Edit: Trúc Linh
Biên giới tây nam Hoa Hạ, cây cối rậm rạp, làn gió nhẹ lướt qua khiến cả khu rừng xào xạc, từng đợt hơi nóng cuộn lên trong không khí.
Giữa trưa là lúc ánh mặt trời chói chang nhất. Ánh vàng rọi xuống khu rừng xanh thẳm, lướt qua bùn đất văng tung tóe dưới đế giày da. Trong khung cảnh thiên nhiên yên ả và tĩnh mịch ấy, không ai hay biết có nhiều toán quân được trang bị vũ khí đầy đủ đang lặng lẽ tiến sâu vào rừng.
Tận sâu trong rừng có hai căn nhà gỗ ba tầng dựng đơn sơ. Trước sân là một bãi đất trống với đống lửa đang cháy, hơn chục tên buôn ma túy đang cười nói ầm ĩ, quây quần nướng thịt thỏ. Bên cạnh chúng còn vương vãi tàn dư của ma túy vừa hút xong. Những tên khác thì cầm súng, chia nhau tuần tra xung quanh, ánh mắt cảnh giác liên tục quét nhìn tứ phía.
"Đoàng—"
Từ căn nhà gỗ bên trái, một tiếng súng vang lên ở tầng một, ngay phòng sát cầu thang.
Bọn buôn ma túy đồng loạt dừng tay, khi nhìn theo nơi phát ra tiếng ánh mắt lập tức trở nên hung ác. Cửa gỗ mở ra, một người đàn ông đeo sợi dây chuyền vàng to bản kéo lê một xác chết với vết đạn ngay giữa trán, tiện tay vứt qua lan can xuống bãi cỏ như vứt rác.
Hắn là La Điền, kẻ cầm đầu đường dây buôn bán ma túy tại cứ điểm này. Nhìn lướt qua thi thể còn trợn trừng mắt, hắn thản nhiên nói: "Quẳng nó ra xa đi."
Thấy là người nhà, đám buôn lậu lập tức thả lỏng, tiếp tục cười nói rôm rả như thể chuyện này chẳng có gì to tát.
Một tên đàn em tiến lên hỏi: "Anh La, moi được gì không?"
La Điền phẩy tay: "Một lũ sinh viên ngu ngốc, mò vào đây quay phim tài liệu."
Tên kia bật cười: "Sáng nay cũng có một tên dân phượt mò vào đây, đúng là chẳng biết trời cao đất dày." - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Hai tiếng trước, năm sinh viên đại học A vô tình lọt vào đây và bị bắt tại trận. Biên giới vốn có địa hình rừng rậm phong phú, là nơi lý tưởng để khám phá, nhưng cũng là chốn ẩn nấp hoàn hảo nhất.
La Điền châm điếu thuốc, nheo mắt lạnh lùng: "Ngày mai có hàng cần chuyển, để bọn chúng vận chuyển giúp luôn." Trước kia, nếu có người lạc vào, hắn sẽ xử lý gọn ghẽ rồi chôn luôn. Nhưng dạo gần đây cảnh sát truy quét gắt gao, một lô hàng vẫn chưa thể đưa đi được. Nếu có người tự dưng mò đến, vậy thì cứ tận dụng chúng làm công cụ.
Hắn dặn đàn em trông chừng bọn chúng rồi lên lầu ba.
Cánh cửa đóng lại, tiếng khóc bị đè nén nãy giờ trong phòng bỗng bật ra nức nở.
Căn phòng trống trải, trong góc là ba nữ một nam bị trói chặt cả tay lẫn chân, co rúm giữa đống cỏ khô. Một người đã chết, bốn người còn lại vẫn đang run rẩy vì kinh hoàng.
Ban đầu họ chỉ đứng ở rìa rừng quay phim, nhưng Lott lại nhất quyết tiến sâu vào để chụp một loài thực vật quý hiếm, chẳng ngờ đụng trúng hang ổ buôn lậu. Xác suất này còn thấp hơn cả trúng số độc đắc. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Đối mặt với bọn tội phạm khét tiếng, cảm giác như lưỡi hái tử thần lơ lửng trên đầu, chỉ chực rơi xuống đầu họ bất cứ lúc nào.
Nhớ lại cảnh cơ thể cường tráng của Lott cố vùng vẫy, kết cục lại bị bắn chết ngay tại chỗ, một nữ sinh bật khóc nức nở: "Phải làm sao đây, phải làm sao bây giờ..."
Nam sinh duy nhất còn sót lại tên Trần Phong cũng căng thẳng đến cực kỳ, liên tục lấy đầu đập vào tường như thể chỉ có vậy mới giải tỏa được nỗi sợ sắp phát điên: "Tại sao chúng không giết luôn bọn mình luôn đi?! Đồ khốn kiếp, có gan thì giết đi!!"
"Mấy người có thể yên lặng được không?" Triển Tư Giai là người bình tĩnh nhất trong nhóm, bị tiếng khóc lóc ồn ào làm phiền bèn gắt lên ra hiệu họ mau câm miệng.
Cô ấy vô tình liếc thấy một vũng máu đỏ sẫm không xa, lập tức dời mắt đi. Cô ấy cũng sợ, nhưng thể hiện nỗi sợ ra ngoài chỉ càng khiến thần kinh thêm căng thẳng.
Hít sâu một hơi, cô nhìn sang người phụ nữ xa lạ đang tựa lưng vào tường.
Người phụ nữ này đã ở đây từ trước khi họ bị bắt. Cô mặc đồ leo núi gọn nhẹ, trông như một dân phượt hoặc nhà thám hiểm vô tình bị bắt cóc. Suốt thời gian qua, cô luôn im lặng. Ngay cả khi Lott bị giết, cô cũng chỉ cúi đầu, chẳng hề phản ứng. Mái tóc xoăn dài bị kéo giật mạnh trở nên rối bời, phủ xuống hai bên má, hoàn toàn che khuất vẻ mặt.
Triển Tư Giai ngập ngừng một lúc rồi thử hỏi: "Chị bị bắt từ khi nào?"
"..."
Người kia không trả lời. Cô ấy cảm thấy lạ, cũng cảm thấy bọn buôn ma túy sẽ không nhân từ như thế lại hỏi tiếp: "Chị có biết tại sao bọn chúng không giết chúng ta không?"
"..."
Vẫn không có phản hồi. Triển Tư Giai nhíu mày, cảm thấy người này thật kỳ quặc.
Còn chưa kịp lên tiếng tiếp, Trần Phong đang kích động bắt đầu cáu quát lên: "Chị ta bị dọa đến ngu người rồi! Hỏi có ích gì! Tư Giai, bố mẹ cậu giàu lắm mà đúng không? Mau đi thương lượng với bọn buôn lậu xem, dùng tiền mua mạng đi! Cậu phải cứu chúng ta chứ!"
Lời vừa dứt, cuối cùng người phụ nữ cũng ngẩng đầu lên. Cô dựa vào tường, ánh mắt vô cảm khóa chặt lên người Trần Phong nhưng không nói gì.
Đôi mắt đen láy sâu thẳm như mặt nước tĩnh lặng lạnh băng, nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc. Trần Phong cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Đôi mắt phượng sắc bén, đuôi mắt hơi xếch lên đầy kiêu hãnh có điều khi vô cảm lại mang theo một luồng sát khí vô hình. Ánh mắt này chẳng khác nào dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi, lạnh lẽo đến mức khiến anh ta như bị xuyên thủng.
Trần Phong run lên bần bật, theo phản xạ lùi lại, rồi tức tối gào lên: "Nhìn cái gì mà nhìn! Sao lúc nãy không dám nhìn bọn buôn lậu như vậy hả?!"
Người phụ nữ nhíu mày, cuối cùng cũng để lộ vẻ mất kiên nhẫn. Cô lạnh lùng đáp trả, không chút khách sáo: "Nhìn một con lợn vừa ngu vừa ồn ào. Dùng tiền mua mạng? Mơ đi. Chúng giữ mấy người lại chỉ để vận chuyển ma túy thôi, hiểu chưa?"
Trần Phong hoảng hốt hơn: "Vận chuyển ma túy? Vậy chẳng phải chúng ta sẽ phải ngồi tù sao?!"
"Vậy nên, bằng cách nào đi nữa thì cũng chỉ có con đường chết."
Không biết ai là người đầu tiên bật khóc, nhưng chẳng mấy chốc tiếng nức nở tràn ngập căn phòng gỗ.
"A a a mấy người im đi, thật sự ồn ào quá đấy!" Triển Tư Giai nhíu mày, cảm thấy phiền muộn vô cùng, cô nhìn về phía người phụ nữ kỳ lạ kia, thầm nghĩ: Thà chị ta không nói gì còn hơn!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Không biết bao lâu sau, trong bầu không khí nặng nề ấy—
"Đoàng!"
Một tiếng súng bất ngờ vang lên như hiệu lệnh xung phong, lập tức kéo theo hàng loạt loạt súng dày đặc, tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng hét hoảng loạn.
"Chết tiệt! Là quân đội!"
"Bọn chúng đến bằng cách nào? Đội tuần tra đâu?"
"Anh La, giết hết chúng nó!"
Tiếng bước vang vọng từng chân vội vã chạy ngang cửa, vài câu chửi rủa bằng phương ngữ bị lấn át dưới làn đạn khiến người ta nghe không rõ.
Triển Tư Giai hiểu chút ít phương ngữ ở đây, nghe thấy hai chữ quân đội, liền mừng rỡ: "Chúng ta được cứu rồi!"
Những người còn lại cũng bình tĩnh hơn, cố gắng giúp nhau tháo dây trói. Nhưng chân họ cũng bị trói, cử động vô cùng khó khăn. Ngoài kia, tiếng súng càng lúc càng dồn dập, đạn lạc đã xuyên qua vách gỗ, làm họ càng hoảng loạn, mồ hôi lạnh túa ra.
Chỉ có người phụ nữ mặc đồ leo núi vẫn ung dung, chẳng hề tỏ ra lo lắng.
Đúng lúc này, cửa gỗ đẩy bật ra một cách bị thô bạo!
Cả người La Điền bê bết máu, lảo đảo xông vào cùng vài tên đàn em gầy gò dù vậy ánh mắt của hắn vẫn hiện vẻ sắc bén, tàn nhẫn.
"Nhanh lên!" La Điền bị thương, chân khập khiễng, có điều hắn vẫn thô bạo túm lấy Triển Tư Giai gần mình nhất, lôi về phía cửa. "May mà chưa xử lý đám sinh viên này! Dùng chúng làm con tin đi!"
Hắn gần như đã phát điên. Đang trong lúc liên lạc với mối hàng thì đột nhiên quân đội ập đến. Chắc chắn khu vực này đã bị bao vây, chạy cũng chẳng thoát, chỉ còn cách đặt cược mà thôi!
Dù sao cũng toàn là kẻ liều mạng, cùng lắm kéo vài người xuống địa ngục theo!
Những tên buôn lậu lập tức hiểu ý, nhanh chóng lôi những sinh viên còn lại.
Triển Tư Giai liều mạng giãy giụa, nhưng La Điền chỉ chửi thề rồi vung tay tát cô một cái, không nói hai lời bóp chặt gáy cô ấy, đè lên cửa, giục đàn em nhanh tay.
Cuối cùng, chỉ còn lại người phụ nữ leo núi. Tên buôn lậu quấn khăn đỏ trên đầu tiến lên, túm lấy vai cô. Có điều ngay khi vừa chạm vào, dây thừng bị cắt đứt gọn ghẽ liền rơi xuống đất. Tên kia giật mình, lập tức ngẩng đầu—
Người phụ nữ dùng đôi mắt ngập tràn sát khí nhìn xuống tên bán ma túy.
"Chết tiệt!" Khăn Đỏ chửi thầm, lập tức giơ súng lên bắn.
Ai ngờ động tác của cô nhanh hơn Khăn Đỏ một bước! Tên kia chỉ kịp thấy một cái bóng lướt qua— "Rắc!" Cổ tay Khăn Đỏ nhói buốt, khẩu súng bị đánh văng. Ngay khoảnh khắc ấy, sau gáy tên kia bị nắm chặt, rồi— "Bốp!" Một cú lên gối hiểm hóc nện thẳng vào mũi.
Khăn Đỏ căn bản không ngờ một cô gái sẽ có sức mạnh lớn đến vậy. Đau đớn tột cùng ập đến, Khăn Đỏ loạng choạng lùi lại che mũi trân trối nhìn cô đầy kinh hoàng. Tên kia nhớ rõ cô là một dân phượt vô tình bị bắt vào đây, lúc mới bị trói còn khóc lóc cầu xin. Nhưng bây giờ…Cô ta giả vờ!
Đáp lại câu trả lời của tên kia là một cú đá mạnh mẽ. Tên kia bị đập mạnh vào vách tường, chưa kịp lấy lại hơi thì một bóng chân đã quét qua. Cổ tên kia bị kẹp chặt. Cô khóa cổ tên kia lại bằng một cú kẹp chân cực nhanh. Tên kia cố vùng vẫy, vươn tay chộp khẩu súng rơi gần đó, chẳng qua lực siết quanh cổ lập tức siết chặt.
"Rắc!"
Chỉ ba giây.
Tên kia đã bị gục xuống, không còn động đậy. La Điền và đồng bọn vừa quay đầu lại thì—
Người đàn ông quấn khăn đỏ đã ngã gục, mặt bê bết máu. Còn người phụ nữ đáng lẽ là con tin, lúc này lại đang cúi xuống nhặt khẩu súng.
La Điền trợn trừng mắt, rốt cuộc cũng nhận ra: "Mẹ kiếp, con đàn bà này là người trong quân đội!" Tiếng súng ngoài kia càng lúc càng dữ dội. Hắn nghiến răng, kéo Triển Tư Giai ra chắn trước mặt, gào lên: "Giết nó!"
“Tạch tạch tạch—”
Nhiều khẩu súng tiểu liên đồng loạt nhắm vào người phụ nữ, tiếng đạn vang lên như xé toạc không khí.
Viên đạn gần như sượt qua má, khiến ba người Trần Phong sợ đến mức hai chân nhũn ra. Đám buôn ma túy đang khống chế họ liền lơi tay. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, họ hét lên hoảng loạn, ôm đầu chui vào góc nhà.
Lúc này, họ mới nhận ra người phụ nữ kia rất cao, ít nhất cũng phải một mét tám. Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ im lặng trước đó, bây giờ toàn thân cô toát ra khí thế lạnh lùng và uy nghiêm như một vị sát thần. Khi nhận thấy bọn buôn ma túy đã phát hiện ra mình, cô phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, lăn mình tránh đạn rồi kéo xác của tên đội khăn đỏ lên làm lá chắn.
Sau đó, cô đá mạnh xác chết về phía trước để thu hút sự chú ý. Nhân lúc bọn chúng đang đổi hướng súng, cô dùng một tay chống đất, trượt người về phía trước nhặt lấy khẩu tiểu liên. Nhanh như chớp, năm viên đạn được bắn ra.
Không một động tác dư thừa, từng viên đạn đều trúng ngay trán mục tiêu với tốc độ không tưởng.
Cục diện lập tức thay đổi. Bây giờ chỉ còn lại một mình La Điền, kẻ đang giữ chặt Triển Tư Giai làm con tin.
Căn phòng lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở gấp gáp.
La Điền cũng nhận ra người phụ nữ này có thân thủ cực kỳ lợi hại, bản thân hắn không phải đối thủ của cô. Hắn lập tức túm lấy tóc Triển Tư Giai, kéo cô ấy chắn trước người, gào lên: “Đừng tới đây! Nếu mày dám nhúc nhích, tao sẽ bắn chết nó ngay!”
Nòng súng dí sát vào đầu, Triển Tư Giai không kiềm được hét lớn: “Cứu tôi với!!”
Thấy thế người phụ nữ ngay lập tức dừng lại, giơ cao súng để chứng tỏ mình sẽ không hành động.
Cô đứng giữa một đống xác chết, giày đã thấm đẫm máu, gương mặt và quần áo cũng bị bắn tung tóe, thế nhưng sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như cũ. Một lát sau, cuối cùng cô cũng lên tiếng: “Thả cô ấy ra.”
Ba từ ngắn gọn nhưng tràn đầy sát khí.
Dù La Điền hung ác vậy mà cũng không khỏi run rẩy. Hắn biết chỉ có những kẻ từng giết người mới hiểu được rằng, giọng nói càng bình tĩnh thì sát ý càng đáng sợ. Hắn vô thức siết chặt tóc con tin, mồ hôi lạnh túa ra. Bên ngoài, tiếng súng và tiếng gào thét vẫn không ngừng vang lên. Giọng chỉ huy trầm ổn của quân đội ngày càng tới gần. Cục diện đã hoàn toàn nghiêng về một phía.
“Lùi lại ngay cho ông đây!”
La Điền nổi danh tàn bạo ở vùng biên giới này, nếu cảnh sát có hành động, hắn chắc chắn sẽ nhận được tin. Thế nhưng lần này không hề có bất kỳ cảnh báo nào, mà thứ đến còn là quân đội! Nếu có thể dùng một từ để giải thích vậy cái người đi phượt này chính là đặc vụ nằm vùng!
“Thảo nào dạo gần đây chúng mày liên tục truy quét tao, hóa ra là muốn dụ tao ra rồi tóm gọn một mẻ đúng không?” La Điền tức giận đến mức hét lớn, tay run rẩy siết chặt cò súng dí thẳng vào huyệt Thái Dương của Triển Tư Giai: “Bỏ súng xuống ngay!”
Người phụ nữ im lặng vài giây, rồi chậm rãi thả súng xuống đất.
Trước có sói sau có hổ khiến La Điền căng thẳng cực kỳ, mắt không dám rời khỏi cô dù chỉ một giây, sợ cô bất ngờ ra tay.
Đột nhiên, cô hô một tiếng: “Này.”
La Điền ngẩng đầu nhìn cô theo phản xạ, nhưng trong tầm mắt, hắn thấy một con dao lóe sáng lao thẳng về phía mình. Hắn hoảng hốt túm lấy con tin để che chắn, chỉ có điều con dao chỉ sượt qua vai hắn, cắm thẳng vào cánh cửa gỗ phía sau.
Là bẫy! Khi La Điền nhận ra điều này thì đã muộn. Người phụ nữ lập tức cúi xuống, chộp lấy khẩu súng dưới đất, lăn một vòng để né đạn. Bản năng sinh tồn khiến La Điền buông con tin, vội vàng bóp cò nhắm thẳng vào đối phương.
Chẳng qua do cô quá nhanh. Cho dù ngồi xổm vẫn lấy được súng để nổ súng. Chỉ trong vòng ba giây, hai viên đạn đã rời khỏi nòng súng. Một viên bắn xuyên tay hắn. Một viên… cắm thẳng vào ngực hắn. La Điền cúi xuống, nhìn vết máu đang loang rộng trên ngực mình, rồi ngã người tựa vào tường, thở hổn hển. Hắn cố gắng với lấy khẩu súng gần đó, nhưng ngay lập tức, bàn chân của người phụ nữ đạp mạnh xuống tay hắn.
Dưới ánh nhìn mờ dần, hắn thấy cô cúi đầu, ánh mắt sắc bén và lạnh lùng như dao cạo. Cô chạm tay vào chiếc khuyên tai của mình—hóa ra đó là thiết bị liên lạc. Giọng nói của cô vẫn điềm tĩnh như cũ: “Tôi là Sơn Báo. Con tin đã an toàn. La Điền còn sống, gọi quân y vào.”
“Sơn Báo?! Cô là người của đội đặc nhiệm Chim Ưng?!” Trước khi hoàn toàn mất ý thức, cuối cùng La Điền cũng nhớ ra cái tên khiến vô số tội phạm phải kinh hoàng khiếp đảm.
—
“Hóa ra chị là quân nhân à?!”
Nguy hiểm đã được giải trừ, bốn sinh viên run rẩy đứng dậy.
Trần Phong nhớ lại lúc trước còn buông lời trách móc cô, giờ thì xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống. Anh ta lắp bắp định nói lời xin lỗi, nhưng người phụ nữ không thèm nhìn anh ta mà thản nhiên bước ra cửa. Trần Phong thầm thở phào, nghĩ cô không chấp nhặt, ai ngờ ngay giây tiếp theo—Một cú đấm thẳng vào sống mũi Trần Phong!
Anh ta ôm mặt, chết lặng tại chỗ.
Người phụ nữ bình thản thu tay lại, vẻ mặt vẫn lạnh lùng: “Một nhiệm vụ tốt đẹp suýt bị mấy đứa làm hỏng. Đã thế còn hét toáng lên như thằng ngu. Chị đây đã muốn đấm mày từ lâu rồi đó.”
Triển Tư Giai và hai người còn lại sững sờ che miệng, chỉ thốt lên ba chữ: “Đệt… Cái này…”
Lúc này, bên ngoài tiếng súng đã dần ngớt. Một quân nhân bước vào, vừa hay chứng kiến cảnh tượng trên. Trong khoảnh khắc, người kia tức giận đến mức quát lớn: “Hoài Nguyệt! Mau về viết bản kiểm điểm ngay!”