Tình hình bên này đang diễn ra tốt đẹp thì đám trẻ con đang chơi trò đóng giả đội du kích cách đó không xa lại gặp vấn đề.
Một cậu bé được phân vai đội trưởng đội du kích đáng lẽ phải dùng tiếng huýt sáo để làm tín hiệu liên lạc với đồng đội. Nhưng một đứa trẻ mới bốn tuổi thì làm sao đã biết huýt sáo? Cậu bé cố gắng thổi đến mức sắp trật cả quai hàm nhưng âm thanh phát ra vẫn chỉ là những tiếng "phì phì" vô nghĩa.
"Sao cậu lại không biết huýt sáo thế chứ? Tớ thấy các anh lớn khi chơi trò này ai cũng biết huýt sáo cả mà." Một đứa trẻ khác tỏ ra không vui, cảm thấy người đội trưởng mà chúng vừa bầu chọn ra quá kém cỏi. Một người đội trưởng không biết huýt sáo thì sao có thể là một đội trưởng giỏi được?
Cậu bé được chọn làm đội trưởng cũng sắp khóc đến nơi, cái miệng nhỏ mếu máo như thể chỉ giây sau là sẽ òa khóc gọi mẹ.
"Nếu có cái kèn tu hú thì tốt biết mấy." Tiểu hoàng tử Lăng Tráng cũng không biết huýt sáo, nhưng cậu bé vẫn rất tốt bụng đến an ủi người bạn chơi cùng mình: "Có kèn tu hú thì không cần biết huýt sáo cũng có thể báo tin cho những người Bát Lộ khác biết được."
"Kèn tu hú là cái gì thế?" Những đứa trẻ khác tò mò nhìn Lăng Tráng hỏi. Câu hỏi này thực sự đã làm khó cậu bé rồi.
Trước đây, những chiếc kèn tu hú đều do các bảo mẫu trong cung làm cho cậu, với đủ loại hình dáng và màu sắc khác nhau. Giờ đến thế giới này, đã lâu lắm rồi cậu chưa được chơi lại món đồ chơi đó. Nghĩ đến những người bảo mẫu, nhũ mẫu thân thương của mình, tiểu hoàng tử cúi đầu nhìn ngón tay út bé xíu, trong lòng thoáng chút buồn bã.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play