Trần Mặc ngồi trên ghế sofa đọc sách trong biệt thự. Hắn đang tranh thủ thời gian rảnh rỗi của mấy ngày nay để hoàn thành mục tiêu 1000 cuốn sách trước khi tốt nghiệp, vì cứ kéo dài mãi như thế này cũng không phải là cách hay.

Trong khi Trần Mặc đang say mê đọc sách thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

“Anh Mặc, có tin mới ạ.”

Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói non nớt của Mặc Nữ đã truyền đến.

“Tin gì vậy?”

“Ronald Sugar đã tự tử.”

Mặc Nữ nói.

“Tự tử? Nhanh vậy sao?”

Trần Mặc kinh ngạc, hắn có chút bất ngờ trước lựa chọn tự tử của đối phương, nhưng nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý. Những tệp tài liệu đó quá mức nhạy cảm, nếu Ronald Sugar không tự mình kết thúc thì chắc chắn cũng sẽ có người đến xử lý hắn, bởi vì vụ việc này liên quan đến rất nhiều người.

Ronald Sugar tự tử, vậy thì kế sách mượn dao giết người đã thành công, Trần Mặc thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kẻ luôn nhìn chằm chằm sau lưng mình đã được giải quyết, Trần Mặc đã có thể yên tâm làm việc. Có điều hắn cũng chẳng vui vẻ gì lắm, những tên tỷ phú tư bản này đã làm quá nhiều việc xấu xa không muốn người khác biết. Những loại chuyện như vậy, càng dính vào thì càng thêm rắc rối.

Trần Mặc vừa cúp máy, Tiểu Ngư cũng bước ra khỏi phòng tắm, cô ngồi xuống bên cạnh hắn rồi yên lặng xem tivi.

“Ngươi ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa đi, không cần phải đi làm đâu.”

Trần Mặc cất điện thoại rồi nhẹ nhàng mát xa cổ cho Tiểu Ngư.

“Công ty còn rất nhiều việc phải làm đó!”

Tiểu Ngư không đồng ý.

“Triệu Mẫn sẽ xử lý giúp ngươi, ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt. Cổ của ngươi hiện tại vẫn còn cứng ngắc giống như con ngỗng cổ dài vậy, chờ đến lúc ngươi khoẻ hẳn rồi hãy đi làm.”

“Ngươi mới giống ngỗng cổ dài ấy.”

Tiểu Ngư không khỏi tức giận khi bị Trần Mặc miêu tả thành như vậy, cô nói: “Ngày mai ta vẫn muốn đi làm.”

“Ngươi đi làm thì ta trừ lương của ngươi.”

Trần Mặc nói xong cũng tự bật cười.

“Ngươi dám trừ lương của ta?”

Tiểu Ngư hừ nhẹ một tiếng: “Ta sẽ cắt khẩu phần ăn của ngươi.”

“Học được cách cãi lại rồi ha?”

Trần Mặc vui vẻ xoa đầu Tiểu Ngư: “Ngươi ở nhà đi, ngoan nào.”

“Ngươi...”

Tiểu Ngư đang không biết nên trả lời Trần Mặc như thế nào, nhưng khi được hắn xoa đầu mình như vậy, cô có cảm giác mình không thể nói lời từ chối được.

“Thôi được, ta ở nhà là được chứ gì!”

Một đêm yên bình trôi qua.

…..

……

[Thành viên hội đồng quản trị Apple Ronald Sugar tự tử.]

[Nguyên nhân đằng sau vụ tự tử của cựu CEO tập đoàn buôn bán vũ khí lớn thứ ba thế giới là gì?]

Tin tức về vụ tự sát của Ronald Sugar xuất hiện trên nhiều bản tin khác nhau. Các phương tiện truyền thông xôn xao viết bài ăn theo.

Cựu CEO của tập đoàn quân sự tư nhân lớn thứ ba thế giới, đồng thời là thành viên hội đồng quản trị của công ty Apple, ảnh hưởng mà ông ta mang lại không cần nói cũng biết.

Sau khi tin tức được công bố, giá cổ phiếu của công ty Northrop Grumman và Apple đều có dấu hiệu giảm nhẹ.

Chẳng bao lâu sau, chứng cứ phạm tội của ông ta cũng bị phanh phui. Dư luận lại tiếp tục dậy sóng, cuối cùng bọn họ cũng biết rõ những tội ác đằng sau tấm màn, Ronald Sugar đích thị là vì sợ tội nên tự tử.

Ngay sau đó, các đặc vụ liên bang cũng bắt đầu một cuộc điều tra chính trị toàn diện, các tin tức những nghị sĩ quốc hội bị xộ khám không ngừng được ruyền ra. Vì chứng cứ đều đã được công khai rõ ràng nên tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng chịu tội.

Dân cư mạng lại có dịp xôn xao bàn luận sôi nổi.

“Nhìn thấy mà giật cả mình, trên thế giới này còn rất nhiều góc tối mà người bình thường không thể chạm tới được.”

“Thật đáng sợ, cái mông hạn chế tầm nhìn của ta, cuộc sống này còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình.”

“Chúng ta chỉ có thể nhìn thấy phần nổi của tảng băng trôi thôi, chuyện sâu bên trong là gì thì không ai có thể tưởng tượng nổi.”

Trên Internet bàn tán xôn xao như vậy, nội bộ chính phủ Liên Bang cũng chấn động không kém, đặc biệt là những nhân viên thân cận của Ronald Sugar lại càng lo lắng hơn nữa, vì bọn họ sợ chuyện này sẽ liên luỵ đến mình.

Vụ bê bối chính trị này tiếp tục lan rộng và trở thành chủ đề bàn tán của cả thế giới.

Tuy nhiên, Trần Mặc hiện tại đang tập trung lắp ráp robot.

Tất cả những chuyện ồn ào kể trên, dù ngoài ánh sáng hay bí mật trong bóng tối, đều không liên quan đến hắn. Vì không liên quan đến hắn thì hắn sẽ không quan tâm.

Trần Mặc tuy là người khởi xướng mọi việc, lại đóng vai như một người ngoài cuộc.

….

….

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi xảy ra sự việc lần trước, Trần Mặc mỗi ngày đều đi đến công ty để lắp ráp robot, lắp ráp chán rồi thì đọc sách.

Sau một khoảng thời gian làm việc chăm chỉ, công việc lắp ráp robot cuối cùng cũng đi đến hồi kết. Quả thật, nó đã khiến hắn tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức để hoàn thành.

Sau khi vặn chiếc ốc vít cuối cùng vào lỗ, Trần Mặc thả chiếc tua vít trên tay xuống rồi xoa cằm nhìn con robot đang nằm trên bàn thí nghiệm. Vì hắn vẫn chưa tiến hành công đoạn trang trí, cho nên con robot này vẫn có màu tự nhiên của hợp kim nhôm Carbon và nhựa cao phân tử.

Bên trong phần thân và hai đùi của con robot được đặt ba cục pin tinh thể Carbon cỡ lớn, rất may là mật độ tinh thể Carbon không quá cao nên cũng không ảnh hưởng nhiều đến trọng lượng tổng thể của nó.

Hệ thống xử lý và điều khiển hoạt động của robot là nơi tiêu tốn nhiều năng lượng nhất. Nên để có thể giúp con robot hoạt động lâu hơn, Trần Mặc nhất định phải dùng tới ba cục pin lớn như vậy.

Các động cơ servo siêu nhỏ ở từng khớp nối và những động cơ truyền động ở hai mắt cá chân cũng được hắn trang bị thêm thiết bị giảm xóc. Điều này giúp robot có thể mô phỏng gần như giống với cách di chuyển và tư thế đứng thẳng của con người. Vì việc di chuyển hai chân rất không ổn định, nên nếu muốn robot có thể đi vững thì phải có thêm một thiết bị giúp giữ thăng bằng, đó chính là một bộ con quay hồi chuyển được gắn bên trong phần thân con robot này.

Hệ thống điều khiển hiện tại đang áp dụng phương pháp điều khiển phân tán, bằng cách lắp đặt nhiều máy tính mini ở khắp nơi để điều khiển từng bộ phận.

Máy tính mini ở đầu con robot sẽ chịu trách nhiệm quản lý hệ thống, giao tiếp, tính toán động học cũng như truyền chỉ thị đến từng bộ phận. Tại mỗi khớp nối đều có CPU tương ứng để xử lý và thực hiện những cử động cần thiết. Phương pháp điều khiển này có thể giảm bớt gánh nặng cho máy tính xử lý chính.

Cuối cùng là các máy cảm biến, bao gồm cảm biến laser, cảm biến nhiệt, cảm biến âm thanh, cảm biến di động sẽ đóng vai trò như các giác quan của robot.

Bởi vì có nhiều máy móc hoạt động cùng một lúc như vậy, cho nên Trần Mặc cũng không biết dung lượng pin của robot có thể duy trì được trong bao lâu.

Trần Mặc quan sát con robot một hồi lâu, sau đó tặc lưỡi..

Thôi cứ thử khởi động đi đã rồi tính tiếp!

Hắn bật nguồn, máy cảm biến laser giữa hai mắt và ngực của robot sáng đèn.

Hoạt động rồi!

Trần Mặc thở phào nhẹ nhõm.

“Mặc Nữ, ngươi có thể kết nối với nó không?”

Trần Mặc lên tiếng hỏi.

“Có thể.”

Giọng nói non nớt của Mặc Nữ vang lên.

“Bây giờ ngươi hãy điều khiển nó đứng lên thử xem. Ngươi không cần xâm nhập vào máy tính bên trong đâu, nó không chịu nổi sự vận hành của ngươi. Ngươi chỉ cần điều khiển nó di chuyển theo mệnh lệnh là được rồi. Bây giờ bắt đầu đi.”

Trần Mặc nói.

“Vâng.”

Mặc Nữ vừa dứt lời, robot trên bàn thí nghiệm đã ngồi dậy.

Sau khi robot ngồi dậy, Trần Mặc nhìn máy tính để kiểm tra các thông số của nó có gì bất thường hay không. Đây là bản thiết kế hắn nhận được từ Thư Viện Khoa Học Kỹ Thuật, có lẽ sẽ không có vấn đề gì quá lớn.

“Bây giờ xuống đất và đi thử xem.”

Kẹt kẹt... Ầm!

Robot vừa đứng trên mặt đất đã mất thăng bằng, ngã thẳng xuống đất.

“Thiết bị thăng bằng có vấn đề sao?”

Trần Mặc ngồi khuỵu xuống kiểm tra.

“Anh Mặc, thiết bị thăng bằng vẫn hoạt động tốt, là do ta không có dữ liệu cụ thể về việc đi lại và đứng thẳng nên không thể điều khiển robot hoạt động với cường độ phù hợp.”

Mặc Nữ cho biết.

“Làm sao để biết được?”

Trần Mặc hỏi.

“Chỉ cần khảo sát dữ liệu vận động của một người đang đi bộ thì ta có thể điều khiển robot bắt chước lại tư thế di chuyển của người đó.”

Mặc Nữ trả lời.

“Vậy chúng ta bắt đầu khảo sát vào ngày mai, bây giờ cũng không gấp.”

Trần Mặc tắt nguồn robot, ôm nó đặt lại trên bàn thí nghiệm rồi dùng vải che lại. Xong xuôi mọi việc, hắn bấm điện thoại gọi Triệu Mẫn.

“Có chuyện gì vậy chủ tịch?”

“Ngươi cho người đem hai cái máy chạy bộ lên phòng thí nghiệm nha, ngày mai ta cần dùng.”

“Được.”

Triệu Mẫn đồng ý mà không hỏi gì thêm.

…..

….

Sáng hôm sau, khi Trần Mặc và Tiểu Ngư vừa bước ra khỏi biệt thự thì đã có một chiếc xe đã dừng sẵn ở đó chờ hai người. Vương Hải bước xuống xe, mở cửa cho bọn họ.

Khi nhìn thấy Vương Hải, Trần Mặc cười vui vẻ: “Ngươi về rồi.”

Trong khoảng thời gian này, Trần Mặc đã yêu cầu Triệu Mẫn cử người theo sát sự việc của Vương Hải. Bởi vì lần nổ súng khi đó, hắn đã trở thành đối tượng bị điều tra sát sao.

“Vì hai tên kia không chịu khai báo nên ta tạm thời được tại ngoại sau khi đóng tiền bảo lãnh.”

Vương Hải gật đầu đáp lại.

“Có ai kiếm chuyện với ngươi không?”

Trần Mặc hỏi.

“Không có.”

Vương Hải cười nói.

“Chúng ta lên xe thôi.”

Trần Mặc nói với Tiểu Ngư đang đứng bên cạnh. Vì Tiểu Ngư vẫn còn ở đây nên hắn và Vương Hải cũng không tiện trao đổi quá nhiều. Có một số việc, Tiểu Ngư biết càng ít càng tốt, còn hắn sẽ gánh vác những chuyện đó thay cô.

“Vương Hải, khi đi ngang qua trung tâm thương mại thì dừng một chút, ta cần mua một ít đồ.”

Trần Mặc nói.

“Được.”

Vương Hải gật đầu, con mắt thỉnh thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu.

Không lâu sau, xe dừng bên ngoài trung tâm thương mại, Trần Mặc dặn Tiểu Ngư chờ trên xe rồi mới đi vào bên trong. Mười phút sau, hắn đi ra ngoài, trên tay còn cầm theo một túi đồ.

“Quần áo à?”

Tiểu Ngư nhìn cái túi trong tay Trần Mặc, có chút bất đắc dĩ hỏi hắn: “Sao ngươi lại đi mua quần áo vào lúc này?"

“Có việc cần.”

Trần Mặc tỏ vẻ thần bí, sau đó hắn quay sang nói với Vương Hải: “Mau đi thôi.”

Một đường không nói chuyện.

Khi vừa đến bên ngoài phòng thí nghiệm của mình, Trần Mặc đã thấy mấy người nhân viên mang theo hai máy chạy bộ chờ sẵn ở đây.

“Các ngươi để máy chạy bộ đến cửa phòng thí nghiệm là được rồi.”

Trần Mặc nói với mấy người nhân viên.

Phòng thí nghiệm của hắn tạm thời không thể để người ngoài tùy tiện ra vào, đặc biệt là sau khi xảy ra một loạt những chuyện trước kia. Với lại, những nghiên cứu về robot không thể để những nhân viên bình thường biết được, vậy cho nên hắn mới không cho bọn họ chuyển thẳng máy chạy bộ vào trong phòng thí nghiệm.

“Vâng thưa chủ tịch.”

Mấy người nhân viên đặt máy chạy bộ ở cửa phòng thí nghiệm rồi rời khỏi.

Sau khi kiểm tra máy chạy bộ không có vấn đề gì, Trần Mặc mới bấm số gọi Triệu Mẫn.

“Chủ tịch, có chuyện gì vậy?”

“Ngươi cho ta mượn trợ lý của ngươi một chút đi.”

Trần Mặc cười nói.

“Cô ấy là người của ngươi mà, còn phải hỏi mượn ta sao?”

Triệu Mẫn bị Trần Mặc chọc cười.

“Khi ở công ty thì cô ấy vẫn là trợ lý của ngươi, nếu ta tùy tiện bảo cô ấy đến chỗ ta thì công việc phải làm sao bây giờ? Ta muốn trưng dụng cô ấy hai ngày.”

Trần Mặc thương lượng.

“Xem ra ngươi vẫn biết phân biệt công tư rõ ràng nha, để ta thông báo cho Tiểu Ngư.”

Triệu Mẫn nói: “Sẵn tiện để cô ấy mang bảng báo cáo tài chính hai tháng gần đây lên cho ngươi.”

“Được.”

Trần Mặc nói ra.

Sau khi cúp máy không lâu, Tiểu Ngư mang theo một tập tài liệu đi vào phòng thí nghiệm của Trần Mặc.

“Đây là bảng báo cáo tài chính hai tháng gần đây của công ty.”

“Ngươi xem qua chưa?”

Trần Mặc dẫn Tiểu Ngư vào phòng thí nghiệm của mình, sau đó để bảng báo cáo tài chính trên bàn thí nghiệm sang một bên.

“Ta xem qua rồi, chắc không có vấn đề gì đâu.”

“Không có vấn đề thì ta cũng không cần phải đọc nữa, sau này ngươi giúp ta xem báo cáo tài chính của công ty luôn nha.”

Vì Trần Mặc đã ra lệnh Mặc Nữ theo dõi các nguồn thu chi của công ty, cho nên hắn không sợ có người giở trò táy máy tay chân.

“Như vậy sao được?”

“Tại sao không được? Mà thôi, bây giờ ngươi giúp ta việc này trước đã.”

Trần Mặc đẩy Tiểu Ngư đến trước bàn thí nghiệm, sau đó hắn vén tấm vải lên, khoe với Tiểu Ngư con robot mình vừa được lắp ráp thành công trong ngày hôm qua.

Tiểu Ngư nhìn robot trước mặt, cô ngạc nhiên đến độ trợn mắt há mồm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play