“Lộc Lăng, rời xa con trai tôi đi.”
Người phụ nữ trung niên ngồi đối diện lộ vẻ kiêu ngạo, giọng điệu như đang ra lệnh.
Tay Lộc Lăng phản ứng còn nhanh hơn cả não và miệng, cô lập tức giơ tay về phía bà ta.
“Được thôi!”
Tình huống này cô quen rồi, dùng 500 vạn để sỉ nhục cô chứ gì?
Không vấn đề, cô chấp nhận, cô tuyệt đối không bao giờ từ chối tiền.
Dù rằng... Lộc Lăng cũng chẳng rõ mình nên có cảm xúc gì vào lúc này.
Khó nói lắm.
Cô – người có thiên phú cao nhất trong giới huyền học, khổ luyện suốt mười tám năm, tới lúc sắp đạt thành tựu đỉnh cao…
Thì đùng một cái, cô xuyên không rồi!
Thế là, mười tám năm công sức coi như đổ sông đổ biển.
May mắn là thế giới mới này vẫn khá thân thiện với cô, vừa nhập cuộc đã tặng cô “lễ ra mắt” 500 vạn.
Lộc Lăng đang vui vẻ nghĩ tới chuyện đó thì thấy người phụ nữ kia nhíu mày: “Cô giơ tay với tôi làm gì?”
Lộc Lăng sững người.
Không phải là đưa thẻ ngân hàng hả?
Cô vội lấy điện thoại ra: “Chuyển khoản qua Alipay hay WeChat?”
“Cô nói gì cơ?” Người phụ nữ trung niên ngỡ ngàng, bà tưởng mình nghe nhầm.
Lộc Lăng: “Không phải bà định đưa tôi 500 vạn để tôi rời xa con trai bà à?”
Lời vừa dứt, sắc mặt người phụ nữ lập tức thay đổi.
“Lộc Lăng, không ngờ cô lại là loại người thế này đấy.”
“Con trai tôi đã gặp được người tốt hơn, nó không còn yêu cô nữa, sao cô không thể để họ đến với nhau chứ?”
“Còn đòi tiền nữa? Chẳng lẽ cô định dây dưa không dứt với con trai tôi à?”
“Cô gái trẻ, tôi khuyên cô một câu, hãy tích đức đi!”
Lộc Lăng mờ mịt.
Khoan đã, tình tiết này có gì đó sai sai?
Bỗng nhiên, một luồng ký ức không thuộc về mình tràn vào đầu cô.
Sau khi nhanh chóng tiêu hóa những ký ức đó, nắm tay Lộc Lăng siết chặt lại.
Cái bà này, mẹ nó, muốn dùng chùa à?
Lúc nói chuyện tiếp, giọng cô đã lạnh hơn vài phần:
“Con trai bà đã lãng phí ba năm thanh xuân của tôi, không đưa phí chia tay còn dám lăng nhăng bên ngoài?”
“Còn bà, tôi đã chăm sóc bà suốt hơn một năm trời, coi như mắt tôi mù mới không phân biệt được người với chó nên đem tình cảm bỏ ra cho các người, nhưng chi phí chăm sóc thì phải trả!”
“Còn số tiền tôi cho hai người vay, cũng phải trả luôn!”
Một năm trước, bà già này gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng nên bị gãy xương toàn thân, suýt thì chết.
Là nguyên chủ – một kẻ mù quáng vì tình yêu – đã từ bỏ sự nghiệp rồi tự tay chăm sóc “bà mẹ chồng tương lai” này.
Sau khi xuất viện, bà ta nằm liệt giường, nguyên chủ còn học cả kỹ thuật massage để mỗi ngày đều xoa bóp cho bà ta, cô ấy kiên trì suốt một năm trời, mới giúp bà ta đứng dậy đi lại được.
Không có nguyên chủ, nửa đời sau của bà ta chỉ có thể nằm trên giường, thậm chí có khi đã chết từ lâu rồi ấy chứ.
Mà bây giờ, sự nghiệp của nguyên chủ bị hủy hoại, cô ấy trở thành một nữ minh tinh hết thời.
Còn con trai bà ta thì lại nổi đình nổi đám và có tình mới nên vội vã vứt bỏ nguyên chủ.
Còn bà ta thì kiếm cớ gọi cô tới, bắt ép cô chia tay.
Nguyên chủ vì quá uất ức, cô ấy nghẹn một hơi không nổi, sau đó thì tức chết nên mới bị Lộc Lăng thay thế.
Nguyên chủ là quả hồng mềm, nhưng Lộc Lăng thì không.
Cô đã tới rồi, nhất định phải thay nguyên chủ đòi lại công bằng.
Bà già kia nghe đến hai chữ “trả tiền” thì lập tức cuống lên.
“Lộc Lăng, cô ăn nói phải cẩn thận, tôi vay tiền cô khi nào hả?”
Lộc Lăng đã đoán được bà ta sẽ nói vậy, cô mở ghi chú trong điện thoại ra rồi bắt đầu đọc to:
“Ngày 10 tháng này, em họ bà tới chơi, bà dắt bà ta đi ăn đi mua sắm, mượn tôi ba vạn.”
“Ngày 5 tháng này, bà đi du lịch với bạn thân, mượn tôi tám vạn.”
“Ngày 20 tháng trước, chồng bà bị người ta tới đòi nợ cờ bạc, tôi thay mặt trả năm mươi vạn.”
“Ngày 8 tháng trước…”
“Trời ơi!” Bà già tức đến phát điên: “Được rồi được rồi, đừng đọc nữa!”
Vừa nói bà vừa hoảng hốt liếc mắt nhìn ra cửa.
“Đó là cô tự nguyện cho chúng tôi, dựa vào đâu mà cô bắt tôi trả?”
“Cho á?” Lộc Lăng bật cười, “Lúc mượn thì các người có nói thế đâu.”
“Mỗi lần mở miệng, các người đều nói là vay mà.”
“Mỗi lần chuyển khoản tôi đều ghi lại.”
“Còn có cả ghi âm nữa, bà có muốn nghe thử không?”
Bà già lập tức nổi giận: “Ghi âm?”
“Cô lại còn ghi âm à?”
“Lộc Lăng, lương tâm của cô bị chó ăn rồi đúng không?”
Lộc Lăng nhếch môi đầy giễu cợt: “Vậy bà còn không mau nhả ra đi.”
“Cô…!” Bà già tức đến trợn tròn mắt.
Con bé chết tiệt này lại dám nói chuyện với bà như vậy?
Nó điên rồi à?
Lộc Lăng: “Phí chia tay một trăm vạn, phí chăm sóc năm mươi vạn, cộng thêm tiền các người nợ tôi, tổng cộng ba trăm tám mươi chín vạn, chuyển khoản qua WeChat hay Alipay?”
“Chuyển tiền xong là tôi đi ngay.”
Bà già hừ lạnh một tiếng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa, dứt khoát chơi trò vô lại:
“Tiền thì tôi tuyệt đối không trả cô đâu.”
“Cô yêu đương với con trai tôi, đó là chi tiêu bình thường trong lúc yêu đương.”
“Cô đừng hòng đòi lại.”
Lộc Lăng còn chưa kịp mở miệng thì một người đàn ông đã bước vào.
Chính là tên đàn ông thối tha Cố Niệm Thần.
Anh lạnh lùng liếc Lộc Lăng một cái rồi quay sang nhìn mẹ mình.
“Mẹ, Lộc Lăng đã đưa mẹ bao nhiêu tiền thì mẹ trả lại cho cô ta đi.”
Lộc Lăng lập tức nhắc nhở: “Ba trăm tám mươi chín vạn.” Rồi cô đưa màn hình điện thoại qua: “Chi tiết ở đây.”
Cố Niệm Thần xem xong thì trong mắt anh lóe lên vẻ kinh ngạc rồi lập tức nhìn sang mẹ mình.
“Mẹ trả tiền cho cô ta đi.”
“Trả cái gì chứ?” Bà già bày ra bộ mặt trơ trẽn hết mức: “Là mẹ dùng bản lĩnh của mình lấy được.”
“Làm gì có lý nào phải trả lại.”
“Phí chia tay thì càng không cần nghĩ tới.”
Cố Niệm Thần trầm giọng: “Mẹ trả cho cô ta.”
“Mẹ…” Bà già còn định nói gì đó nhưng thấy sắc mặt con trai cực kỳ khó coi nên bà đành im miệng.
Một lúc sau, bà liếc nhìn con trai đầy chột dạ.
“Mẹ không có tiền trả cho cô ta.”
“Muốn trả thì con trả đi.”
Cố Niệm Thần sững sờ: “Mẹ không có tiền?”
Từ khi anh bước chân vào giới giải trí và kiếm được tiền thì đã lập tức mua căn biệt thự này và đón cha mẹ từ quê lên ở.
Tiền kiếm được, trừ chi tiêu hàng ngày, anh đều chuyển hết cho bà.
Ngoài chi phí chữa trị vì vụ tai nạn xe, những khoản khác bà đều nói giữ giùm anh.
Vậy mà giờ bà lại bảo không có tiền?
Tiền đi đâu rồi?
Rất nhanh, trong đầu anh có một suy đoán: “Cha lại đi đánh bạc rồi à?”
“Còn đám họ hàng dưới quê, họ lại tìm mẹ nữa hả?”
Bà già cúi đầu không nói.
Cố Niệm Thần tức đến mức đầu óc ong ong.
Anh quay đầu lại thì đụng ngay ánh mắt đen nhánh sâu thẳm của Lộc Lăng.
Lộc Lăng: “Đỉnh lưu Cố, anh tính thanh toán kiểu gì?”
“WeChat hay Alipay?”
Cố Niệm Thần: “…”
Cố Niệm Thần tức đến run cả người, anh dùng ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Lộc Lăng rồi gằn từng chữ từng chữ: “Alipay.”
“Được thôi!” Lộc Lăng nhanh chóng giơ mã nhận tiền của Alipay ra.
Cố Niệm Thần quét mã với bộ mặt đen như đáy nồi.
Còn Lộc Lăng thì vui vẻ nhìn chằm chằm vào Alipay của mình, nhưng chờ một lúc, cô vẫn không thấy tiền vào.
Cô nhíu mày rồi nhìn sang Cố Niệm Thần.
Tên ngốc kia đang nhăn mặt nhíu mày, bộ dạng muốn nói lại thôi.
Lộc Lăng: “…”
“Không phải chứ? Không lẽ đường đường là đỉnh lưu Cố mà ba trăm tám mươi chín vạn cũng không móc ra nổi à?”
“Hay là để tôi kêu gọi quyên góp từ thiện cho anh trên nền tảng nhé?”
“…”
Cố Niệm Thần giận sôi máu nhưng lại chẳng có cách nào.
“Tôi trả cô một phần trước, phần còn lại thì vài ngày nữa tôi trả nốt.”
Lộc Lăng: “…”
“Vậy thì viết giấy nợ đi.”
Cố Niệm Thần ngớ ra, anh không tin nổi.
“Lộc Lăng, cô không tin tôi à?”
Lộc Lăng cười khẩy.
“Lúc trước là anh điên cuồng theo đuổi tôi, sau khi bên nhau, tôi giới thiệu tài nguyên cho anh, đẩy anh lên thành đỉnh lưu. Kết quả anh lại lừa tôi từ bỏ công việc để chăm mẹ anh?”
“Vì anh, tôi lỡ hết cả sự nghiệp, tiêu sạch tiền tiết kiệm, còn anh thì sao?”
“Anh lúc đó nói thế nào nhỉ?”
“Anh nói đợi khi anh đứng vững trong giới giải trí thì sẽ lập tức cưới tôi.”
“Nhưng mà hiện tại anh đang làm gì?”