Trước đó, cái lần mà khoảng cách giữa Cảnh Ngọc với cụm từ “giàu nứt đố đổ vách” gần nhất chính là trước khi ba mẹ cô ly hôn.
Ông ngoại của Cảnh Ngọc đã làm nên sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, trước đây từng điều hành một thương hiệu nội thất, công việc kinh doanh phát đạt như diều gặp gió. Nào ngờ cô con gái duy nhất - cũng là mẹ của Cảnh Ngọc, lại yêu một chàng trai nghèo vừa khôi ngô vừa phóng khoáng. Sơn vô lăng, thiên địa hợp*, mẹ cô đã thề sống thề chết rằng: “Nếu không phải anh ấy thì sẽ nhất quyết không lấy ai.”
*Sơn vô lăng, thiên địa hợp: Trích từ bài thơ “Thượng da” thời Hán. Nghĩa là: Trừ khi núi chẳng còn góc cạnh và trời đất hợp nhất, nếu không chúng ta sẽ chẳng bao giờ xa nhau. Cách diễn đạt này nhấn mạnh sự bền chặt, vĩnh cửu của tình yêu.
Ông ngoại cô khuyên hết nước hết cái, mắng mỏ hết lời, nhưng vẫn chẳng thể thay đổi quyết tâm đâm đầu vào tường của con gái rượu nhà mình. Do đó, ông ấy chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Chuyện đó giống hệt tất cả các ví dụ từ xưa đến nay.
Mẹ Cảnh Ngọc đã lấy tài sản gia đình để trợ giúp anh chàng nghèo nàn kia mở nhà máy, gây dựng sự nghiệp.
Tuy nhiên, chàng trai nghèo kia kiếm được càng nhiều tiền thì số lần về nhà lại càng ít.
Công ty của ông ngoại cô lại dần dần sa sút do một vụ bê bối, cuối cùng tuyên bố phá sản, ngay cả tài sản công ty cũng bị mang ra trả nợ.
Chàng trai nghèo kia trở mặt quay lưng, dứt khoát ly hôn ngay với mẹ Cảnh Ngọc, sau đó quay ngoắt tìm tình yêu mới để kết hôn rồi sinh con, có cuộc sống tốt đẹp mỹ mãn.
Đừng bao giờ nâng đỡ đàn ông. Bởi chẳng có người đàn ông nào cam lòng “bán mình” cả.
Đây là cảm giác trực quan nhất của Cảnh Ngọc.
Tình cảm chẳng là cái thá gì cả, chỉ có tiền bạc mới không phản bội cô thôi.
Giờ đây, Cảnh Ngọc đã sớm không còn là đứa cháu ngoại duy nhất của “vua nội thất”, được người ta bợ đỡ và nịnh hót như trước kia nữa rồi. Cô mặc một chiếc áo len bằng sợi polyester có giá chỉ hai Euro khi cửa hàng giảm giá cùng với quần jeans đã bạc màu ở đầu gối, ngồi nghỉ ngơi trên ghế công cộng trong công viên, ăn thức ăn nhanh rẻ tiền.
Klaus đang ngồi cạnh Cảnh Ngọc.
Anh thân thiện hỏi thăm: “Cô tên gì?”
“Jemma.”
“Tên hay thật. Cô là Hoa kiều à? Hay là du học sinh ở đây?”
Đôi mắt như ngọc lục bảo của đối phương nhìn cô chăm chú với vẻ bao dung. Đó là cách một người luôn ở địa vị cao ngó xuống người khác. Nhưng điều này không có nghĩa là Klaus kiêu căng hay bất lịch sự, mà do từ nhỏ anh đã ở vị trí này nên đã quen với kiểu nhìn chằm chằm như vậy rồi.
Tuy nhiên, kiểu trò chuyện này lại khiến Cảnh Ngọc cảm thấy ngột ngạt. Cô không thích điều này nên không trả lời.
Đối phương không đòi hỏi câu trả lời của cô ngay tức khắc mà chỉ nhẹ nhàng hỏi han: “Hôm nay cô được nghỉ à?”
Cảnh Ngọc dòm chòng chọc vào lon Coca của mình. Người đàn ông này cho cô một cảm giác cực kỳ nguy hiểm, tựa như một tên cáo già thâm độc và xảo quyệt. Tuy bề ngoài tỏ ra khiêm tốn, lịch thiệp nhưng nói không chừng lại đang ngấm ngầm trù tính gì đó.
Cảnh Ngọc cất lời: “Tôi thôi việc rồi.”
Klaus đáp: “Xin lỗi.”
Lời xin lỗi của anh nghe rất lịch sự và lễ độ, đến nỗi y hệt một lời khách sáo tử tế.
Cũng chỉ có thế mà thôi.
Klaus nhanh chóng rời đi. Hình như anh chỉ đang tạm thời nghỉ ngơi ở đây thôi. Đoạn, Klaus tán gẫu với một ông lão có tóc bạc bên thái dương. Ông lão mời anh tham gia gì đó. Do tốc độ nói quá nhanh nên Cảnh Ngọc nghe không hiểu.
Nhưng cô lại ưỡn ngực lên, như thể làm vậy thì bản thân sẽ trông bớt nghèo khổ hơn.
Klaus không hề chú ý cử chỉ nhỏ này của Cảnh Ngọc.
Anh như áng mây nơi chân trời, thỉnh thoảng soi bóng giữa hồ.
Cảnh Ngọc nghèo khổ cố gắng ăn hết số thức ăn nhanh rẻ tiền, sau đó ngước nhìn bầu trời trong xanh, chẳng có lấy một gợn mây.
Cô cần tiền để còn xem xét gia hạn visa.
Công việc bán thời gian tiếp theo của Cảnh Ngọc ở một trong số ít nhà hàng chay ở Munich. Dường như nhà hàng là nơi duy nhất mà du học sinh có thể tìm được công việc.
Công việc này cũng do một người bạn giới thiệu. Đó là người bạn Đức thần thông quảng đại của ông chủ. Nhà hàng chay này nằm trong một ngôi nhà tuyệt đẹp, cần băng qua một cầu thang xoắn ốc xinh xắn mới đến nơi. Tầng dưới có một căn phòng mái vòm rộng rãi, chỉ mở cửa ban đêm cho các câu lạc bộ vào cuối tuần. Còn tầng hai thì phục vụ một số món như mì nướng, ớt chiên, sốt phô mai, đậu phụ với rau thì là.
Vào buổi tối chủ nhật sau khi Cảnh Ngọc nhận việc, tình hình kinh doanh của nhà hàng vô cùng đắt khách, không có đủ nhân viên. Vậy nên Cảnh Ngọc, người vốn làm việc ở tầng một, lại được phân công xuống tầng dưới. Cô mặc bộ đồng phục màu trắng tinh, vừa phục vụ thức ăn cho khách vừa đề phòng mấy người say rượu làm bẩn quần áo của mình.
Cũng vào buổi tối nhộn nhịp này, Cảnh Ngọc không may tiếp đón hai vị khách bất ngờ.
Chị kế cùng với em trai cùng cha khác mẹ của cô.
Điều xui xẻo hơn nữa là hai kẻ này cũng nhận ra Cảnh Ngọc.
Trong thời gian còn lại của bữa ăn, hai chị em này còn sai bảo Cảnh Ngọc một cách ác ý. Họ yêu cầu cô giải thích nguyên liệu của một món ăn hết lần này đến lần khác, đòi gọi đầu bếp, thậm chí còn cố tình đánh rơi dao nĩa xuống đất để sai Cảnh Ngọc cúi xuống nhặt lên rồi đổi cái mới.
Cảnh Ngọc vẫn luôn chịu đựng đến lúc tan ca.
Nhưng đối phương lại không thỏa mãn với điều này.
Sau khi rời khỏi nhà hàng, cậu em kế Đồng Trăn đi lái xe.
Còn Đồng Khinh Giới thì đuổi theo ra ngoài rồi gọi cô: “Cảnh Ngọc, Cảnh Ngọc!”
Cô không hề ngoái đầu lại.
Cô ta vẫn đuổi theo Cảnh Ngọc chứ không chịu buông tha, sau đó chặn đường cô lại.
“Sao mày gấp gáp thế? Không chịu nổi nữa hả?” Đồng Khinh Giới quan sát cả người cô, trong mắt thoáng lộ vẻ đắc ý: “Lúc trước mày vênh mặt đến gặp ba tao để xin học phí, da mặt mày còn dày hơn bây giờ nhiều.”
Cảnh Ngọc nhìn cô ta rồi thở dài.
Đồng Khinh Giới không ngờ cô sẽ phản ứng thế này nên đã nhíu mày: “Sao mày lại thở dài?”
“Không có gì.”
Cảnh Ngọc quay mặt sang một bên, đồng thời dứt khoát giơ ngón giữa về phía cô ta.
Đồng Khinh Giới lập tức nổi giận trước hành động thân thiện tầm cỡ quốc tế này của Cảnh Ngọc.
Sau tiếng hét chói tai, Đồng Khinh Giới muốn lao tới đánh cô, trông cô ta cực giống một con gà đang gào thét đầy phẫn nộ.
Cảnh Ngọc đã chuẩn bị từ sớm rồi. Cô hắt hết một chai nước còn nguyên vào mặt Đồng Khinh Giới.
Đoạn, Cảnh Ngọc lên tiếng: “Đừng đụng tới bà đây.”
Khuôn mặt của Đồng Khinh Giới được trang điểm đẹp đẽ, cả váy lẫn túi xách đều bị dính nước. Cô ta thở hổn hển: “Má nó, mày…”
Đồng Trăn lái xe tới, vừa gõ cửa xe vừa gọi chị gái, lúc này mới tạm thời ngăn được hành vi điên rồ của Đồng Khinh Giới.
Cảnh Ngọc bắt tàu điện ngầm để quay về căn hộ giá rẻ kia.
Ngày mai là Đông chí*. Cảnh Ngọc đã mua một ít bột mì với thịt hạ giá vì muốn tự nấu vài món.
*Đông chí: là một trong hai mươi tư tiết khí trong nông lịch, bắt đầu từ khoảng ngày 21 hay 22 tháng 12.
Cảnh Ngọc bật đèn lên, chưa đọc được mấy trang sách đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Đó là cô nàng giang hồ ở nhà bên. Đối phương gọi tên tiếng Anh của cô không mấy rõ ràng: “Jemma, cô có đó không?”
Cảnh Ngọc mở cửa.
Dù những người giang hồ vốn mang tiếng xấu xa nhưng mà cho đến nay, cô hàng xóm này vẫn chưa làm điều gì xúc phạm Cảnh Ngọc.
Đối phương tìm cô để mượn ít nước với đồ ăn.
Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, song trông cô nàng này hết sức yếu ớt, cần bổ sung chút nước ngay tắp lự. Người hàng xóm này hốc hác đến mức phải gõ cửa lúc nửa đêm để xin đồ ăn, thức uống.
Cảnh Ngọc không nói gì mà chỉ cho đối phương ít bánh mì với một chai nước.
“Đừng quên trả lại cái chai cho tôi đấy.” Cảnh Ngọc dặn đi dặn lại: “Tôi phải mang nó đi mới được hoàn lại tiền.”
Cô gái giang hồ nọ đáp lại. Trước khi rời đi, cô nàng còn nói “cảm ơn” bằng kiểu tiếng Trung không chuẩn.
Trước lúc ngủ, Cảnh Ngọc đã xem điện thoại một lúc, sau đó trông thấy bài đăng về một người phụ nữ khá nghèo với một người đàn ông giàu có. Cô gái kia vừa học vừa làm, kết giao với người đàn ông vừa giàu sang vừa hào phóng. Bọn họ đều đang rơi vào bể tình.
Một câu chuyện mộng mơ và ngọt ngào đến vậy. Mặc dù người đăng đã tự bổ khuyết vô số tình tiết, lại còn cố gắng miêu tả như thật, nhưng Cảnh Ngọc chỉ cần nhìn thoáng qua vẫn có thể nhận ra: Đó chỉ là một câu chuyện hư cấu ngọt ngào được thêu dệt để hùa theo sở thích khán giả mà thôi.
Cảnh Ngọc ngó thêm mấy lần rồi tắt trang mạng đó đi.
Trình độ của câu chuyện này còn chẳng bằng Zhihu nữa.
-
Cảnh Ngọc đã chuẩn bị xong nhân bánh trước một đêm rồi cho vào tủ lạnh.
Tiếc là cô vẫn không thể ăn được sủi cảo.
Vì sáng sớm hôm sau, Cảnh Ngọc đã bị đánh thức bởi tiếng đập cửa đùng đùng. Sau khi lịch sự xuất trình giấy tờ chứng nhận, cảnh sát lại đưa cô đi một cách không hề lễ độ.
Lý do là có người tố cáo Cảnh Ngọc về tội tiến hành mua bán dâm trái pháp luật. Mặc dù Đức đã hoàn toàn hợp pháp hóa việc mua bán dâm nhưng vẫn có những điều khoản lẫn quy định khác, chẳng hạn như địa điểm cung cấp dịch vụ phải tuân thủ quy định, độ tuổi nhất định phải là 21 tuổi…
Cô gái giang hồ nhà bên đã bị bắt giữ rồi. Đêm đó cô nàng say khướt, bây giờ lại đang mê sảng nên không thể tra hỏi được.
Cảnh sát yêu cầu Cảnh Ngọc đến đồn cảnh sát ngồi một lúc. Họ cần tiến hành vài thủ tục điều tra, thẩm vấn như thường lệ. Tất nhiên, cô chỉ được thả sau khi chứng minh được mình vô tội.
Cảnh Ngọc cũng chẳng kỳ vọng gì vào hiệu suất của cảnh sát Đức. Dù sao đây cũng là một nơi bảo thủ đến độ nếu không dùng kính ngữ với cảnh sát, bạn có thể bị chỉ trích và tố cáo. Cảnh Ngọc chỉ hy vọng họ có thể nhanh hơn đôi chút thôi. Nếu không, phần nhân sủi cảo cô đã cho vào tủ lạnh sẽ bị mất đi hương vị.
Đáng tiếc là lời cầu nguyện của cô đã không thành hiện thực. Hiệu suất làm việc của đồn cảnh sát thậm chí còn thấp hơn cô tưởng tượng. Trong phương diện này, người Đức luôn rập khuôn như thế, họ nhất định phải tuân theo quy trình và khuôn phép cũ.
Đây cũng là lý do tại sao Cảnh Ngọc không thích tiếp xúc với các cơ quan, ban ngành của Đức nhất. Họ thực sự quá bảo thủ, không chịu thay đổi. Thay vì nói là khắt khe, chi bằng hãy bảo là bọn họ cứng nhắc và không có tình người.
Đợi mãi đến chiều, Cảnh Ngọc mới được thả ra.
Vừa ra ngoài, cô đã bắt gặp em trai kế của mình là Đồng Trăn.
Hiển nhiên đối phương đã đứng ra nộp tiền bảo lãnh cho cô.
Vừa ăn cướp vừa la làng, một người phụ trách đập gậy, còn người kia lại trao quả táo ngọt ngào.
Hai chị em này thật biết cách khiến người ta ghê tởm bằng những cách khác nhau.
Đồng Trăn đứng trong bóng tối, chẳng nói câu nào.
Cảnh Ngọc phớt lờ cậu ta, chỉ khép chặt áo khoác lại. Nước nóng mà cô uống ở đồn cảnh sát lúc nãy cũng không làm cô ấm lên được. Bây giờ, Cảnh Ngọc vừa lạnh vừa đói nên cô rất cần một nơi ấm áp để ăn cơm.
Song Đồng Trăn, người vừa nộp tiền bảo lãnh cho cô, lại không nghĩ vậy.
Cậu ta sải bước tới. Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Đồng Trăn vừa mở lời đã trách cứ ngay: “Dù nghèo đến mấy thì chị cũng đâu thể làm loại công việc này chứ?”
Cảnh Ngọc cười khẩy: “Đầu óc cậu bị lừa đá rồi hả? Chuyện nhảm nhí thế này mà cũng tin à?”
Dù hiện giờ đang ở trên đường nhưng Cảnh Ngọc vẫn rất muốn tát Đồng Trăn một cái.
Lúc này, trên đường không có nhiều người, một số nhà hàng cao cấp xung quanh vẫn chưa mở cửa. Đương nhiên, cho dù bọn họ mở cửa thì Cảnh Ngọc cũng chắc chắn không tiêu tiền đâu, bởi cô không trả nổi tiền boa.
Đồng Trăn cau mày, rõ ràng không nghe Cảnh Ngọc mắng mà chỉ bước gấp gáp và vội vã để chặn Cảnh Ngọc lại, không cho cô đi: “Chị có biết sau khi nghe tin này, ba đã gần như ngất xỉu rồi không? Chị từ nghìn dặm xa xôi đến Đức học tập, thế mà lại lén làm gái…”
Cảnh Ngọc không nhịn được nữa nên đã giáng một cái tát vào mặt đối phương.
Đồng Trăn xanh mặt vì bị cô đánh, định đưa tay giữ vai cô nhưng lại bị hụt. Đã thế cậu ta còn bị ai đó ở phía sau tóm lấy cổ tay, không thể cử động được.
Cảnh Ngọc trông thấy mái tóc vàng xán lạn quen thuộc cùng với đôi mắt đẹp đẽ tựa ngọc lục bảo.
Klaus cao lớn bắt lấy cổ tay Đồng Trăn, thành công ngăn chặn hành vi bạo lực của đối phương rồi ôn tồn hỏi Cảnh Ngọc: “Cô không sao chứ?”
Cảnh Ngọc phát hiện người đàn ông này thực sự rất quyến rũ, đẹp trai.
Cô bèn đáp: “Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Klaus buông tay ra.
Đồng Trăn không quen biết Klaus. Cậu ta xoa xoa cổ tay bị bóp đến nỗi đỏ bừng, ngó sang Cảnh Ngọc với vẻ mỉa mai: “Đây là khách quý của chị đấy à?”
Do nghĩ rằng Klaus không hiểu nên Cảnh Ngọc đã mắng Đồng Trăn bằng tiếng Trung: “Hai con mắt mọc trên mặt cậu chỉ để trông giống con người thôi hả? Giữ mồm miệng sạch sẽ chút đi, ở đây cãi cố làm gì? Bộ cậu là con trùng đế giày chỉ biết ăn rồi nhả hả?”
Đồng Trăn đâu phải là đối thủ của Cảnh Ngọc. Tay chân cậu ta run lên vì tức tối.
Cảnh Ngọc mắng xong thì cả người cũng trở nên thoải mái. Cô bước về phía trước, không quên dùng tiếng Đức để cảm ơn Klaus một cách lịch sự và nhã nhặn: “Cảm ơn anh đã giúp tôi nhé.”
Klaus mỉm cười rồi đưa ra lời mời: “Không có gì, có lẽ bây giờ cô cần một tách cà phê nhỉ?”
Cảnh Ngọc khựng lại hai giây.
“Được.” Cô đáp: “Cảm ơn anh nhiều.”
Klaus mời cô uống cà phê ở một cửa hàng có trần nhà hình vòm, được sơn màu trắng ở gần đó. Bên ngoài cửa kính sát sàn là những tòa nhà đại học nguy nga bao quanh. Còn trên đỉnh đầu thì có vô vàn đèn chùm tuyệt đẹp.
Trong khi chờ cà phê nóng được bưng lên, Cảnh Ngọc nhận được cuộc gọi từ người bạn thân Loan Bán Tuyết ở trong nước.
Đây là người bạn duy nhất đã chơi cùng Cảnh Ngọc từ nhỏ đến lớn.
Chẳng biết Loan Bán Tuyết đã nghe được tin tức từ đâu mà lại vội vàng hỏi thăm tình hình của cô. Cảnh Ngọc đành phải trấn an cô ấy rất lâu.
“… Chỉ cần suy nghĩ thì sẽ biết ngay là hai kẻ quái quỷ kia gây chuyện.” Loan Bán Tuyết nghiến răng nghiến lợi: “Ngày nào cũng chỉ biết ngấm ngầm tố cáo với giở trò thôi.”
Cảnh Ngọc xoa thái dương, có phần tán thành: “Thành bệnh ung thư luôn rồi.”
“Mà này, sao cậu thoát được thế?” Loan Bán Tuyết hỏi han: “Có ai giúp cậu hả?”
Cảnh Ngọc liếc nhìn Klaus ở đối diện.
Anh đang kiên nhẫn đọc thực đơn do nhân viên quán cà phê mang đến, hàng lông mi vàng óng như đang được ánh nắng làm ma thuật.
“Ừm, có một người nước ngoài đã giúp tớ.” Cảnh Ngọc nói bằng tiếng Trung: “Khá giàu đấy.”
Xung quanh họ đều là những người dân địa phương cùng các sinh viên có đủ màu tóc lẫn màu mắt, vậy nên Cảnh Ngọc chắc chắn bọn họ không thể hiểu được tiếng Trung. Do đó, cô cứ yên tâm và tự tin trò chuyện với Loan Bán Tuyết.
Quả nhiên, Loan Bán Tuyết đã bị câu nói của cô khơi gợi hứng thú: “Trông người ta thế nào? Đẹp trai không?”
Cảnh Ngọc nhìn chằm chằm vào bàn tay đang lật thực đơn của Klaus.
Những ngón tay của anh thon dài, sạch sẽ và trắng trẻo, trên mu bàn tay còn gồ lên những đường gân xanh đầy gợi cảm.
Cảnh Ngọc trả lời: “Anh ấy tuấn tú lắm, đẹp trai lai láng luôn.”
Lời này vừa dứt thì Klaus cũng đột nhiên ngẩng đầu, nhìn sang Cảnh Ngọc.
Anh khép cuốn thực đơn bằng đôi bàn tay thon dài và trắng nõn, trong đôi mắt ngọc lục bảo chứa chan nét cười.
Sau đó, Klaus nói cảm ơn bằng tiếng Trung một cách tròn vành rõ chữ: “Cảm ơn lời khen của cô nhé.”