Đêm đó, Vân Tùng có một giấc mơ.

Trong mơ, Bạch Vân Tùng lại trở về căn phòng cũ bên Đông viện — nơi có cánh cửa gỗ ọp ẹp, nơi buổi chiều thường xuyên hắt ánh nắng vàng ươm vào lòng hai mẹ con đang ngồi bóc đậu.
Mẹ cậu đang ngồi đó.
Tóc dài buông xõa, gương mặt dịu dàng xinh đẹp như cũ — là nét đẹp tinh tế, như ánh trăng đầu tháng. Bà mặc bộ áo cũ đã sờn tay, tay vẫn thoăn thoắt khâu vá, nhưng đôi mắt lại dịu dàng nhìn về phía cậu.
“Vân Tùng, con lớn rồi.”
Cậu nghẹn ngào: “Mẹ…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play