"Anh qua chỗ thím Vương lấy đồ đạc mang về nhà nhé. Chiều nay chúng ta chắc không đi làm nữa rồi, đồ đạc đừng để phiền thím Lâm mang về hộ."

Vạn Kim Chi vô cùng thương chồng, liền tìm cho anh một công việc nhẹ nhàng hơn. Lăng Quốc Đống nghe vậy cũng thấy hợp lý, khẽ gật đầu đồng ý.

"Chị dâu Đại Thành ơi, hai bộ quần áo này là của nhà chị phải không ạ? Thực sự cảm ơn chị nhiều lắm. Lát nữa tôi giặt sạch sẽ rồi sẽ mang qua trả chị." Lăng Quốc Đống tinh ý nhận ra bộ quần áo hai con gái đang khoác trên người, một trong số đó anh nhớ là đồ mà cậu con trai út nhà Giang Đại Thành hay mặc, liền vội vàng nói lời cảm ơn với vợ anh ta.

"Cậu khách sáo quá làm gì. Hai vợ chồng cứ mau đưa bọn nhỏ về nhà đi đã." Vợ anh Đại Thành vội vàng xua tay. Bỏ qua những khía cạnh khác, tuy thằng hai nhà họ Lăng bị xem là đồ bỏ đi, nhưng ngoại hình quả thực rất ưa nhìn, nói chuyện lại nhẹ nhàng, giống như mấy người có học thức vậy. Nếu cô ta cũng tài giỏi như Vạn Kim Chi, cô ta cũng tình nguyện lấy một người đàn ông như thế, ít nhất là nhìn cũng thấy vui mắt vui tai.

"Vậy thì thế này nhé, cà tím với đậu đũa ngoài sân nhà chúng tôi sắp ăn được rồi. Đến lúc đó tôi sẽ bảo Kim Chi mang sang cho nhà chị một ít ăn lấy thảo." Lăng Quốc Đống cũng không biết nên cảm ơn thế nào cho phải, liền nghĩ đến việc lấy rau quả nhà trồng ra làm quà đáp lễ.

Mắt vợ Giang Đại Thành sáng lên, cũng không từ chối.

Đừng nhìn Lăng Quốc Đống thể lực yếu kém, nhưng anh lại chăm sóc vườn rau nhà mình rất tốt. Đặc biệt là các loại rau củ quả, qua tay anh trồng luôn ngon hơn hẳn so với nhà khác. Có lẽ vì gánh nặng kinh tế gia đình đều do Vạn Kim Chi gánh vác, nên Lăng Quốc Đống dồn hết tâm tư vào mảnh vườn nhỏ. Năm nào rau quả nhà anh cũng thu hoạch sớm hơn nhà người ta, sản lượng lại nhiều. Đi ngang qua sân nhà Lăng Quốc Đống, nhìn thấy một mảnh vườn xanh mướt, trĩu quả, ai cũng phải thèm thuồng.

Cả nhà Giang Đại Thành đều thích ăn cà tím, nhưng cà nhà họ trồng quả lại nhỏ, dù đã bón phân chăm sóc đầy đủ. Ngược lại, cà tím trong vườn nhà Lăng Quốc Đống quả nào quả nấy vừa to vừa tròn, màu sắc tươi sáng, nhìn thôi đã thấy ngon mắt.

Đáng tiếc cà tím không phải thứ nhỏ nhặt như cọng hành, không thể tùy tiện sang nhà người khác xin được. Bây giờ nghe Lăng Quốc Đống chủ động muốn tặng cà tím cho nhà mình, trong lòng vợ Giang Đại Thành vô cùng vui sướng.

Những người phụ nữ đứng cạnh đó cũng không khỏi cảm thấy ganh tị. Sớm biết cho mượn bộ quần áo lại có thể nhận được quà đáp lễ tốt như vậy, họ cũng đã nhanh tay làm rồi.

Không nán lại trò chuyện thêm, hai vợ chồng dẫn con nhanh chóng đi về nhà.

"Mẹ ơi, thả con xuống đi ạ, con tự đi được rồi."

Mặc dù cảm thấy như đang ở trong mơ, Lăng Điềm vẫn thấy ngượng ngùng. Dù sao thì cô thấy mình và cô bé tám tuổi bên cạnh trông cũng không còn nhỏ nữa, để một người phụ nữ trưởng thành bế thì thật là ái ngại.

"Mẹ không mệt đâu con." Vạn Kim Chi cảm động khôn xiết. Con gái của cô sao lại hiểu chuyện và hiếu thảo đến vậy chứ? Vừa mới trải qua một phen hoảng sợ lớn như thế, bây giờ vừa hoàn hồn, câu đầu tiên đã là sợ mẹ mình vất vả.

Chỉ là lần này con gái bị rơi xuống nước chắc vẫn còn hoảng sợ đến ngơ ngẩn, quên mất người mẹ này của mình khỏe đến mức nào. Bế hai chị em cô bé còn không phải là chuyện đơn giản sao? Đừng nói là hai đứa, cho dù là cha của chúng, cô cũng có thể ôm đi đi về về quanh thôn Đường Thạch cả chục vòng mà không hề hấn gì.

Lăng Kiều im lặng không nói gì, chỉ quan sát người mẹ ruột này. Cô luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, cảm giác như kiếp này, cha mẹ cô có chút gì đó khác thường.

Tuy nhiên, là một người cực kỳ yêu thương em gái, nhìn thấy cô em gái mũm mĩm, trắng trẻo bên cạnh, mọi phiền muộn trong lòng cô đều tan biến. Cho dù có chuyện kỳ lạ gì đang xảy ra, ít nhất hiện tại cha mẹ cô trông có vẻ rất tốt, tốt hơn cặp cha mẹ vô dụng kiếp trước rất nhiều. Cô còn có gì phải băn khoăn nữa chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play