Buổi sáng mùa xuân, ánh nắng xuyên qua tán cây, đọng lại thành từng vệt lấp lánh trên con đường lát đá trong vườn. Những chồi non xanh mướt lặng lẽ vươn mình trong không khí trong lành và dịu nhẹ.
Bạch Vân Tùng bước chậm rãi trên con đường quanh co ấy, lòng ngổn ngang nhưng ánh mắt lại bình tĩnh lạ thường.
Kiếp trước, cậu không nhớ nổi mình từng dạo bước trong vườn lúc nào. Lúc ấy, cậu chỉ sống như một cái bóng mờ trong góc phủ Hoàng Phủ, một tồn tại bị quên lãng, ăn cơm một mình, ngủ một mình, chẳng dám đi đâu xa ngoài viện nhỏ của mẹ con cậu.
Giờ đây, bước chân chậm rãi đi giữa nắng xuân, cậu mới cảm thấy… thế giới này thật ấm áp.
Cậu nhắm mắt lại một thoáng, để ánh sáng hắt lên gương mặt nhợt nhạt của mình, lòng khẽ thở dài.
Giá như mẹ còn sống…
Bỗng, một giọng nói gắt gỏng làm xé toang bầu không khí tĩnh lặng:
“Cô mù à?! Dám va vào tôi?!!”
Bạch Vân Tùng ngẩn người, xoay đầu nhìn về phía cuối lối mòn. Có hai cô gái đang đứng cạnh nhau – hoặc đúng hơn là đang đối đầu.
Một người cao ráo, dáng người thẳng tắp, gương mặt xinh đẹp sắc sảo. Ánh nắng chiếu nghiêng lên thái dương, nơi có một nốt ruồi son nổi bật. Đôi mắt nàng ta ánh lên vẻ khinh thường và giận dữ.
Hoàng Phủ Di Giai.
Cậu lập tức nhớ đến lời mẹ mình từng thủ thỉ năm xưa, lúc còn nằm trong chăn run rẩy tránh gió mùa đông:
“Nếu một ngày nào đó con gặp cô gái xinh đẹp cao ngạo, có nốt ruồi đỏ ở thái dương… thì đó chính là nhị tiểu thư Di Giai. Đừng bao giờ dính dáng tới cô ấy, con nghe chưa? Dù chỉ là lướt qua cũng tránh xa…”
Người còn lại thấp hơn một chút, tóc ngắn đến cổ, đôi mắt đượm buồn như luôn ngấn nước. Trên tay phải là chiếc vòng ngọc đen hơi xỉn màu nhưng được bảo quản kỹ – vật tượng trưng cho thân phận con gái của phu nhân thứ bảy, người đang được Trạch Tống cưng chiều.
Hoàng Phủ Di Tuệ.
Di Tuệ đang cúi đầu, tay cầm mảnh búp bê sứ vỡ. Giọng nhẹ như gió thoảng:
“Em xin lỗi… em không cố ý. Em vấp chân thật mà…”
Di Giai hừ lạnh, giật phắt mảnh búp bê khỏi tay cô em gái: “Không cố ý? Cái này ông nội tặng tôi, là phiên bản giới hạn chỉ có một cái! Cô có biết nó đáng giá bao nhiêu không?”
Cậu đứng yên trong bụi hoa, định quay đi… nhưng tiếng lòng của cả hai cùng lúc vọng thẳng vào đầu cậu như tiếng sấm trong ngày nắng:
“Đồ quê mùa nghèo kiết xác, lại còn làm bộ đáng thương. Dù có vòng tay cha tặng cho thì cũng chỉ là con rối không ai thèm để ý.”
— Là tiếng lòng của Di Giai.
“Vỡ rồi thì vỡ, ai bảo ông nội chỉ tặng mình cô ta? Cô ta cậy có ông nội chống lưng, cái gì cũng có còn mình thì không. Hừ, đáng đời.”
— Là tiếng lòng của Di Tuệ.
Bạch Vân Tùng khựng lại, mắt cụp xuống. Một nỗi chua xót dâng lên không tên.
Miệng thì xin lỗi, đầu thì khinh bỉ. Ngoài mặt thì oai phong, bên trong thì đầy kiêu căng ngạo mạn.
Cậu bỗng thấy tiếc thay cho mẹ mình, tiếc thay cho bản thân cậu – cả hai đã sống bao năm trong căn nhà này mà không có nổi một thứ nhỏ nhoi như chiếc vòng tay hay món quà sứ.
Không có gì cả.
Không được nhớ đến. Không ai thương xót. Chỉ có sự lãng quên.
“Di Giai, chị định đánh em sao?”
Tiếng hét chói tai vang lên giữa khu vườn tĩnh mịch khiến Bạch Vân Tùng tỉnh khỏi cơn suy nghĩ.
Trong khoảnh khắc Di Giai chỉ mới bước một bước, tay chưa kịp đưa lên, Hoàng Phủ Di Tuệ đã lùi về phía sau rồi bất ngờ… ngã phịch xuống nền đá.
Chiếc vòng ngọc trên tay cô ta văng ra một đoạn, lăn lóc dưới chân Bạch Vân Tùng.
“Em xin lỗi! Em không cố ý làm vỡ búp bê… chị đừng đánh em…” – Di Tuệ ôm đầu, giọng nghẹn ngào như vừa trải qua nỗi khiếp sợ tột cùng.
Di Giai đứng trơ ra như bị sét đánh. Khuôn mặt đỏ bừng vì giận – hay vì bị gài vào thế ác nhân trước mặt người ngoài.
“Cô—!”
Giọng Di Giai run lên. “Tôi còn chưa động đến cô, cô đã ngã là sao?!”
Nhưng Di Tuệ đã bắt đầu rơi nước mắt, vừa khóc vừa nói lắp bắp.
“Chị ghét em từ lâu rồi, cái gì cũng tranh với em… bây giờ còn muốn ra tay đánh nữa… em… em sợ…”
Ánh mắt của Di Tuệ vô tình – hay cố ý – liếc qua phía Bạch Vân Tùng phía xa như để xác nhận nhân chứng.Cô ta đang chờ một con mồi cho màn trình diễn của mình. Di Giai quay phắt đầu nhìn cậu, ánh mắt đầy chờ đợi… và đau đớn.
Bạch Vân Tùng siết chặt tay.
Cậu ghét cảm giác này.
Bị hiểu lầm.
Cảm giác đó kiếp trước theo cậu suốt cả cuộc đời – không ai tin cậu, không ai hiểu cậu. Người ta chỉ nhìn vẻ ngoài rồi mặc định bản chất.
Cậu không muốn nhìn thấy điều đó lặp lại, dù là với một người cậu vừa được mẹ dặn “phải tránh xa”.
Cậu cúi xuống nhặt chiếc vòng ngọc, phủi bụi rồi bước tới giữa hai người.
“Tiểu thư Di Tuệ, ngài vẫn nắm chặt tay khi ngã, đúng không?”
Di Tuệ giật mình: “Gì…?”
“Chiếc vòng này – nếu ngài té bất ngờ, bàn tay mở ra, vòng đã rơi từ lâu. Nhưng nó lại văng ra sau khi ngài đã chạm đất, chứng tỏ ngài ném nó ra sau khi ngã. Còn nữa…” – ánh mắt cậu nhìn thẳng – “…chân ngài giẫm lên gấu váy của mình. Ngài cố tình tự làm ngã.”
Không một lời buộc tội, chỉ là những suy luận rất nhẹ.
Cậu nói bằng giọng bình tĩnh đến lạ, như chỉ đang thuật lại một sự thật hiển nhiên. Nhưng đủ để bầu không khí thay đổi hẳn.
Di Giai đứng ngây người.
Di Tuệ tím mặt, không nói được gì.
Bạch Vân Tùng không đợi hai người đáp lại, cúi người đưa vòng tay lên:
“Thứ này rơi, ngài nên giữ kỹ hơn. Dù gì cũng là đồ người cha kia đã tặng mẹ ngài mà.”
Lời vừa dứt, Bạch Vân Tùng khẽ cúi đầu một cái, rồi rời đi. Không vội, không chậm – như thể chưa từng nói gì quan trọng cả.
Phía sau, Di Giai khẽ nheo mắt nhìn theo bóng cậu.
Ánh nhìn ấy khác hẳn ban nãy – không là ánh nhìn khinh thường hay cảnh giác.
Mà là… tò mò. Có chút hoài nghi, và cũng có chút… cảm kích.