Bạch Xuân Kiều không muốn dính vào chuyện này, nhưng giờ ngọn lửa đã lan đến chỗ mình, trả lời cũng dở mà không trả lời cũng không xong. Tuy nhiên, về vấn đề này, cô hoàn toàn đồng tình với quan điểm của Lăng Quốc Đống. Bất kể là trai hay gái, đều là bảo bối của cha mẹ. Bạch Xuân Kiều hết mực yêu thương hai cô con gái của mình, đương nhiên sẽ không nghe theo lời nói vô lý của ông Lăng mà không cho con đi học.
Còn bà Từ, bà rất muốn nói rằng con gái bà khác hẳn hai đứa cháu gái "ăn hại" nhà thằng hai, nhưng nhìn thấy vẻ mặt Vạn Kim Chi đang sa sầm lại với tốc độ chóng mặt, bà nào còn dám mở miệng?
“Thế là mày muốn chống đối đến cùng với ông già này phải không? Được lắm! Hôm nay chúng ta phân chia gia sản cho rạch ròi luôn đi!” Ông Lăng cố nén cơn ho, mặt đỏ bừng vì tức giận, đập mạnh tay xuống bàn.
“Rắc…”
Vạn Kim Chi xòe tay ra, trong lòng bàn tay là một nắm vụn gỗ. Chiếc ghế cô đang ngồi dường như đã bị mất một bên tay vịn, nhìn dấu vết còn lại, trông như thể nó vừa bị bóp nát bằng tay không.
“Ba, ba cứ nói tiếp đi ạ, không cần để ý đến con đâu.” Vạn Kim Chi giữ vẻ mặt bình thản, mỉm cười nói, nhưng nụ cười đó khiến người nhìn phải lạnh sống lưng. Ông Lăng vừa định mắng thêm đứa con ngỗ nghịch một trận nữa, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng này, bao nhiêu lời nói đã ra đến đầu môi lại phải nuốt ngược trở vào.
Lăng Quốc Đống nhìn cha mẹ đang ngồi ở gian nhà chính, nét mặt không giấu nổi vẻ chua xót.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play