Lăng Mỹ Lệ không ngờ mẹ cô lại chỉ chú trọng mấy câu chữ kiêng kỵ mà chẳng thèm để tâm đến ý chính cô muốn nói, vội vàng bồi thêm một câu: "Nhà mình thì còn đang phải ăn trấu nuốt rau, còn anh hai chị dâu thì hay rồi, đi cung phụng ông bà già nhà người ta. Thừa tiền thừa gạo sao không mang về hiếu kính mẹ đi chứ! Con thấy anh ấy căn bản không còn xem mình là người nhà họ Lăng, là con trai của mẹ nữa rồi."
Lần trước ra đồng, cô ta không moi được thông tin gì từ miệng Vạn Kim Chi nên mấy ngày nay đã phải chạy đôn chạy đáo khắp thôn, tìm lại mấy người bạn cũ để dò hỏi tin tức. Thực ra thì từ khi lên cấp hai, cô ta đã tự cho mình khác biệt với đám bạn quê mùa này và ít qua lại với họ. Lần này nếu không phải vì muốn thăm dò tin tức, cô ta cũng chẳng thèm hạ mình giao du với mấy người phụ nữ đã lấy chồng, mà theo cô ta đoán thì cả đời sau cũng chỉ làng nhàng như vậy thôi.
Cô ta vừa mới nghe ngóng được từ đám bạn rằng vợ chồng ông bà Hải Đại Phú đã chuyển đến ở nhà anh hai. Vẻ hả hê trên nỗi bất hạnh của người khác trong ánh mắt của đám phụ nữ đó khiến cô ta khó chịu vô cùng.
"Con nói rõ ràng xem nào? Mẹ chẳng hiểu con đang nói cái gì cả." Bà Từ Ái Quyên ngơ ngác, không hiểu tại sao thằng con thứ hai nhà mình lại đi chăm sóc cha mẹ nhà người khác.
Lăng Mỹ Lệ sốt ruột kể lại tỉ mỉ một lần nữa câu chuyện mình nghe được, đặc biệt nhấn mạnh việc anh hai "đểu cáng" nhà mình đang nhăm nhe khối tài sản của vợ chồng ông bà Hải Đại Phú, sắp sửa coi họ như cha mẹ ruột mà phụng dưỡng.
Thực ra thì hoàn toàn là do mấy người kia ghen ăn tức ở nên nói bậy. Nhưng ai bảo Lăng Mỹ Lệ vốn đã không ưa gia đình anh hai cô ta chứ, người ta có nói khó nghe hơn nữa cô ta cũng tin sái cổ.
"À, thì ra là thế."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT