"Vâng ạ." Lê Phương đáp lại một tiếng giòn tan. Cô ta cũng không kịp trả lời câu hỏi vừa rồi của Vạn Kim Chi mà vội vàng kéo họ đi vào trong nhà. Hai chị em Lăng Kiều và Lăng Điềm cũng nhanh chóng theo sau.
Nhà họ Vạn trông cũng khá lớn, được xây dựng bằng vật liệu khá tốt. Nhưng dường như những người sống trong căn nhà này lại không mấy chú trọng đến việc dọn dẹp, sắp xếp cho lắm. Trong nhà rất bừa bộn, không ít đồ đạc bị vứt lung tung lên ghế, trên tủ. Bức tường vốn dĩ màu trắng giờ đây trông đã cũ kỹ, tối màu, trên đó còn có vài vết ố bẩn loang lổ, cũng không thấy được quét vôi mới lại.
Lăng Kiều gần như không có chút ấn tượng nào về nhà ông ngoại cả. Nhưng dựa vào ấn tượng đầu tiên này, cô bé cảm thấy dường như cả đàn ông lẫn phụ nữ trong nhà này đều khá lười biếng. Không có tiền để quét vôi mới lên tường thì cũng thôi đi, nhưng quần áo, đồ đạc linh tinh cũng có thể thu dọn cho gọn gàng được cơ mà? Có đến mức phải bừa bộn như vậy không?
Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng là do chuyện ông ngoại bị bệnh nên người trong nhà không còn tâm trí đâu mà để ý đến việc nhà cửa nữa. Lăng Kiều cũng không vội vàng đưa ra kết luận ngay, mà quyết định sẽ từ từ quan sát thêm đã.
Có lẽ tiếng gọi vừa rồi của Lê Phương khá lớn, nên không ít người nghe thấy động tĩnh đều lần lượt đi ra khỏi phòng của mình. Vốn dĩ căn phòng còn khá trống trải, nay lập tức bị lấp đầy bởi người, có cả người lớn lẫn trẻ con. Lăng Kiều và Lăng Điềm không nhận ra ai cả, đầu óc đều trở nên mơ hồ.
"Con nhìn con xem! Cả một khoảng thời gian dài như vậy cũng không dẫn con bé về nhà thăm ông bà ngoại gì cả, để đến nỗi bây giờ con bé cả và đứa thứ hai không còn nhận ra mấy người cậu nữa rồi." Một bà cụ trông có vẻ rất hiền hậu, ôn hòa bước lên phía trước, kéo lấy tay của Lăng Điềm và Lăng Kiều. Bàn tay của bà ấy rất thô ráp, đó là bàn tay điển hình của một người phụ nữ nông thôn ở thời đại này: gầy guộc, trơ xương, da dẻ còn có chút nứt nẻ, trên các ngón tay quấn mấy vòng băng dính y tế màu trắng.
Làn da của trẻ con vốn mềm mại, non nớt, bị một bàn tay như vậy nắm lấy chắc chắn sẽ không cảm thấy thoải mái chút nào. Nhưng Lăng Kiều và Lăng Điềm cũng đoán ra được bà cụ này khả năng rất cao chính là bà ngoại của bọn họ, vì thế cũng ngoan ngoãn để bà ấy nắm tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play