Edit: Trúc Linh
Nói xong, cô không hề sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của Thái Tư Quyên, rồi chậm rãi tiếp lời: "Làm gì cũng được, chỉ là không thi đại học."
Thái Tư Quyên tức đến mức bật cười: "Đây là cách cô tuân theo mệnh lệnh sao?"
Hai người giằng co không dứt, Phương Thiên Hà ho nhẹ một tiếng để ngăn lại: "Cục trưởng Thái, tôi đã nói với bà rồi. Chỉ cần là nhiệm vụ ngoài chiến đấu thì lính của Chim Ưng không ai thích tuân theo mệnh lệnh cả."
Bậc thang đã được đưa ra, Thái Tư Quyên cũng bật cười một cách bất đắc dĩ: "Giờ đã được mở mang tầm mắt."
Phương Thiên Hà gật đầu ra hiệu, sau đó ném một tập tài liệu trên bàn về phía Hoài Nguyệt: "Cô xem trước rồi hãy quyết định."
Trên bìa hồ sơ ghi rõ hàng chữ đỏ chói: "Hồ sơ vụ án thi thể nữ không đầu sông Liễu Thành ngày 8/11/2023." Những nét bút màu đỏ uốn lượn, Hoài Nguyệt cầm chặt hồ sơ trong tay, ánh mắt dừng lại trên những con chữ vuông vức màu đỏ.
Không hiểu sao, hình ảnh thi thể sưng phù trắng bệch, xanh xao trong bản tin lại hiện lên trong đầu cô.
Nếu cô gái ấy còn sống, màu đỏ này đáng lẽ phải là màu son tươi tắn trên đôi môi cô ấy, chứ không phải màu sắc chói mắt như bây giờ.
Do dự hai giây, Hoài Nguyệt vẫn mở tập hồ sơ ra. Chỉ lướt qua sơ lược, chân mày cô đã nhíu chặt.
Nạn nhân: Sử Nhạn Nhu, 18 tuổi, quê quán Lương Sơn Thị, được bà nội Trịnh Lệ Hồng nuôi lớn. Trước khi chết là sinh viên của Đại học quý tộc tư thục Lưu Kim, thành phố Will. Pháp y phán đoán cô gái này đã qua đời vào khoảng ngày 1/11, nguyên nhân tử vong là ngạt thở. Sau đó, thi thể bị chặt đầu, mài mòn dấu vân tay, rồi bị vứt xuống sông Liễu Thành.
Nếu không nhờ một đứa trẻ vô tình rơi xuống nước, thì thi thể bị vùi lấp trong làn nước lạnh lẽo này có lẽ sẽ không bao giờ được phát hiện.
Điều khiến Hoài Nguyệt thấy khó chịu là trong tài liệu giám định pháp y còn ghi rõ: "Mặt trong cánh tay trái của nạn nhân có ba lỗ kim tiêm ma túy. Ngoài ra, có dấu hiệu bị hành hung và cưỡng hiếp. Do tử cung bị phá hủy nghiêm trọng nên hiện tại không thể xác định chính xác."
Hoài Nguyệt trầm giọng: "Rõ ràng có người cố tình xóa dấu vết."
Chỉ có kẻ biến thái mới làm ra chuyện này, nếu không thì là kẻ đang cố tình che giấu tội ác.
Nhạy bén vậy sao? Thái Tư Quyên nhướng mày, tỏ vẻ tán thưởng trước sự thông minh của Hoài Nguyệt, rồi dứt khoát nói: "Vụ án của Sử Nhạn Nhu rất phức tạp, tôi chỉ nói ba điểm sau đây."
"Thứ nhất, ngày 2/11, nhà của Trịnh Lệ Hồng ở tận Lương Sơn Thị bất ngờ bị cháy, bà ấy đã tử vong trong vụ hỏa hoạn." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
"Thứ hai, dữ liệu DNA của Sử Nhạn Nhu trong hệ thống bị xóa sạch, dấu vân tay và khuôn mặt cũng bị phá hủy. Ngoài ra, sau khi bà nội cô ấy qua đời, không ai báo cảnh sát về sự mất tích của cô ấy. Vì vậy, ban đầu chúng tôi không thể xác định danh tính nạn nhân. Việc tìm ra thông tin của cô ấy là nhờ một cảnh sát già lâu năm trong đội là lão Chu phát hiện. Đáng tiếc, đến tháng 12, ông ấy lại bất ngờ qua đời vì tai nạn giao thông."
"Thứ ba, chúng tôi đã tìm thấy nhật ký trực tuyến của Sử Nhạn Nhu, trong đó có ghi lại tên của năm sinh viên tại Lưu Kim."
"Cô có cần tôi nói Lưu Kim là nơi như thế nào không? Bình thường, nghi phạm liên quan đến vụ án, tôi đều có thể triệu tập về đồn cảnh sát để điều tra. Nhưng năm sinh viên mà nhật ký nhắc đến, ai nấy đều có gia thế hiển hách, chỉ cần dậm chân một cái là đủ làm rung chuyển cả khu vực."
Hai vụ "tai nạn" đầy bất thường, rõ ràng có kẻ đang cố gắng che giấu sự thật.
Bề ngoài, thành phố Will thanh bình và xinh đẹp, nhưng ẩn sau đó là những tờ tiền lũng đoạn cả bầu trời và những con quái vật ẩn nấp trong bóng tối.
Giọng điệu của Thái Tư Quyên ngày càng nghiêm trọng: "Lão Chu đã lén nói với tôi về danh tính của nạn nhân, nhưng ngay khi ông ấy chuẩn bị nộp tài liệu thì đã gặp tai nạn. Điều đó chứng tỏ có kẻ luôn theo dõi, không cho phép sự việc này bị phanh phui."
"Không thể điều tra công khai, vậy thì tôi sẽ khép hồ sơ vụ án cố điều vẫn ngầm tìm cách điều tra riêng. Thế nào, Hoài Nguyệt? Là một thành viên của Chim Ưng, cô có muốn kéo những con sâu mọt đó ra ánh sáng không?"
Không cần nói quá nhiều, Hoài Nguyệt đã hiểu rõ vấn đề của vụ án này. Điều tra công khai không khéo có khi ngay cả Cục trưởng Thái cũng bị chôn xác trong bức tường xi măng mất.
Đại học quý tộc tư thục Lưu Kim có lịch sử lâu đời, là một ‘hàng hiệu’ có từ trăm năm nay được thành lập bởi những nhà tài phiệt hàng đầu, theo mô hình giáo dục hoàng gia ngoại quốc, nơi đào tạo con cháu tinh hoa của giới quyền quý. Trên mạng có người gọi trường này là trại nuôi cấy xa hoa.
Không khó để tưởng tượng, bối cảnh của những nghi phạm này có thể che trời đến mức nào.
Trước khi Hoài Nguyệt kịp lên tiếng, Phương Thiên Hà đã nói trước: "Thật ra, việc chọn cô cũng là quyết định từ cấp trên. Phía sau những nghi phạm liên quan đến vụ án này là những gia tộc có nhiều giao dịch mờ ám, nhưng do không nắm được bằng chứng và nghi ngờ có nội gián nên mọi chuyện vẫn chưa được công khai. Vốn dĩ đây cũng là nhiệm vụ của Chim Ưng, đi hay không là do cô quyết định."
Hoài Nguyệt siết chặt tập hồ sơ trong tay, trầm mặc vài giây rồi hỏi: "Nhưng tại sao nhất định phải thi đại học?"
Thái Tư Quyên lục tìm trong túi nhưng không thấy gì, mặt dày đáp: "Vì bọn tôi không có tiền."
Sinh viên vào Lưu Kim đều là con nhà giàu, ngay cả lớp học cũng được phân theo cấp bậc tài sản. Đám cảnh sát già và cựu binh như họ đào đâu ra tiền để đưa người vào chứ? Vậy nên, chỉ còn một cách duy nhất đó là thi đại học!
Bọn nhà giàu thích chơi trò thể hiện, vài năm trước họ lập ra một lớp học đặc biệt gọi là "lớp K." Lớp K miễn phí tuyển sinh toàn quốc, chuyên dành cho những học sinh nghèo học giỏi, với mục đích tô vẽ hình ảnh nhân đạo.
Sử Nhạn Nhu chính là sinh viên năm hai của lớp K.
Không có tiền—Lý do này Hoài Nguyệt không thể phản bác được. Một lý do quá hoàn hảo, không chút sơ hở.
Bỗng nhiên Thái Tư Quyên đi quanh Hoài Nguyệt một vòng rồi chậc lưỡi: “Cô gái 25 tuổi, vừa trắng vừa đẹp y chang thiếu niên, thành tích còn xuất sắc, cô không đi nằm vùng thì ai đi?”
Hoài Nguyệt: “....”
Nói dễ nghe quá ha cái người không có xu dính túi kia.
Phương Thiên Hà cũng gật đầu: “Sơn Báo, lần này cô có công bắt La Điền, nếu không nhờ cô bình tĩnh thì e là các học sinh cũng bị thua tiền cho xem. Nhiệm vụ hoàn thành sẽ có khen ngợi còn kiểm điểm…. Vẫn phải viết bản kiểm điểm. À hình như vẫn chưa quyết định được ai là đội trưởng đội Chim Ưng nhỉ? Chẳng phải đám khỉ con kia luôn xem như bia đỡ đạn hay sao?”
Đến giờ Phương Thiên Hà vẫn tức, thân là quân nhân mà lại đánh dân thường! Chậc mặt mũi đều bị cô vứt hết rồi!
Hoài Nguyệt lạnh mặt: “..................”
Ngay cả mật danh của cô cũng gọi luôn, hai kẻ này đang cố dồn ép cô vào đường cùng đúng không?
Bầu không khí lập tức cứng đờ.
Hoài Nguyệt thấy buồn phiền vô cùng, muốn từ chối nhưng trước mặt lại hiện lên dáng vẻ dịu dàng của Sử Nhạn Nhu. ( app truyện T Y T )
Gương mặt xinh xắn tinh nghịch, đôi lúc xen với hình bóng của cảnh sát lão Chu, bên tai như còn quanh quẩn âm thanh kêu rên của người già trong đống lửa.
Những người già cô độc đáng lẽ phải được tận hưởng tuổi già bình yên, chứ không phải bị thiêu chết một cách tàn nhẫn. Những cô gái trẻ xinh đẹp dù nghèo khó nhưng vẫn có tương lai rộng mở, dù ngày mai có thể xảy ra bất trắc có điều họ cũng không đáng bị giết hại như vậy. Cảnh sát có thể hy sinh oanh liệt dưới họng súng tội phạm, có thể chết vì nhiệm vụ khiến người ta đau xót, nhưng tuyệt đối không nên chết trong âm mưu hèn hạ mờ ám dơ bẩn của quyền thế.
Hoài Nguyệt chợt nhớ đến sư phụ kiếp trước của mình, sư phụ là một nữ cảnh sát cứng rắn ngoài miệng nhưng mềm lòng bên trong, cũng là một người mẹ tuyệt vời. Bà mất mạng vì điều tra một vụ án liên quan đến quan chức cấp cao. Sau này, cô tiếp nhận vụ án đó rồi cũng chết trong âm mưu đen tối, hy sinh khi làm nhiệm vụ.
Có lẽ, đây chính là cơ hội mà ông trời ban cho cô để bù đắp những điều đã bỏ lỡ.
Những gì từng không làm được, bây giờ có thể làm được. Bóng đêm không thể kéo dài mãi mãi, bình minh rồi sẽ ló dạng.
Ánh mắt Hoài Nguyệt trở nên sắc bén, cô siết chặt nắm tay. Chẳng qua chỉ là thi đại học thôi mà? Cùng lắm thì sau này tìm đám khốn nạn kia, dần từng thằng để xả giận là được.
Nghĩ vậy, cô quyết đoán gật đầu: “Được, tôi nhận nhiệm vụ.”
Thái Tư Quyên và Phương Thiên Hà liếc nhìn nhau, trong lòng vô cùng hài lòng, lập tức nói: “Vậy thì chúng ta bàn về kế hoạch.”
“Khoan đã, tôi có một yêu cầu.” Hoài Nguyệtchặn lại.
Thái Tư Quyên hơi sững sờ: “Yêu cầu gì?”
Hoài Nguyệt nghiêm túc nói: “Đã làm nội gián thì trên danh nghĩa, vậy tôi không thể là người của Chim Ưng nữa. Tôi sẽ dùng phương pháp của riêng mình để điều tra vụ án, đồng thời yêu cầu cấp trên trao cho tôi quyền được thực hiện các biện pháp trấn áp hiệu quả và quyền tự vệ chính đáng khi cần thiết.”
Hai người nghe vậy thì im lặng vài giây, chợt nhớ ra tính cách của cô: “...?”
Sắc mặt Phương Thiên Hà thay đổi, cảm thấy yêu cầu này có chút nguy hiểm: “Khoan đã, cái ‘trấn áp hiệu quả’ mà cô nói... Không phải là kiểu đánh đấm vật lý đấy chứ? Cô đấm một phát, ngay cả gã đô con nhất đội cũng bất tỉnh hai giây, cô nghiêm túc đấy à?”
Hoài Nguyệt mỉm cười, để lộ tám chiếc răng trắng đều tăm tắp: “Yên tâm, tôi sẽ không đánh chết bọn chúng đâu.”
Cô chỉ… Tiễn chúng lên đường thôi.
……………
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mùa hè oi ả của tháng tám đã kết thúc, nhường chỗ cho những ngày đầu thu.
Buổi sáng ở thành phố Từ Hải vẫn oi bức hơn từng ngày, mặt trời chói chang treo cao, như thể muốn làm tan chảy cả trời và mặt đất.
Trong căn phòng trọ cũ kỹ, tiếng phát thanh viên trên TV vang lên rõ ràng đĩnh đạc: “Kết quả kỳ thi đại học năm 2024 đã có. Tại thành phố Từ Hải, thủ khoa khối tự nhiên và xã hội năm nay là Hoài Nam, cậu đã tham gia kỳ thi với tư cách thí sinh tự do, đạt tổng điểm 730, xếp hạng nhất toàn quốc, đồng thời giành được suất nhập học tại Học viện Quý tộc Lưu Kim.”
“Theo đại diện Bộ Giáo dục, Hoài Nam sinh ra tại vùng núi Hoàng Phong, thành phố Từ Hải. Không cha không mẹ, gia cảnh vô cùng khó khăn. Cho đến một năm trước, cậu ấy đều tự học, bước ngoặt thay đổi cuộc đời cậu ấy chính là nhờ vào thầy Thư Ánh Phong từ thành phố Will. Thầy Thư sinh ra trong một gia đình danh giá…”
“Cạch.”
TV đột nhiên bị tắt, trong phòng trọ chỉ còn lại tiếng quạt máy quay đều đều.
Hoài Nguyệt dửng dưng tắt TV, cầm tấm giấy báo nhập học viền vàng xa hoa trên bàn, không chút khách sáo nhét vào hành lý.
Nửa năm học hành cực khổ như chó điên cuối cùng cũng kết thúc, giai đoạn đầu tiên của kế hoạch nằm vùng đã hoàn thành. Chiều nay, cô sẽ bay đến thành phố Will để bắt đầu giai đoạn thứ hai—giả danh Hoài Nam, gã trai văn nhã ngoài mặt nhưng cặn bã bên trong, tiếp cận năm nghi phạm trọng điểm.
Trên tường vẫn còn một số tài liệu liên quan đến vụ án. Hoài Nguyệt xé sạch, nhưng trên bàn vẫn còn lại năm tấm ảnh. Cô liếc nhìn năm bức ảnh kia—năm kẻ đó đều có gương mặt đẹp trai, cả người toát lên phong thái quý tộc.
Sau hai giây yên lặng, cô vung nắm đấm, đập thẳng vào gương mặt của một gã trai có ánh mắt ngang tàng và kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lẽo.
Trần Đình Vân, 19 tuổi, sinh viên năm hai. Bố là tài phiệt trong giới tài chính, mẹ là ảnh hậu danh tiếng. Bản thân thích các môn thể thao mạo hiểm, tính cách điên cuồng, nóng nảy và kiêu ngạo.
Bắt đầu từ thằng này trước đi.
Nhớ đến đống đề thi chất cao như núi trong nửa năm qua, cô không thể không tìm ai đó để xả giận một chút.
“Bíp bíp bíp——”
Tiếng chuông báo hiệu giờ lên máy bay vang lên.
Hoài Nguyệt tắt báo thức, nhét luôn năm tấm ảnh vào hành lý, đeo kính gọng bạc đã chuẩn bị sẵn, ép vẻ sắc bén trong ánh mắt xuống. Cô chỉnh lại mái tóc ngắn, nở nụ cười dịu dàng chưa từng có.
Bước ra khỏi cửa, cô gặp bà hàng xóm đi chợ về.
“Tiểu Nam sắp đi rồi à?” Bà cụ niềm nở hỏi.
Hoài Nguyệt nho nhã mỉm cười: “Vâng ạ, cháu đi nhập học đây.”
Đúng vậy, cô sắp đi học… Đi chém người đây!