Tiêu Quyện dựa vào thành giường, từng ngụm uống thuốc do Khiếp Ngọc Nan đút. Nói chuyện há miệng ra là vết thương đau nhức, chỉ thở thôi cũng thấy đau, cả người suy yếu thế này là điều Tiêu Quyện chưa từng trải qua.
Ngay cả nói chuyện cũng hữu khí vô lực, khi được nâng lên triều hắn cố hết sức giữ vẻ bình thường, vết thương rỉ máu, trán lấm tấm mồ hôi, dù có thể giả vờ mạnh mẽ như thường, phản ứng sinh lý không lừa được ai.
Thuốc này dù là Khiếp Ngọc Nan đút, cũng không trở nên ngọt ngào, một mùi kỳ quái khó ngửi. Nghĩ đến ngày thường Khiếp Ngọc Nan sống như vậy, lâu dài không thể thoát khỏi sự suy yếu, trong lòng Tiêu Quyện vậy mà khẽ nhói đau, dường như một mảng đất lành bị xới tung, lộ ra những mầm non phía dưới, chỉ chạm nhẹ vào cũng đau.
Tiêu Quyện nhíu mày, Lâm Tiếu Khước hỏi Tiêu Quyện làm sao vậy, cũng học theo hắn nhíu mày.
Tiêu Quyện theo bản năng muốn giơ tay lên, sờ xem mình có thật sự nhíu mày không, vừa giơ tay vết thương liền đau nhói, mồ hôi túa ra.
Lâm Tiếu Khước vội vàng xoa nhẹ mày hắn, chậm rãi vuốt phẳng, nói: "Bệ hạ, ngài là thiên tử của Đại Nghiệp, không thể có chuyện gì phiền lòng được."
"Ngài mà phiền lòng, người phía dưới sẽ gặp tai ương."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT