Lục Tố hạ thấp giọng: "Anh nợ tôi một lần cạo râu."
Nói xong, cậu đẩy Từ Hồi Chu ra khỏi phòng vệ sinh, giật lấy khăn mặt nhanh chóng lau sạch bọt cạo râu.
Lục Tố bước ra ngoài, Từ Hồi Chu đã nhắm mắt nằm trên giường bệnh.
Lục Tố mở cửa, cẩn thận che chắn cơ thể, nhưng vẫn để Tống Xuất Lĩnh thoáng thấy giường bệnh trong phòng: "Ồn ào gì vậy."
Tống Xuất Lĩnh nhìn chằm chằm vào giường bệnh, thấy Từ Hồi Chu đắp chăn nằm im, lông mày cậu ta hơi nhếch lên, rồi nhíu chặt lại nói: "Tôi nghe nói anh Hồi Chu bị người ta đâm bị thương, tình hình bây giờ thế nào?"
"Vẫn chưa tỉnh." Lục Tố thản nhiên đóng cửa lại, cười như không cười nhìn Tống Xuất Lĩnh: "Quan tâm thế, bảy giờ rồi còn gì."
Tống Xuất Lĩnh ghét bị Lục Tố nhìn chằm chằm như vậy, giống như đứng dưới máy chụp X quang, tâm tư của cậu ta đều bị Lục Tố nhìn thấu rõ ràng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play