Võ Kính Sơn ngây ngẩn cả người, ánh mắt ông ta dần trở nên khô khốc, hồi lâu sau mới bình tĩnh nói: "Ba không có gửi tin nhắn."
Thẩm Dữ Triệt không quan tâm nhún vai: "Có phải ông hay không cũng không quan trọng, quan trọng là sự tồn tại của ông là sự sỉ nhục mãi mãi không thể rửa sạch của tôi, là nhược điểm mà tôi không nên có." Anh ta dừng lại một chút, cuối cùng nói ra một câu chậm rãi xuất phát từ cổ họng: "Chỉ cần ông tồn tại, sẽ có vô số người có thể uy hiếp được tôi."
Anh ta xoay người đi ra khỏi phòng, dẫm lên bánh kem, trái cây và bánh ngọt trên sàn nhà: "Hoàn toàn biến mất, là chuyện duy nhất mà ông có thể làm cho tôi, còn về những thứ này." Anh ta nhấc chân lên chà xát vào ván cửa, lau những vệt bánh kem dính trên đế giày: "Chỉ là thứ rác rưởi không đáng giá."
Thẩm Dữ Triệt mở cửa, bàn chân vừa bước ra được một nửa thì đã nghe thấy âm thanh thê lương khản đặc của Võ Kính Sơn: "Ba là ba của con..."
Thẩm Dữ Triệt yên lặng một giây, đột nhiên chống một tay lên khung cửa cười to, nhưng anh ta vẫn không quay đầu lại, sau khi cười đủ rồi, anh ta hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên ngắm nhìn những ngôi sao lóe sáng trên bầu trời đêm, trong giọng nói không hề có bất kỳ sự vui vẻ nào: "Bởi vậy nên tôi mới chơi trò cha con tình thâm với ông mấy ngày rồi không phải sao? Ông ấy à, vẫn tham lam như vậy, nếu không thì chắc hẳn người đàn bà kia bây giờ vẫn có thể tồn tại rồi."
Lời này hoàn toàn đẩy Võ Kính Sơn xuống vực sâu, tia sáng cuối cùng trong đôi mắt biến mất không còn dấu vết.
Ông ta nhìn Thẩm Dữ Triệt không hề do dự mà quay đầu rời đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT