Khi quần áo bị ném xuống sàn nhà, Lâm Vụ cảm thấy hơi lạnh. Cô nhắm mắt lại, cánh tay choàng qua cổ anh ôm chặt hơn, ngẩng đầu cắn nhẹ khóe môi anh để trả thù hành vi xấu xa của anh.

Trần Trác bị cắn đau nên cười khẽ một tiếng, sau đó bế cô lên, ôm cô vào phòng tắm.

Nước ấm phun ra từ vòi hoa sen nhanh chóng át cả tiếng thở dốc lúc hôn môi của hai người. Nước róc rách chảy xuôi qua trán, gò má, xương qua xanh và ngực của cả hai.

Sau một hồi quấn quýt bên nhau, Trần Trác mới buông tha cho Lâm Vụ suýt nữa ngộp thở. Anh lấy sữa tắm đặt ở hốc tường, xoa thành bọt biển trắng tinh rồi cẩn thận bôi lên người Lâm Vụ.

Bàn tay Trần Trác rất nóng, bởi vì chăm chỉ tập thể hình nên trong lòng bàn tay có một lớp chai mỏng thô ráp. Lúc này bàn tay ấy trần trụi chạm vào làn da mịn màng nhẵn nhụi của cô, lúc anh xoa nắn tắm rửa cho cô, mi mắt cô nhẹ nhàng run rẩy, vô thức nín thở, làn da cảm thấy ngứa ngáy tê dại khiến cô chủ động tựa vào gần anh hơn, toan dùng phương thức này để làm vơi bớt khát vọng trong lòng.

“…”

Hai người tắm rất lâu. Đến khi tắm xong về phòng ngủ, Lâm Vụ rơi vào nệm giường mềm mại, Trần Trác nhẹ nhàng hôn lên môi cô, lấy lòng cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ xấu xa như lúc ở trong phòng tắm.

Đã hơn nửa tháng hai người không gặp nhau. Tuần trước Lâm Vụ bận quá nên không có thời gian thân mật với Trần Trác. Cũng vì vậy nên hồi chiều, khi nghi ngờ anh muốn cho mình leo cây, cô mới hơi nổi nóng.

Nhận thấy Lâm Vụ bị mất tập trung, người đàn ông đang hôn cô bỗng mút xương quai xanh của cô, kéo cô về từ những suy nghĩ mơ màng.

Lâm Vụ nín thở, lập tức nhắc nhở anh theo phản xạ: “Đừng để lại dấu vết ở chỗ… Ưm…”

Không cho cô thời gian nói hết câu, Trần Trác đã nổi nóng cắn nhẹ lên xương quai xanh của cô, sau đó tiếp tục chặn đôi môi cô, quấy nhiễu trong khoang miệng của cô.

Cảm giác kích thích mà nụ hôn nồng cháy mang đến không thể sánh bằng khoảnh khắc này.

Sau khi hôn cô đến nỗi khiến cô thở hổn hển, Trần Trác thuận thế di chuyển xuống dưới. Anh không tiếp tục kiên nhẫn để lại những dấu hôn chằng chịt trên người cô mà nâng tay khống chế vòng eo của cô, nâng lên cao một chút.

Trong cơn hỗn loạn, đầu Lâm Vụ đụng trúng đầu giường bọc nệm da mềm mại. Cô nhíu mày vì đau đớn, đang định giơ chân đá Trần Trác thì đã bị anh cầm mắt cá chân, đặt lên vai mình.

“…”

Cảm giác thăng hoa mà “nụ hôn” lần này mang lại khiến Lâm Vụ gần như ngộp thở. Cô cứ như biến thành một vật bị ném lên tầng mây, trôi dạt đung đưa theo đám mây, không tìm thấy điểm tựa.

Trần Trác thật sự rất xấu xa, lắm mưu mô.

Hai người trở thành bạn tình đã hơn nửa năm, anh biết rõ dùng thủ đoạn gì có thể khống chế cô, bắt chẹt cô trong lúc hai người hoan ái.

Trong suốt một khoảng thời gian rất dài sau này, toàn bộ sự chú ý của Lâm Vụ đều tập trung vào những hành động của Trần Trác.

Cô không thể nói được một câu đầy đủ, chẳng những vậy mà còn bị anh giày vò đến nỗi bật khóc. Không phải khóc vì buồn bực, cũng không phải khóc vì khó chịu, mà là… Nước mắt tự nhiên tuôn trào khi phản ứng sinh lý đạt đến giới hạn nào đó.

Khi căn phòng trở về yên tĩnh, Trần Trác ôm Lâm Vụ vào lòng, vuốt mái tóc dài ướt sũng của cô, mặt mày ôn hòa hôn lên gò má cô, giọng khàn khàn hỏi: “Em ổn chứ?”

Lâm Vụ không để ý tới anh.

Trần Trác tự biết mình đuối lý bèn khẽ nhéo vòng eo cô rồi khẽ hỏi: “Em muốn đi tắm không?”

“Anh đi trước đi.” Lâm Vụ không có thói quen tắm chung với đàn ông lúc tỉnh táo.

Trần Trác không hề bất ngờ với câu trả lời của cô. Anh khẽ đáp “ừ”, không gặng hỏi nguyên nhân, cũng không thuyết phục cô nhất định phải tắm chung với mình. Đồng thời, anh cũng không rời giường đi tắm ngay lập tức.

Mấy phút sau, Trần Trác mới buông Lâm Vụ ra để đi tắm một mình.

Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Lâm Vụ cúi đầu nhìn mớ dấu vết mà anh để lại trên người mình, trong lòng phẫn nộ mắng Trần Trác là cờ hó thành tinh. Cô đã bảo không được cắn, không được phép để lại dấu vết rõ rệt trên người cô nhưng anh chẳng chịu nghe lời.

Nếu biết trước hễ lên giường là Trần Trác sẽ biến thành kẻ phóng đãng và biến thái như vậy, thì ngày xưa Lâm Vụ đã không trêu chọc anh rồi.

Hai người quen nhau vào mùa xuân năm nay. Lúc ấy mới ra Tết không lâu, đợt cuối năm Lâm Vụ vừa thăng chức nên nơi làm việc của cô từ văn phòng chung của mấy người biến thành một mình một văn phòng riêng.

Để chặn lời ong tiếng ve chung quanh, trong thời gian đó Lâm Vụ nhận rất nhiều vụ kiện nên bận tối mày tối mặt. Bận đến nỗi ban đêm ngủ mà vẫn nghĩ về hồ sơ vụ án, trong mơ cũng đang biện hộ trên tòa.

Sau này cô bị mất ngủ suốt đêm, mỗi ngày uống cà phê thay nước.

Hà Gia Vân thấy trạng thái của cô có vẻ bất ổn bèn kéo cô đi khám bác sĩ tâm lý. Kết quả không khác với suy đoán của Lâm Vụ là bao, tình trạng của cô là do gặp nhiều áp lực dồn vào cùng một lúc, không chỉ cần được tư vấn tâm lý mà còn cần học cách giải tỏa áp lực cho bản thân.

Đối với tình huống này, thậm chí bác sĩ còn đề nghị Lâm Vụ đừng tập trung hết vào công việc mà nên hưởng thụ cuộc sống ở mức vừa phải, có thể trò chuyện với người nhà và bạn bè nhiều hơn, hoặc là hẹn hò gì đó.

Vế trước rất khó, Lâm Vụ chỉ có một người bạn là Hà Gia Vân nhưng cô ấy cũng rất bận. Còn vế sau, Lâm Vụ bận đi làm nên không có thời gian hẹn hò với đàn ông, giữ gìn mối quan hệ yêu đương với người khác.

Khi biết Lâm Vụ không có ý định yêu đương, Hà Gia Vân chợt nảy ra một ý hay, xúi giục cô tìm một người bạn tình, vừa có thể phát tiết dục vọng tồn đọng của cơ thể vừa không phiền phức như yêu đương, phải báo cáo lịch trình của mình với đối phương, chia sẻ thời gian cá nhân của bản thân cho một người khác.

Ban đầu nghe Hà Gia Vân xúi giục, Lâm Vụ từ chối cô ấy ngay mà không cần nghĩ ngợi.

Thi thoảng chịu áp lực quá lớn, cô cũng sẽ có chút dục vọng trong chuyện ấy nhưng cô chưa thèm khát đến mức cần tìm một người đàn ông lạ mặt để giải quyết.

Mãi tới một tháng sau, cô gặp được Trần Trác ở quán bar mà mình hay ghé qua.

Trước hôm đó, Lâm Vụ lại liên tục thức trắng mấy đêm liền. Sau khi tạm thời kết thúc công việc, cô rời khỏi công ty luật vào lúc hơn 12 giờ đêm. Về tới nhà cũng không ngủ được nên Lâm Vụ muốn đến quán bar uống mấy ly.

Quán bar này là sản nghiệp của một người bạn từ thuở nhỏ của Hà Gia Vân, Lâm Vụ từng ghé qua rất nhiều lần, nhân viên phục vụ và quản lý quán bar hầu như đều biết mặt cô, vì vậy cô không cần lo về vấn đề an toàn.

Khi đến quán bar, bartender cất lời chào với thái độ quen thuộc: “Chị Lâm đến rồi.”

Lâm Vụ cười khẽ: “Tôi đến rồi đây.”

Cô ngoảnh đầu nhìn từng dãy ghế dài ngồi đầy người dưới tầng một, không khỏi ngỡ ngàng: “Sao hôm nay đông người vậy?”

Bartender giải thích: “Có trai đẹp trên lầu.”

Cậu ấy vừa dứt lời, Lâm Vụ thuận miệng hỏi: “Đẹp trai cỡ nào? Đẹp hơn ông chủ của các cậu à?”

“Đẹp theo kiểu khác, ông chủ của bọn tôi phải gọi là xinh đẹp.” Bartender nói nhỏ: “Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông nào xinh đẹp hơn ông chủ của bọn tôi.”

Lâm Vụ mỉm cười, bưng cốc rượu mà cậu ấy đẩy đến trước mặt mình: “Cậu không sợ tôi kể với ông chủ của các cậu à?”

“Chị Lâm sẽ không làm như vậy đâu.” Bartender khẳng định: “Chị Gia Vân bảo là chị chưa bao giờ lo chuyện bao đồng.”

Lâm Vụ bỗng bật cười, không nói gì nữa.

Cô cúi đầu uống rượu, không để bụng lời nói lúc nãy của bartender.

Sau khi lơ đãng uống hai ly rượu, Lâm Vụ trả lời tin nhắn của trợ lý trên điện thoại. Cô vừa định đặt điện thoại xuống thì WeChat báo có tin nhắn mới, là Hà Gia Vân gửi tới: “Cậu đang ở quán bar à?”

Lâm Vụ cụp mắt, trả lời cô ấy: “Người nào nhiệt tình báo tin cho cậu vậy?”

Hà Gia Vân: “Còn cần người nhiệt tình nữa à? Cậu xong việc rồi thì chắc chắn sẽ đến quán bar, dù sao cậu về nhà cũng bị mất ngủ.”

Lâm Vụ: “Lỡ đêm nay tớ ngủ được thì sao?”

Hà Gia Vân: “Thế thì ngày mai tớ sẽ mua một xe pháo hoa đưa đến bắn trước cửa công ty luật, chúc mừng luật sư Lâm có thể ngủ nghỉ bình thường.”

Lâm Vụ cứng họng, nghiêm túc nhắc cô ấy: “Cấm đốt pháo trong phạm vi nội thành thành phố Thượng Hải.”

Hà Gia Vân: “…”

Hà Gia Vân: “Có cần tớ đến đó uống hai ly với cậu không?”

Lâm Vụ: “Không cần đâu, lúc cậu đến nơi thì tớ đã uống rượu xong, về đến nhà rồi.”

Hà Gia Vân: “OK, thế thì cậu uống ít thôi, về tới nhà thì báo với tớ một tiếng.”

Lâm Vụ: “Biết rồi.”

Cô đặt điện thoại xuống rồi im lặng uống hai cốc rượu, sau đó chuẩn bị ra về. Nhưng vừa đứng dậy, một giọng nam trong veo mà buốt giá thình lình lọt vào tai cô: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú.”

Rất ít người biết rằng Lâm Vụ hoàn toàn không có sức chống cự trước những âm thanh êm dịu.

Cô chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh. Quán bar rất ồn, chắc chắn người đàn ông vừa nói chuyện cách cô rất gần.

Ánh đèn trong quán bar được người trong nghề thiết kế và điều chỉnh, tăng thêm bầu không khí cho khách đến chơi ở quán bar.

Khi Lâm Vụ ngoảnh đầu nhìn sang, trùng hợp có một chùm sáng chiếu vào người đàn ông vóc dáng cao ráo, khoác lên mình bộ Âu phục thường ngày, sống mũi rất cao, hốc mắt sâu, xương chân mày sắc sảo, ngũ quan lập thể, đeo một cặp kính gọng kim loại vàng, đường nét quai hàm mượt mà nổi bật, dung mạo nhã nhặn tuấn tú.

Nhìn người đàn ông này, nhất thời Lâm Vụ không biết nên miêu tả như thế nào cho chính xác.

Cô im lặng nhìn đối phương, mãi tới khi đối phương từ chối người phụ nữ muốn tán tỉnh mình, sau đó ngẩng đầu nhìn sang chỗ cô, cô mới quay mặt về hướng khác.

“…”

Chốc lát sau, tiếng bước chân càng ngày càng gần.

Khi người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh vốn đặt túi xách của cô nhưng lúc này là ghế trống, Lâm Vụ bỗng đổi ý, cô cầm túi xách đặt sang bên kia rồi ngồi xuống ghế một lần nữa.

Thấy động tác của cô, bartender thoáng ngạc nhiên, sau đó nhìn người đàn ông vừa ngồi xuống rồi lại nhìn Lâm Vụ, rất tinh tế hỏi: “Anh chị muốn uống gì?”

Cậu ấy không phá đám hỏi Lâm Vụ sao không rời đi ngay trước mặt mọi người.

Lâm Vụ không trả lời cậu ấy, thay vào đó là người đàn ông cất giọng nói lạnh lẽo như tuyết trắng rơi giữa mùa đông, trong trẻo như tiếng ngọc thạch va chạm: “Vodka.”

Bartender lập tức đáp lại, sau đó nhanh chóng bưng một cốc Vodka cho anh. Sau đó cậu ấy quay đầu nhìn Lâm Vụ: “Còn chị Lâm muốn uống gì?”

Lâm Vụ biết rõ tửu lượng của mình. Cô suy tư mấy giây rồi lấy một cốc Brandy.

Cô thích hương vị đậm đà của Brandy nhưng vì độ cồn của loại rượu này khá cao nên cô ít khi uống.

Rượu của hai người lần lượt được đặt lên bàn, bartender chuyển sang vị trí khác để tiếp đón khách hàng.

Lâm Vụ bưng rượu lên nhấp hai ngụm, cứ như đang tiếp thêm can đảm cho bản thân.

Người bên cạnh vẫn im lặng, im lặng đến nỗi khiến cô lấy làm lạ.

Chỉ trong giây lát, cốc rượu Brandy đã thấy đáy. Khi Lâm Vụ lơ đễnh ngoảnh đầu nhìn thì thấy cốc Vodka của đối phương cũng đã gần hết.

“…”

Trong lúc ngẩn người, câu nói lúc trước của Hà Gia Vân chợt hiện lên trong đầu Lâm Vụ. Cô giơ tay day huyệt thái dương, khi đối phương định đứng dậy rời đi, cô bình tĩnh cất lời: “Tôi có thể hỏi anh một câu không?”

Trần Trác nghiêng đầu, cách cặp kính mỏng chuyên chú nhìn cô, mang theo khí chất bá đạo trời sinh.

“Chuyện gì?” Anh cụp mắt, đặt câu hỏi.

Nhớ lại lúc nãy anh uyển chuyển từ chối một cô gái khi cô ấy muốn tán tỉnh anh, mượn thời cơ men rượu xâm chiếm bộ não, cô hỏi: “Anh không có hứng thú với bất cứ ai sao?”

Trần Trác: “…”

Nghe được lời ám chỉ vừa rõ ràng vừa trắng trợn của Lâm Vụ, ánh mắt Trần Trác nhìn cô bỗng thay đổi. Anh nheo mắt quan sát cô, sau đó chầm chậm nhếch môi: “Cô Lâm say rượu rồi à?”

Lâm Vụ: “Tôi không say.”

Trần Trác khẽ “ừ”, sau đó không nói gì nữa.

Thấy anh im lặng, Lâm Vụ đành phải nhắc nhở: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Trần Trác hơi ngạc nhiên khi thấy cô gặng hỏi mình. Anh nhìn cô bằng ánh mắt hiện lên vẻ bất ngờ.

Im lặng trong giây lát, anh hỏi: “Cô nghĩ sao?”

Lâm Vụ cười khẽ, khóe môi cong lên, ánh mắt bộc lộ sự kiên định: “Tôi nghĩ là không phải.”

Trần Trác không trả lời, chỉ chuyên chú nhìn thẳng vào mắt cô.

Sau mấy giây trầm mặc, Lâm Vụ thì thầm: “Anh có muốn uống thêm một cốc không?”

Trần Trác che giấu cảm xúc của mình, ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ lên thành cốc thủy tinh trong suốt, yết hầu lăn nhẹ, đáp: “Muốn chứ.”

“Vẫn là Vodka à?” Lâm Vụ hỏi. Cô muốn mời anh uống rượu.

“Không.” Trần Trác liếc cô, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước, đôi môi mỏng hé mở: “Tôi muốn Brandy.”

Trần Trác đổi sang uống Brandy, Lâm Vụ gọi một cốc Vodka. Có điều cô không uống hết cả cốc rượu vì sợ mình sẽ say đến nỗi ngất xỉu, chỉ nếm một ngụm nhỏ rồi đẩy cốc rượu đến trước mặt Trần Trác nhờ anh uống hết hộ mình, không lãng phí rượu.

Khi Trần Trác bước ra từ phòng tắm, Lâm Vụ đang lười biếng co người ngồi trên một chiếc ghế sô pha bên cửa sổ sát đất. Cô khoác một chiếc chăn mỏng sạch sẽ, hơi lộ bờ vai, hai ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc lá thơm của nữ vừa châm.

Nghe thấy động tĩnh, cô đưa điếu thuốc đến bên môi, đồng thời ngước lên nhìn về phía anh.

Sương khói bay ra từ đôi môi cô. Trần Trác nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, nhướng mày đến gần cô: “Em có chuyện gì phiền lòng à?”

Hai người giữ mối quan hệ này đã hơn nửa năm, thi thoảng cũng sẽ chia sẻ một vài câu chuyện trong công việc. Trần Trác biết công việc của Lâm Vụ, Lâm Vụ cũng biết nghề nghiệp của Trần Trác.

Nghe vậy, Lâm Vụ không khỏi buồn cười. Cô thay đổi tư thế, ngồi quỳ trên sô pha lười rồi rít một ngụm thuốc lá, sau đó phả ra một làn khói trắng, sương khói thổi vào mặt Trần Trác, nét mặt anh vẫn lạnh nhạt như mọi khi, âm cuối hơi trầm: “Hửm?”

Lâm Vụ hút thuốc lá thơm của nữ giới có mùi hoa nhài, chẳng những không có mùi thuốc lá gay mũi mà còn thoang thoảng mùi trà thơm ngát, tươi mát thanh nhã.

“Không phải.” Lâm Vụ trả lời câu hỏi của Trần Trác. Cô nhoài người về phía trước, nhẹ nhàng chớp mắt, đáy mắt hiện lên vẻ ranh mãnh: “Biểu hiện khi nãy của tổng giám đốc Trần chẳng lẽ không xứng để tôi hút một điếu thuốc sau khi hành sự sao?”

Chẳng lẽ chỉ cho phép đàn ông hút điếu thuốc sau khi hành sự thôi sao?

Trần Trác: “…”

Anh cụp mắt nhìn điếu thuốc đã được hút một phần ba trong tay cô, ánh mắt hơi trầm, cất giọng khàn khàn: “Vinh hạnh của tôi.”

Dứt lời, anh giật điếu thuốc trong tay Lâm Vụ rồi đưa đến bên môi rít vào một hơi, sau đó cúi đầu, lại lần nữa hôn lên môi côi, phả hết làn khói vào miệng cô.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play