Hai người thân mật chia nhau hút hết điếu thuốc lá thơm này.

Trần Trác dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn, sau đó nghiêng đầu muốn hôn môi với Lâm Vụ nhưng lại bị cô né tránh.

“Tôi muốn đi tắm.” Lâm Vụ nhìn anh và nói, đôi mắt sáng ngời lộng lẫy tựa như hồ nước trong vắt và phẳng lặng.

Trần Trác khẽ “ừ”, miệng đáp một câu “em đi đi”, trông có vẻ rất chính nhân quân tử nhưng bàn tay bóp eo cô vẫn chưa rời đi.

Sau mấy giây im lặng, bàn tay Trần Trác đặt sau eo cô chuyển sau nắm cằm cô, người đàn ông luôn luôn giành quyền chủ động trên thương trường này chưa bao giờ chịu thua. Anh cúi đầu, lại một lần nữa hôn lên đôi môi đỏ mọng mà anh vẫn thèm thuồng đúng như nguyện vọng lúc nãy. Có điều lần này anh không được đằng chân lân đằng đầu, cũng không quá quắt mà chỉ hôn nhẹ một cái rồi buông cô ra.

Chốc lát sau, nghe tiếng khóa cửa truyền ra từ phòng tắm, Trần Trác đưa tay chạm vào khóe môi hôm nay không bị cắn rách, không khỏi nở nụ cười.

Anh đứng dậy, đi đến đầu giường cầm điện thoại bàn để gọi điện cho bộ phận phục vụ lên dọn dẹp phòng.

Sau khi Lâm Vụ tắm rửa xong, bước ra từ phòng tắm thì gian phòng vốn bừa bộn giờ đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, ga giường cũng được đổi mới. Nhìn bóng lưng cao lớn đang đứng gọi điện thoại ngoài ban công, cô khom lưng cầm điện thoại đặt trên tủ đầu giường thì mới thấy lúc này đã là hơn 3 giờ sáng. Chẳng trách cô lại thấy buồn ngủ díp cả mắt.

Lâm Vụ ngáp một cái, sau đó xốc chăn trên giường lên. Cô vừa nằm xuống giường thì người ngoài ban công dường như cảm nhận được điều gì đó, bèn nghiêng đầu nhìn vào trong phòng.

3 giây sau, anh thấy ánh đèn hắt ra từ phòng ngủ bị tắt ngúm.

Trần Trác không hề bất ngờ khi thấy Lâm Vụ dùng phương thức ấu trĩ này để nhắc anh rằng cô muốn tắt đèn đi ngủ, thậm chí anh còn thấy buồn cười.

“Anh cười cái gì?” Người ở bên kia điện thoại phát hiện cảm xúc của anh dao động, giọng điệu trở nên ai oán: “Đêm hôm khuya khoắt, tổng giám đốc Trần đừng hù dọa người ta.”

Trần Trác mỉm cười, không chút nhường nhịn đáp lại: “Giám đốc Mạnh sợ bị dọa thì đừng quấy rầy giấc ngủ ngon của người ta giữa đêm hôm khuya khoắt.”

Mạnh Hồi khẽ tặc lưỡi: “Sao tôi không biết tổng giám đốc Trần đi ngủ sớm thế nhỉ?”

“…”

Lại thêm một chiếc đèn bị tắt. Trần Trác không kiên nhẫn nói: “Tôi cúp máy đây, có việc gì thì để mai hẵng bàn tiếp.”

Thái độ vội vàng của anh khiến Mạnh Hồi nhướng mày: “Xem ra đêm nay anh…”

Không chờ anh ấy nói hết câu, Trần Trác đã lưu loát cúp máy, mang theo cả hơi lạnh đi vào phòng.

Khi anh vào trong, Lâm Vụ vừa tắt đèn đọc sách, chỉ giữ lại một chiếc đèn ngủ rất mờ đủ để nhìn thấy đồ đạc chung quanh cho anh.

“Xin lỗi.” Đối với việc làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Lâm Vụ, trước giờ thái độ nhận lỗi của Trần Trác vẫn rất nghiêm túc: “Tôi nhận được một cuộc điện thoại.”

Lâm Vụ quay lưng về phía anh, trả lời ậm ừ: “Ngủ.”

Trần Trác mỉm cười, nói một câu “chúc ngủ ngon”, sau đó đứng bên giường mấy phút để hơi ấm trong phòng sưởi ấm tay chân buốt giá của mình, lúc này anh mới cởi áo khoác, vào nhà vệ sinh một chuyến, sau đó vén chăn nằm lên giường.

Chiếc đèn cuối cùng do Trần Trác tắt công tắc.

Lâm Vụ yêu cầu rất cao đối với chỗ ngủ, chỉ cần có một chút ánh sáng và âm thanh cũng khiến cô bị mất ngủ.

Gian phòng trở về yên tĩnh, không lâu sau vang lên tiếng hít thở đều đặn.

Lâm Vụ ngủ một giấc ngủ thật sâu, rất thoải mái, không bị choàng tỉnh lúc nửa đêm, càng không mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ.

Lúc mở mắt ra, cô hãy còn hoảng hốt.

Trong phòng không có một bóng người, Lâm Vụ nhàn nhã ngồi trên giường cho tỉnh táo lại rồi mới cầm đồ ngủ bên cạnh mặc vào người, sau đó lẻn vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Vụ thay bộ quần áo mà mình để sẵn ở chỗ Trần Trác lần trước, tinh thần trở nên tỉnh táo hơn hẳn, toát lên khí chất lạnh lùng xa cách.

Đột nhiên, có tiếng mở khóa truyền đến từ bên ngoài. Lâm Vụ ngoảnh đầu thì thấy Trần Trác mặc áo măng tô màu đen, bên trong phối với áo sơ mi và quần tây đen. Nét mặt anh lạnh lùng và kiêu căng, vóc dáng cao ráo, trên tay xách hai chiếc túi giấy.

Ánh mắt hai người chạm nhau, thấy cách ăn mặc của Lâm Vụ, Trần Trác khẽ nhướng mày, cất giọng trong trẻo: “Em phải đi gấp à?”

Không phải hỏi cô “chuẩn bị đi”, mà là hỏi cô “có phải đi gấp không”.

Ánh mắt Lâm Vụ khẽ lay động, cụp mắt nhìn túi giấy trong tay anh rồi hỏi: “Mì xào hành phi phải không?”

Trần Trác khẽ “Ừ”, sau đó đặt cà phê và mì xào hành phi lên bàn ăn bên cạnh.

Lâm Vụ không khách sáo với anh, đi qua rồi ngồi xuống: “Tôi còn chưa bận đến nỗi không có thời gian ăn bữa sáng.”

Trần Trác: “…”

Anh không muốn nhắc nhở cô rằng cô thường xuyên bận đến nỗi bỏ bữa tối.

Lâm Vụ không quan tâm đến Trần Trác nữa, thản nhiên mở túi giấy đựng mì xào hành phi trong hộp giữ nhiệt.

Khi mở nắp hộp ra, mùi hành phi thơm phức lan tỏa trong phòng, gợi lên sự thèm ăn của con người.

Lâm Vụ rất thích ăn mì xào hành phi, tiếc rằng Thượng Hải nơi cô sinh sống không có quán mì xào hành phi nào hợp khẩu vị và vừa ý cô. Cô yêu cầu rất cao đối với món mì xào hành phi này, cô có thể chịu được mùi hành phi, thậm chí có thể gọi là thích nhưng bản thân cô lại không thích hành phi trộn trong mì. Cô chỉ chấp nhận mùi hành chứ không chấp nhận ăn hành.

Hồi trước mỗi lần ra quán ăn mì xào hành phi, Lâm Vụ sẽ nhớ kỹ hỏi đầu bếp rằng đừng trộn hành phi vào bát mì xào hành phi được không? Có đầu bếp thỏa mãn yêu cầu kỳ quặc này của cô, cũng có đầu bếp cho rằng cô không ăn hành phi thì tại sao lại gọi món mì xào hành phi? Họ không chấp nhận yêu cầu quái dị này. Ngay cả những người đáp ứng yêu cầu của cô cũng thường xuyên quên mất, khiến Lâm Vụ từ tràn đầy mong đợi dần dần hết hy vọng.

Từ đó về sau, cô không gọi món ăn này nữa.

Một buổi sáng nào đó sau lần thứ ba hẹn hò cùng Trần Trác, Lâm Vụ dậy trễ.

Lúc cô ngủ dậy, Trần Trác đang mua bữa sáng ở bên ngoài. Khi anh hỏi cô muốn ăn gì, Lâm Vụ đang mơ màng nên không ý thức được rằng mình lại đưa ra yêu cầu quái dị của bản thân: “Tôi muốn ăn mì xào hành phi không bỏ hành.”

Sau khi cúp máy, Lâm Vụ tỉnh táo lại, vội vàng bổ sung thêm: “Nếu không có món này thì có thể mua món khác, tôi không kén ăn lắm đâu.”

Trần Trác: “?”

Lâm Vụ: “?”

Trần Trác: “Không cần mì xào hành phi nữa à?”

Lâm Vụ chớp mắt mấy cái, ngần ngừ hỏi: “… Anh có mua được loại mì nào chỉ có mùi hành thôi không?”

Trần Trác: “Lát nữa tôi sẽ cho em nếm thử.”

Khi nghe Trần Trác nói như vậy, Lâm Vụ cũng không trông cậy gì. Mãi tới khi anh mua bữa sáng về, cô mở túi ra thì ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, ăn thử một miếng, cô đã hoàn toàn bị chinh phục bởi bát mì xào hành phi ấy.

Cô hỏi Trần Trác mua ở đâu, về sau cô có thể tự mua để ăn. Trần Trác nói anh mua từ một quán ăn không có biển hiệu trong một con hẻm vắng người. Lâm Vụ nghe vậy thì đành bỏ cuộc, quán ăn không có biển hiệu thì cô không tìm được, cô lại không thể bảo Trần Trác dẫn mình đến tận nơi. Dù sao thì lần thứ hai họ hẹn gặp nhau đã thỏa thuận rằng họ chỉ gặp mặt, trao đổi và “tìm hiểu sâu” vào buổi tối thứ sáu hàng tuần mà thôi. Đến buổi sáng ngủ dậy, rời khỏi căn phòng này, họ lại trở thành người dưng không quen biết nhau.

“…”

Món mì xào hành phi mà Trần Trác mang cho Lâm Vụ thật sự rất ngon, rất giống hương vị mà hồi trước cô từng được ăn.

Lúc ăn cơm, cô rất im lặng, gần như không phát ra âm thanh nào. Khi Trần Trác lơ đễnh nghiêng đầu nhìn sang thì chỉ thấy quai hàm của cô phình lên, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tự lập và tháo vát, gọn gàng chỉn chu lúc ở bên ngoài.

Rất đáng yêu, Trần Trác không nhịn được nghĩ thầm.

Nhận thấy ánh mắt của Trần Trác, Lâm Vụ ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Trác hoàn toàn không cảm thấy chột dạ vì nhìn lén người ta, ngược lại còn thản nhiên nhìn thẳng vào mắt cô, thậm chí còn nhoẻn miệng cười.

Lâm Vụ khựng lại, sau đó rời mắt với vẻ mặt không cảm xúc.

Sau khi ăn sáng xong, Lâm Vụ chuẩn bị rời đi.

Thấy cô đứng dậy, Trần Trác cũng định ra ngoài.

Lâm Vụ ngoái đầu nhìn anh. Trần Trác vừa thay giày vừa nói: “Tôi có việc phải đến công ty một chuyến.”

“Xem ra dạo này tổng giám đốc Trần thật sự rất bận.” Cô nhớ tới bữa tiệc tối qua.

Trần Trác ngước lên nhìn cô, giọng điệu bỡn cợt: “Vẫn không bận bằng luật sư Lâm.”

Lâm Vụ: “…”

Hai người cùng nhau vào thang máy nhưng lại đứng hai bên, khoảng cách ở giữa đủ cho hai người khác chen vào.

Hai người im lặng xuống bãi đỗ xe, lần lượt bước ra từ thang máy. Trần Trác bấm nút trên chìa khóa xe, biết rõ mà vẫn hỏi: “Cần tôi đưa em một đoạn đường không?”

Lâm Vụ hất cằm, không chịu yếu thế: “Xe tôi ở bên kia.”

Nhìn dáng vẻ kiêu hãnh của cô, Trần Trác che giấu ý cười nơi đáy mắt, khẽ gọi: “Luật sư Lâm.”

Lâm Vụ: “Cái gì?”

Trần Trác nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười ung dung, cất giọng trầm lắng: “Hẹn gặp lại em vào tuần sau.”

“…”

Hai người lên xe của mình, Lâm Vụ khởi động động cơ nhưng không vội lái đi ngay. Cô ngẩn người trên ghế lái mấy phút, chờ chiếc G63 đen tuyền ở góc nghiêng đối diện rời đi, cô mới chậm rãi nhập định vị địa chỉ, sau đó lái xe về nhà.

Suốt cả ngày thứ bảy, Lâm Vụ không bước chân ra khỏi cửa, chỉ ở trong nhà nằm xem tài liệu, xem phim, ngủ bù.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play