Đạo diễn: (╯‵□′)╯︵┴─┴
【Xin tha thứ cho tôi vì đã cười không đúng lúc.】
【Tới rồi tới rồi, cô gái que cay lại tới rồi.】
【Tôi nguyện gọi cô ấy là “khách mời hoang dã” của chương trình này.】
【Khách mời hoang dã: Tôi sẽ mãi mãi theo dõi các người… mãi mãi…】
【Hahaha, đúng là cái vibe đó rồi.】
“Tất cả mọi người!”
Đạo diễn nghiến răng nghiến lợi tuyên bố: “Chuyển kênh ngay!”
Khách mời 1: “Rõ!”
Khách mời 2: “Rõ!”
Tín hiệu của khách mời 3 không ổn lắm, sau một loạt tiếng rè rè, cô ấy nhíu mày hỏi:
“Nghe không rõ… đạo diễn, ông nói gì cơ?”
Lộc Lăng: “Ông ấy bảo chuyển sang kênh số ba.”
Khách mời 3: “À~”
Đạo diễn: ╰_╯╰_╯╰_╯
Đạo diễn bị dồn đến phát điên rồi, ông lập tức thiết lập kênh liên lạc mã hóa.
Một lúc sau, gần như tất cả mọi người đã vào kênh.
Đạo diễn: “Mọi người vào hết chưa?”
“Có nhận được tin của tôi không?”
“Nhận được thì trả lời lại.”
Tất cả khách mời: “Nhận được!”
Lộc Lăng: “Nhận đồ đệ!”
Đạo diễn lại sụp đổ rồi, ông hét lớn:
“Cô còn chưa xong hả?”
“Cô là ác quỷ hả? Kênh mã hóa mà cô cũng đột nhập được à?”
Làm đạo diễn bao năm nay, ông chưa từng gặp minh tinh nào phiền phức đến vậy.
Thật muốn phát điên mà!!!!
Bên kia bộ đàm, Lộc Lăng cười nhạt.
“Ông Đậu Đậu, tôi nói thật, ông đúng là có mắt nhìn người đấy.”
“Hâm mộ tôi thì cứ nói lớn ra đi.”
Đạo diễn liều mạng day nhân trung, suýt nữa thì ông ngất xỉu vì tức giận rồi.
Ông tên là Hách Đậu, vì bố họ Hách, mẹ họ Đậu.
Chính vì vậy, từ trước đến nay ông luôn thấy cái tên này rất có ý nghĩa.
Lại còn tự hào nữa cơ.
Kết quả cái đồ đầu gỗ Lộc Lăng kia lại gọi ông là gì?
Đậu Đậu?
Đậu Đậu cái đầu cô chứ!!!
Bình luận:
【Hahahaha, “Đậu Đậu” là cái gì vậy trời?】
【Hách Đậu trong nháy mắt biến thành “Hảo Đậu” (vui tính).】
【Cứu với! Tôi thật sự cười chết trong cái phòng livestream này rồi.】
【Khách mời hoang dã đúng là nhân tài, tôi kiến nghị cho cô ấy thành khách mời chính thức.】
【Tán thành +1】
【+……】
Chẳng bao lâu sau, một loạt từ khóa kỳ lạ leo lên hot search:
#Khách mời hoang dã của “Ngôi sao làm công được trời định”!#
#Hách Đậu vs Hảo Đậu#
#Khách mời hoang dã rốt cuộc là thần thánh phương nào?#
#Khách mời hoang dã cắn tôi nè!#
……
Còn đạo diễn Hách Đậu thì đã hoàn toàn sụp đổ.
Ông cố gắng chống lại cảm giác chóng mặt rồi tức đến điên cuồng mà gọi cho Diệp Thanh.
“Tôi nói này, quản lý Diệp, cô có thể quản lý cái con nhóc lang thang nhà cô một chút được không?”
Diệp Thanh vừa nghi hoặc vừa mơ hồ: “Nhóc lang thang nào nhà tôi?”
“Lộc Lăng! Là Lộc Lăng đó!” Hách Đậu hét lên một cách điên cuồng.
“Con nhóc lang thang tên Lộc Lăng ấy!”
Diệp Thanh: “…”
“À, em ấy hả.”
“Em ấy lại làm sao nữa?”
Hách Đậu đau đầu:
“Ngay sáng sớm cô ta đã mò tới hiện trường livestream của chương trình chúng tôi rồi phá đám liên tục, phá đám không ngừng nghỉ, chương trình của tôi sắp quay không nổi nữa rồi!”
“Tôi nói cho cô biết, cô ta làm vậy là phạm pháp.”
“Phạm pháp đó!!!”
Diệp Thanh nhắm tịt mắt lại, suýt nữa thì cô tức đến tắt thở.
Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: “Em ấy làm gì rồi?”
Hách Đậu: “Vừa thấy tôi là cô ta bám theo. Bọn tôi vừa bắt đầu quay là cô ta lại xông vào phá đám.”
“Cô mau đưa cô ta đi đi, ngay lập tức!”
“…”
Diệp Thanh: “…”
Diệp Thanh nói: “Mọi người cứ quay của mọi người, đừng để ý đến em ấy.”
“Cùng lắm thì em ấy chỉ đến hóng chuyện, xả stress chút thôi.”
“Ai nói vậy?” Giọng Hách Đậu đột nhiên cao vút lên, “Bọn tôi liên lạc qua bộ đàm, cô ta cứ lén nghe rồi chen vào nói chuyện.”
“Thì các ông mã hóa đi.”
“Đã mã hóa rồi!” Hách Đậu như phát điên, “Mã hóa từ sớm rồi!”
Diệp Thanh không tin, “Đạo diễn Hách Đậu, ông nói thế là phóng đại rồi. Ông đã nói là kênh mã hóa thì em ấy chen vào kiểu gì?”
“Cô ta phá được mật mã của bọn tôi!” Hách Đậu tức đến hét lên, “Tôi vắt óc mới nghĩ ra cái mật mã đó, vậy mà chỉ mất vài giây cô ta đã giải ra rồi.”
“Cô nói xem cô ta có phải ác quỷ không?”
“Không, cô ta còn đáng sợ hơn cả ác quỷ ấy chứ.”
Diệp Thanh kinh ngạc: “Em ấy giỏi đến vậy cơ à?”
Hách Đậu: “…”
Hách Đậu càng tức: “Diệp Thanh, cô biết cô đang nói cái gì không đấy?”
“Bây giờ là lúc để khen cô ta giỏi à?”
“Mới vài giây đã giải được mật mã.” Diệp Thanh lại cảm thán.
“Đỉnh thật!”
Hách Đậu: “!!!”
Hách Đậu cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ông hít một hơi thật sâu rồi ra tối hậu thư với Diệp Thanh:
“Cô với tôi đều rõ, Lộc Lăng là vì Cố Niệm Thần mới tới đây.”
“Tốt nhất cô khuyên cô ta đi, giữa hai người họ không có cửa đâu.”
Diệp Thanh bĩu môi: “Không có cũng tốt.”
“Cái tên Cố Niệm Thần đó không ra gì.”
“Nhân phẩm quá tệ.”
Hách Đậu: “…”
Hách Đậu hoàn toàn sụp đổ, ông hét toáng lên:
“Diệp Thanh! Cô có thể bắt lấy trọng điểm mà tôi nói không?”
“Giờ tôi đang bàn chuyện nhân phẩm Cố Niệm Thần với cô đấy à?”
Diệp Thanh vẫn giữ nguyên ý kiến: “Vậy lần sau thấy Lộc Lăng thì mọi người tránh xa ra một chút.”
Hách Đậu: “…”
Đúng là đàn gảy tai trâu mà!
Ông đang định nói tiếp thì bị Diệp Thanh cướp lời.
“Đạo diễn Hách Đậu, bên tôi còn có việc, tôi không nói nữa đâu.”
“Tạm biệt!”
Vừa dứt lời, cạch một tiếng, Diệp Thanh dập máy luôn rồi.
Hách Đậu: ヽ(`⌒′メ)ノ
Tức chết ông rồi, thật sự tức chết rồi.
Một lúc sau, Hách Đậu mới chợt nhận ra—Diệp Thanh đang trả đũa ông.
Hôm đó, sau khi Lộc Lăng bị ông đuổi ra ngoài, Diệp Thanh đã gọi điện cho ông.
Ông thừa nhận hôm đó mình nói năng hơi khó nghe thật, nhưng đó đều là sự thật mà!
Tức chết đi được!
Đúng lúc ấy, trợ lý Tiểu Cao hấp tấp chạy tới.
Tiểu Cao trông vô cùng lo lắng: “Đạo diễn! Có chuyện rồi đạo diễn!”
“Hoảng gì mà hoảng?” Hách Đậu cáu kỉnh.
“Trời sập chắc?”
“Không phải.” Tiểu Cao nói: “Cái… cái cô Lộc Lăng đó, cô ta đang đi về phía đường Trung Nam, sắp chạm mặt một khách mời của chúng ta rồi.”
“Tôi lo cô ta sẽ gây chuyện.”
“Cái gì?” Đạo diễn giật mình: “Phía trước là khách mời nào?”
Tiểu Cao: “Là Lăng Nguyệt Nhi, cô ấy đang hát rong ở ven đường.”
Hách Đậu lập tức nhào tới trước màn hình giám sát.
Trong phòng livestream của Lăng Nguyệt Nhi tạm thời vẫn chưa thấy bóng dáng của Lộc Lăng.
Ông thở phào nhẹ nhõm.
“Chưa đến chưa đến.”
“Mau lên, cử người ngăn lại, bằng mọi giá phải chặn được Lộc Lăng!”
Tiểu Cao nhận được lệnh thì vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng rất nhanh, anh lại chạy trở về.
Mặt đầy vui vẻ: “Không cần đi nữa đâu đạo diễn ơi, Lộc Lăng đi rồi.”
Đạo diễn: “Đi rồi?”
Tiểu Cao hưng phấn nói: “Cô ta mượn một chiếc xe điện công cộng rồi đổi đường đi rồi.”
“Chắc là sẽ không đến gây rối nữa đâu.”
“Tuyệt vời!”
Nhưng đạo diễn vẫn có một dự cảm không lành.
Ông luôn cảm thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lập tức sẽ có bất ngờ xảy ra.
Quả nhiên.
Vừa ngẩng đầu thì ông nhìn thấy trên màn hình giám sát có một bóng dáng quen thuộc.
Lại lại lại là cái đồ ngốc Lộc Lăng đó.
Lộc Lăng đi dạo cả buổi sáng nên giờ cô có hơi mệt mỏi.
Thế là cô mượn một chiếc xe điện công cộng rồi tiếp tục đi dạo.
Đi dạo đến một ngã tư, đèn xanh còn lại năm giây cuối cùng.
Đủ rồi, Lộc Lăng quyết định tăng tốc xông qua.
Nhưng cô vạn lần không ngờ, chiếc xe ba gác phía trước lại dừng lại ngay trước ngã tư.
Lộc Lăng vội vàng phanh gấp nhưng đã không kịp nữa rồi.
Chỉ nghe "Bịch!" một tiếng, chiếc xe điện nhỏ của Lộc Lăng đâm mạnh vào chiếc xe ba gác phía trước.
Người lái xe ba gác mất thăng bằng, cơ thể ngã ngửa ra sau.
Anh cố gắng giữ vững cơ thể nhưng cuối cùng vẫn mất thăng bằng, cả người anh ngã ngửa vào thùng xe ba gác theo kiểu hình chữ X, lại còn lộ ra hai chân đang duỗi thẳng lên trời nên trông rất buồn cười.
Lộc Lăng vội vàng xuống xe xem.
Một người đàn ông chật vật bò ra từ thùng xe, trên người dính đầy máu tươi.
Nói:
“Lực húc mạnh thật.”