Dù Tiểu Ngư vốn biết Trần Mặc đang nghiên cứu lắp ráp robot, nhưng lúc trước cô từng đến đây, nó mới chỉ là một bộ khung, thế mà bây giờ đã được hoàn thiện rồi.

Con robot này giống hệt con robot trong phim, tuy còn thiếu những trang thiết bị bá đạo ngầu lòi đi kèm.

“Ngươi đã lắp ráp xong robot rồi sao?”

Tay Tiểu Ngư chạm vào thân robot.

“Mới xong một nửa thôi, vẫn còn phải điều chỉnh nhiều chỗ nữa, cho nên ta mới cần sự giúp đỡ của ngươi.”

Trần Mặc bình thản bật nút khởi động robot, máy cảm biến ở mắt và ngực lập tức lóe sáng một màu đỏ rực.

“Ta có thể giúp gì cho ngươi?”

Tiểu Ngư chăm chú nhìn con robot không chớp mắt, trong lòng cô rất tò mò về nó.

“Nó vẫn chưa biết đi, nên ta cần thu thập dữ liệu vận động của ngươi, nhập vào bên trong hệ thống của robot để nó có thể di chuyển tự do.”

“Được thôi.”

Sau khi suy nghĩ một chút, Tiểu Ngư gật đầu: “Thu thập như thế nào?”

“Ngươi thay đồ thể thao vào trước đã.”

Trần Mặc đưa bộ quần áo hắn vừa mua sáng nay cho Tiểu Ngư.

“Thì ra sáng nay ngươi đi mua cái này.”

Tiểu Ngư nhận lấy cái túi trong tay Trần Mặc rồi nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Sau khi thay quần áo thể thao xong, Tiểu Ngư đỏ mặt bước tới chỗ Trần Mặc. Vừa ngẩng đầu lên thì cô lập tức bắt gặp bộ dạng sững sờ của hắn, màu hồng trên má cô nhanh chóng lan đến mang tai.

Tiểu Ngư buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo ba lỗ và quần đùi chạy bộ cùng màu, để lộ đôi chân dài thẳng tắp và dáng người cân đối hoàn mỹ trước mắt Trần Mặc. Hắn có chút cảm thán, nếu cô mặc áo dây thì sẽ càng tuyệt hơn nữa.

Sức sống thanh xuân và khí chất hoang dã bên trong tính cách của Tiểu Ngư càng được bung toả ra ngoài, dáng vẻ hiền lành tri thức thường ngày hoàn toàn biến mất không dấu vết. Mỗi lần cô thay đổi phong cách quần áo đều mang lại cho hắn một cảm quan khác nhau. Trần Mặc cũng không biết, liệu đây có phải là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi không nữa.

“Thật xinh đẹp.”

Trần Mặc sờ cằm tán thưởng.

Cảm nhận được ánh mắt mang tính xâm lược của Trần Mặc, Tiểu Ngư cảm thấy có chút xấu hổ.

“Ngươi đừng nhìn nữa, mau tiến hành thôi.”

Tiểu Ngư bị Trần Mặc nhìn đến lúng túng: “Nếu ngươi không thu thập dữ liệu , ta sẽ quay lại làm việc.”

Tiểu Ngư không dám nhìn thẳng vào mắt Trần Mặc, nhịp tim của cô bắt đầu tăng nhanh. Hai người bọn họ tuy đã gắn bó thân mật lâu như vậy rồi, nhưng vẫn chưa thực hiện đến bước cuối cùng.

“Được rồi, kiểm tra thôi, về nhà xem sau.”

Trần Mặc cười ha ha, sau đó hắn kéo Tiểu Ngư đến nơi đặt các thiết bị kiểm tra vận động cơ thể con người, đó chủ yếu là các máy cảm biến và máy quét quang học.

Hệ vận động của con người được tạo thành bởi hơn hai trăm khớp xương, chúng có thể thực hiện các động tác có độ phức tạp cao, hơn nữa còn rất nhịp nhàng với nhau. Vì vậy, việc mô phỏng các dạng vận động của con người chính là một trọng điểm trong các nghiên cứu thiết kế robot và phát triển trí tuệ nhân tạo.

Trần Mặc đặt máy cảm biến vào dây buộc tóc của Tiểu Ngư, sau đó dán các loại máy cảm biến vào các khớp xương của cô rồi để cô đứng trên máy chạy bộ. Hắn mang con robot trên bàn thí nghiệm để trên chiếc máy còn lại, sau đó bật chế độ kết nối dữ liệu của các máy cảm biến.

“Bây giờ chúng ta sẽ chuẩn bị thu thập dữ liệu.”

Trần Mặc hỏi: “Ngươi sẵn sàng chưa?”

“Rồi.”

Tiểu Ngư gật đầu.

“Bây giờ ngươi đi thử vài bước đi.”

Sau khi nhấn nút khởi động, Trần Mặc tập trung nhìn vào màn hình máy tính. Hắn vừa dứt lời, Tiểu Ngư liền bước đi chậm rãi trên máy chạy bộ. Dữ liệu trên máy tính bắt đầu xuất hiện, sau đó tăng dần lên.

“Dừng lại.”

Trần Mặc kêu Tiểu Ngư đứng lại, hắn nhìn vào màn hình máy tính một chút rồi nói: “Bây giờ ta sẽ gửi dữ liệu bước đi của ngươi cho robot bắt chước thử."

Dữ liệu vừa truyền xong, robot đứng cách đó không xa cũng bắt đầu bước đi. Trần Mặc ở bên cạnh cẩn thận quan sát nó.

Khoảng cách các bước đi của con robot tương tự như Tiểu Ngư, nhưng động tác vẫn còn chút máy móc, cử động của tứ chi cứng ngắc, không thực sự phối hợp với nhau. Nhưng đây mới chỉ là lần đầu tiên thử nghiệm, kết quả như thế này đã là không tệ.

“Tiểu Ngư, ngươi tiếp tục bước đi, ta sẽ đồng bộ dữ liệu trên cơ thể của ngươi với robot.”

Trần Mặc bước lại gần máy tính, chuyển sang chế độ đồng bộ dữ liệu.

Lúc Tiểu Ngư vừa bước đi trên máy chạy bộ kia, robot cũng bước đi theo cô, ngay cả động tác quay đầu cũng giống hệt cô. Tiểu Ngư thật sự kinh ngạc.

“Ngươi bước nhanh hơn một chút.”

Trần Mặc vừa quan sát chuyển động của robot vừa nói.

Bộ con quay hồi chuyển đặt bên trong robot có thể tự động điều chỉnh thăng bằng, Mặc Nữ cũng có thể tự động học cách phối hợp các chuyển động của cơ thể với nhau một cách liên tục. Ngay sau đó, tay chân của robot đã có thể di chuyển tự nhiên hơn, các động tác cũng thuần thục hơn rất nhiều.

“Tiếp tục tăng tốc độ chạy một cách chậm rãi.”

Trần Mặc nhìn chằm chằm vào các dữ liệu đang hiện lên liên tục trên màn hình máy tính.

Nghe Trần Mặc nói xong, Tiểu Ngư cũng bắt đầu tăng tốc độ di chuyển trên máy chạy bộ.

So với việc để Mặc Nữ tự mô phỏng bước đi, thì cách bắt chước theo dữ liệu vận động của con người có thể giúp chuyển động của robot nhịp nhàng và gần gũi với con người hơn.

Ba mươi phút sau, Tiểu Ngư mới dừng lại, cô mệt mỏi thở dốc rồi nhìn Trần Mặc.

“Ngươi nghỉ chút đi.”

Trần Mặc giúp Tiểu Ngư lau mồ hôi, đưa nước cho cô uống rồi mới nhìn robot: “Dữ liệu vận động sơ bộ đã được thu thập thành công, ngươi nghỉ ngơi một lát rồi nhìn thành quả chăm chỉ của mình ngày hôm nay nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play