biết giữ gìn sức khỏe tốt, chúng ta còn có thể nhìn thấy bọn trẻ kết hôn, sinh con, vui vẻ trưởng thành. Đến khi đó, tóc của hai chúng ta đều đã bạc trắng, răng cũng đã rụng hết, có lẽ đi đường cũng phải chống gậy rồi."
Dường như Lan Tú Mai cũng đang tưởng tượng ra khung cảnh đó. Bà khẽ đẩy người đàn ông trước mặt một cái: "Ông mới rụng hết răng ấy! Đợi tôi đến tuổi đó rồi, tôi sẽ đi làm răng giả, để một mình ông không có răng mà ăn thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT