Edit: Trúc Linh
Thành phố Will, quân khu đặc chủng miền trung Hoa Hạ.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc đội đặc nhiệm Chim Ưng vừa trở về từ biên giới. Báo cáo sơ bộ xong xuôi, cuối cùng họ cũng có thể nghỉ ngơi. Một đám lính lập tức tranh nhau chạy về nhà ăn, chuẩn bị đánh chén một bữa thịnh soạn.
"Đám sinh viên này gan thật đấy, dám mò vào tận biên giới. Nếu cả đám bị giết thì chúng ta cũng gặp rắc rối to cho xem. Nhưng cũng đúng là trùng hợp, theo dõi La Điền bấy lâu, vừa định ra tay thì lại đụng ngay bọn họ."
Tay súng bắn tỉa Trác Phi Dương vừa nhồm nhoàm cơm vừa cảm thán về sự trùng hợp chết người này.
La Điền là một tên trùm ma túy khét tiếng vùng biên giới. Hắn luôn ẩn náu sâu trong rừng rậm, mỗi khi cảnh sát hành động thì hắn lập tức trốn sang nước ngoài, trơn tuột như cá chạch. Mãi đến nửa tháng trước, khi hắn nổ súng giết hai cảnh sát chống ma túy, không thể nhẫn nhịn sự ngông cuồng ấy được nữa. Cấp trên lập tức điều động đội Chim Ưng phối hợp với lực lượng chống ma túy để tiến hành một chiến dịch truy quét.
Đội Chim Ưng là một đơn vị đặc nhiệm đa năng đặc biệt, gồm mười thành viên cả nam lẫn nữ.
Là một trong những lực lượng tác chiến tinh nhuệ nhất của Hoa Hạ, mỗi thế hệ của đội Chim Ưng đều được tuyển chọn từ hàng triệu người thông qua những đợt huấn luyện khắc nghiệt nhất. Tất cả đều là những chiến binh toàn năng, được trang bị tối tân và chuyên thực hiện các nhiệm vụ tối mật có độ rủi ro cực cao như chống khủng bố, giải cứu con tin…
Tay súng bộc phá Lý Đào vừa cắn miếng đùi gà vừa chậc lưỡi: "Tôi thấy Hoài Nguyệt mới đúng là xui tận mạng."
Chiến dịch lần này vốn đã được lên kế hoạch tỉ mỉ để tránh kinh động đối phương. Là trinh sát của đội, Hoài Nguyệt được giao nhiệm vụ cải trang thành du khách đi phượt để đi tiên phong thăm dò địa hình, tạo điều kiện thuận lợi cho màn nội ứng ngoại hợp sau đó. Nhưng ai mà ngờ được, cửa ngõ rừng rậm ở biên giới quá rộng lớn, thế nên lại có người vô tình lọt vào…
Nếu lúc đó Hoài Nguyệt không kiềm chế được mà lao lên cản bọn buôn ma túy giết sinh viên, thì không chỉ đám sinh viên mất mạng, mà ngay cả cô cũng phải chết.
May mắn là Hoài Nguyệt đủ bình tĩnh để kịp thời báo tin, nhờ đó đội Chim Ưng mới có thể đến trước khi quá muộn.
Thế nhưng, vẫn có một sinh viên vô tội thiệt mạng. Cuối cùng, trách nhiệm này vẫn đổ lên đầu Chim Ưng. Nghĩ đến đây, Lý Đào cảm thấy khó chịu, miếng gà rán trong miệng cũng nhạt thếch. Anh ấy đặt bát xuống, chẳng còn tâm trạng ăn uống, bèn đổi chủ đề: "Hoài Nguyệt đâu rồi?" - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t
Chiến sĩ xung kích Cố Đình vỗ vai Lý Đào, ra hiệu đừng nghĩ nhiều, rồi mới trả lời: "Đi nộp bản kiểm điểm cho lữ trưởng rồi."
Trác Phi Dương bật cười: "Bản kiểm điểm mười nghìn chữ đó hả? Cô ấy mới viết được nửa trên máy bay thôi, giờ đã xong rồi à?"
Câu nói này lập tức khiến bầu không khí sôi nổi hẳn lên.
"Ớ? Chữ như gà bới của Hoài Nguyệt mà lữ trưởng cũng đọc hiểu được ư?"
"Mỗi tháng cô ấy viết đến mười bản kiểm điểm, không đọc được cũng phải đọc thôi!"
"Hahaha——"
Chiến sĩ xung kích Trần Uyển, người vẫn luôn nghiêm túc ăn cơm từ nãy đến giờ, cũng cười hả hê: "Tôi cá là bây giờ lữ trưởng đang tức lắm đây. Từ khi Chim Ưng thành lập đến giờ chưa từng thấy ai lì lợm như cô ấy. Người ta nói 'vì nhân dân phục vụ', còn cô ấy thì lao lên đấm người ta một phát, buồn cười chết mất."
Nhớ đến cái tính khí khiến ai cũng đau đầu của Hoài Nguyệt, cả đội lại đồng loạt phá lên cười. Trước khi gia nhập Chim Ưng, Hoài Nguyệt đã nổi danh khắp quân đội vì hai lý do: Thứ nhất, cô đạt thành tích xuất sắc, phá kỷ lục trong tất cả các bài kiểm tra. Thứ hai, cô có một cá tính ngang tàng, liều lĩnh như con sói đơn độc, đã ra tay là không khoan nhượng.
Lần đầu tiên cô nổi danh là vào năm 18 tuổi. Lúc ấy, cô đang học lớp 12 nhưng lại có gan bỏ học nhập ngũ. Khi huấn luyện viên hỏi tại sao lại chọn đi lính, cô hùng hồn trả lời: "Vì tôi không muốn đi học." Câu trả lời này khiến huấn luyện viên tức đến mức bật cười. Dù gì thì cũng không phải chưa từng nghe lý do như vậy, nhưng ít nhất mấy tân binh khác còn biết tìm cớ chính đáng, còn cô thì quá thẳng thắn!
Lần thứ hai cô nổi danh là vào năm thứ hai trong quân đội. Khi được nghỉ phép đến Lộc Thành, cô vô tình đụng độ bọn buôn người. Dù bị đâm vài nhát, cô vẫn một mình quét sạch cả ngôi làng buôn người chỉ trong một đêm. Tính cách tàn nhẫn này đến giờ vẫn khiến các huấn luyện viên không ngớt lời tán thưởng, gọi cô là "Diêm Vương sống."
"Ê, chờ chút!" Lý Đào đột nhiên gõ vào khay cơm, ra vẻ thần bí: "Hôm nay Cục trưởng Thái đến đây. Lúc đi ngang qua tôi có nghe thấy tên Hoài Nguyệt, mấy người đoán xem có phải bà ấy đến tìm cô ấy có việc không?"
Miệng Trác Phi Dương đầy cơm, lúng búng nói: "Chúng ta là quân nhân, còn Cục trưởng Thái là bên cảnh sát, chẳng lẽ muốn mượn quân?"
…….
"Bà muốn mượn quân?"
Trong văn phòng lữ trưởng, Hoài Nguyệt dừng lại giữa chừng khi đang đọc bản kiểm điểm, ngẩng đầu lên nhìn Cục trưởng Thái Tư Quyên vừa đến, rồi chỉ tay vào ngực mình như không thể tin nổi: "Mượn tôi?"
Thái Tư Quyên có tính tình sảng khoái, mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy."
Hoài Nguyệt im lặng, quay sang nhìn lữ trưởng Phương Thiên Hà. Phương Thiên Hà chỉ nhún vai, khoanh tay sau lưng, nhìn lên trời.
Hoài Nguyệt: "?"
Chưa kịp thắc mắc, Thái Tư Quyên đã nghiêm túc nói: "Cô biết vụ án thi thể nữ ở sông Liễu Thành chứ? Vụ này liên quan rất rộng, trong khi phá án gặp nhiều khó khăn nên cảnh sát quyết định cài một người vào làm nội gián. Xét về mọi yếu tố, cô là ứng viên phù hợp nhất. Hơn nữa, danh tính của các thành viên Chim Ưng đều được bảo mật tuyệt đối vì thế cũng không sợ bị điều tra."
Hoài Nguyệt có biết vụ án thi thể nữ ở sông Liễu Thành. Hai tháng trước, ở sông Liễu Thành, thành phố Will, người ta phát hiện một thi thể phụ nữ không đầu. Theo báo cáo sơ bộ, nạn nhân chỉ khoảng 17-18 tuổi. Dựa vào mức độ trương phình của thi thể, có lẽ cô gái đó đã chết hơn một tuần. Nói chung là rất thảm.
Làm nội gián thì không vấn đề gì. Nhưng không hiểu sao cô lại có linh cảm xấu.
Hoài Nguyệt cảnh giác lùi lại: "Bà muốn tôi làm gì?"
Quả nhiên, nụ cười của Thái Tư Quyên càng tươi hơn, nhưng giọng điệu thì nghiêm túc vô cùng: "Bây giờ là tháng Một, còn năm tháng nữa là đến tháng Sáu. Tôi muốn cô thi đại học và làm nội gián trong trường!"
Mặt của Hoài Nguyệt lập tức sa sầm: "…Bà đùa tôi đấy à."
Võ nghệ của cô thì đỉnh cao, nhưng học hành thì chẳng khác phế vật. Cả kiếp này lẫn kiếp trước cô đều là tên học tra không gì cứu nổi.
Kiếp trước, cô đã phải thi lại hai lần mới miễn cưỡng đỗ vào Học viện Cảnh sát. Sau đó, cô vào ngành, làm đội trưởng đội hình sự được hai năm thì hy sinh khi làm nhiệm vụ. Lúc mở mắt ra lần nữa, cô đã trở thành một thí sinh cùng tên cùng họ cũng đang chuẩn bị thi đại học.
Do hai thế giới này song song nên hoàn cảnh và số phận của nguyên chủ không khác cô là bao.
Cô bé ấy là một cô nhi sống nhờ trợ cấp xã hội. Vì vừa học vừa làm quá sức để ôn thi nên cô ấy đã kiệt sức đến mức đột tử. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, suýt nữa Hoài Nguyệt đã dọa bác sĩ mới tuyên bố bệnh nhân tử vong ngất đi.
Đã đến thế giới này rồi, cô quyết tâm muốn bản thân sống thật tốt. Nhưng tuyệt đối không có chuyện đi học lại!
Chỉ cần nghĩ đến sách vở và đề thi là cô đã thấy đau đầu. Vì thế, cô quyết định bỏ học nhập ngũ ngay lập tức.
Bây giờ cô đã 25 tuổi, thế mà còn bắt cô thi đại học?!
Đùa à?!
Hoài Nguyệt vốn nóng tính. Cô bóp nát bản kiểm điểm trong tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc, cương quyết từ chối: "Tôi không đi."
Nụ cười của Thái Tư Quyên thoáng cứng lại. Bà dứt khoát tung đòn sát thủ: "Lữ trưởng Phương nói trước đây cô từng nói muốn vào đội hình sự sau khi xuất ngũ. Tôi nói thẳng, chỉ cần cô nhận nhiệm vụ này, đừng nói đến đội hình sự, tổ trọng án cũng có suất cho cô."
Binh sĩ xuất ngũ chỉ cần tham gia kỳ thi công chức ngành tư pháp hoặc cảnh sát là có thể vào sở công an. Thái Tư Quyên cũng từng là một quân nhân chuyển sang làm cảnh sát, nên bà rất quen thuộc với hệ thống quân đội. Bà đã để ý Hoài Nguyệt từ lâu, vốn định chờ đến khi cô xuất ngũ mới ra tay kéo người. Nhưng giờ thì đành phải ra chiêu trước.
Với lời cam kết chắc nịch này, người khác chắc hẳn đã xúc động rơi nước mắt mà đồng ý ngay. Nhưng Hoài Nguyệt thì mặt không đổi sắc.
Cô chỉ vào cục sạc tròn trên bàn lữ trưởng, mỉm cười nhạt: "Cục trưởng Thái, bà xem, cái sạc dự phòng này có giống cái bánh mà bà vừa vẽ không?"
Khi còn làm cảnh sát, mấy cái bánh vẽ kiểu này, cô đã ăn không dưới chục cái.
Thái Tư Quyên: "……"
Bà thực sự không ngờ Hoài Nguyệt lại cứng rắn như vậy. Danh hiệu "Diêm Vương sống" gì đó đúng là nói chơi mà!
Sau một thoáng trầm mặc, Thái Tư Quyên bắt đầu đánh giá lại cô gái cao hơn mình cả cái đầu. Gương mặt Hoài Nguyệt rất đẹp, đường nét sắc sảo, dù không làm quân nhân thì làm nghệ sĩ cũng sẽ nổi tiếng. Lăn lê bò lết suốt sáu năm để vào tiểu đội quân nhuệ nhất, chấp hành biết bao nhiệm vụ khó nhằn, ai ai cũng thưởng thức năng lực xuất chúng của cô, có thể thấy đây là người kiên cường, yêu chính nghĩa.
Có điều vẫn thiếu! Chẳng qua Thái Tư Quyên rất thích tính cách của Hoài Nguyệt, bà ấy bước lên phía trước một bước, nhìn Hoài Nguyệt chăm chú.
"Lời thề của quân nhân là gì?"
Đương nhiên Hoài Nguyệt nhớ rõ, cô đứng thẳng lưng, nghiêm túc đọc: "Toàn tâm toàn ý phục vụ nhân dân, tuân theo mệnh lệnh, trung thành với nhiệm vụ, giữ nghiêm kỷ luật."