“Ký chủ! Mau đi cứu nam chủ! Hắn muốn tự sát!”
Tiết Linh không cho rằng Thương Hoằng Uyên sẽ tự sát, nhưng sau một tiếng "phanh" vang dội, cô vẫn ngẩng đầu lên.

Anh muốn làm gì?
Sau khi đâm một lần, Thương Hoằng Uyên trả số về mo, lùi lại một chút rồi tăng tốc đâm tiếp.
Lại một tiếng vang lớn.
Chiếc xe chắn đường bị đâm cho nghiêng hẳn đi, phỏng chừng thêm một lần nữa là có thể thành công.
Nhưng cô không dám đánh cược.
Nếu đây là lần thứ ba, nam chính đâm chết thì sao?
Tiết Linh vội vàng xuống xe, đứng chắn trước xe Thương Hoằng Uyên ra hiệu bảo anh dừng lại, rồi thu chiếc xe chắn đường vào không gian.
Thương Hoằng Uyên gật đầu với Tiết Linh, tiện tay đánh chết mấy con tang thi đang tiến về phía Tiết Linh.
Sau khi Tiết Linh tránh ra, Thương Hoằng Uyên liền lái xe đi.
Tiết Linh vội vàng đuổi theo.
Bất quá chạy chưa bao lâu, đường lại bị hỏng.
Không thể cứ để Thương Hoằng Uyên đâm xe mãi được.
Tiết Linh không đành lòng, đạp ga vượt qua xe Thương Hoằng Uyên.
Chạy đến chỗ đường hỏng, cô xuống xe thu hết những mảnh vỡ chắn đường vào không gian.
Tang thi còn lại đều bị lôi điện nhỏ của Thương Hoằng Uyên đánh ngã.
Mỗi tia lôi điện nhỏ trông có vẻ yếu ớt, nhưng vừa vặn đánh chết một con tang thi.
Quả nhiên là nam chính, năng lực khống chế thật kinh người.
Có Tiết Linh mở đường, hai người rất nhanh đã đến Đại học Thịnh Thế.
Cũng vì lái xe quá nhanh, sau đó Tiết Linh không có cơ hội thu thập các cửa hàng ven đường nữa.
Vừa rồi đi ngang qua một cửa hàng gà rán và một quán trà sữa, đều không có cơ hội xuống xe "mua" đồ, thật khó chịu đến mức cả người như có kiến bò.
Tiết Linh nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết, lý do Thương Hoằng Uyên đến Đại học Thịnh Thế chỉ có một.
Đó chính là người em trai mà anh rất quý trọng, Phó Nhạc Dương.
Khi cô đọc sách, trong truyện viết rõ ràng Phó Nhạc Dương đã bị nhiễm virus tang thi, nhưng khi nhìn thấy Thương Hoằng Uyên, trong mắt cậu lại ánh lên những giọt nước mắt.
Thương Hoằng Uyên cố gắng kìm nén, cho Phó Nhạc Dương một cái chết nhanh gọn, rồi hỏa táng cậu ở đó, sau đó mới rời đi.
Tiết Linh tặng Thương Hoằng Uyên không ít nước và chocolate.
Anh cũng biết mình đang thiếu những thứ này, vì thế nói cảm ơn rồi nhận lấy.
Đến Đại học Thịnh Thế, khi anh xuống xe, nhịp tim đã trở lại bình thường.
Anh không biết Phó Nhạc Dương lúc này ở đâu.
Bất quá những nơi có người ở trong trường đại học, chính là ký túc xá, nhà ăn, khu giảng đường, thư viện, sân vận động.
Tìm kiếm mỗi nơi một lần cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Tiết Linh vốn định lái xe đi theo Thương Hoằng Uyên vào trong, nhưng ai từng học đại học đều biết.
Đồ ăn ở cổng trường đại học là ngon nhất.
Lẩu khô cay xè, cá nướng, trà sữa, vịt quay, gà rán.
Những món ăn vặt thường thấy về cơ bản cái gì cần có đều có.
Có những thứ này, mấy cửa hàng bỏ lỡ trên đường đều không quan trọng.
Thương Hoằng Uyên không có ý định chờ Tiết Linh, trực tiếp đi vào.
Tiết Linh nghĩ, dù sao Đại học Thịnh Thế cũng không lớn, lát nữa xem chỗ nào tang thi chết nhiều, nam chính sẽ ở chỗ đó.
Mình cứ nhanh chóng thu đồ đã.
Cổng trường không biết bị ai đâm hỏng rồi, Thương Hoằng Uyên lái xe trực tiếp vào khuôn viên trường.
Trước đây anh lái xe đến đây đón Phó Nhạc Dương một lần, cho nên anh biết sơ qua bố cục trong trường.
Anh đi thẳng đến nhà ăn.
Bởi vì tang thi bùng nổ vào giữa trưa, khả năng Phó Nhạc Dương bị nhốt ở nhà ăn là khá cao.
Nhà ăn Thịnh Thế được nhà đầu tư tài trợ, là một tòa nhà hai tầng màu trắng, tường ngoài không có cửa sổ, nhưng trần nhà bằng kính, có thể đón ánh nắng trực tiếp chiếu vào.
Cho nên vào thời điểm tang thi bùng nổ, với cửa lớn được bảo vệ, có đồ ăn thức uống, nơi này xem như một thành lũy khá an toàn.
Cửa lớn đóng chặt, Thương Hoằng Uyên không muốn phá hỏng cửa này, vì thế vòng ra phía trước chính của nhà ăn.
Bảng đèn neon tên nhà ăn nhô ra khỏi tường một khoảng rất lớn.
Vừa vặn tiện cho anh trèo lên.
Tường tầng hai có một cái bệ đỡ rộng, dùng để lắp đặt trần kính, tiện cho anh đạp lên trên quan sát nhà ăn.
Giữa trưa, nhà ăn không mở cửa là điều không thể, vậy có nghĩa là chắc chắn có người tỉnh dậy sau đó phát hiện tang thi rồi khóa cửa lại.
Nhưng hiện tại nhìn vào, không thấy người sống sót nào.
Bên trong đại sảnh có không ít tang thi đang lang thang.
Thương Hoằng Uyên tìm được một góc kính, dùng một viên đá nhọn tìm thấy ở dưới đất, dùng sức đập.
Kính cường lực thường sẽ có một góc tương đối yếu, từ đó có thể đập vỡ toàn bộ tấm kính.
Viên đá không sắc bén lắm, nhưng cũng tạo ra được một lực tác động.
Tay Thương Hoằng Uyên đã đỏ lên, cuối cùng vẫn thành công tạo ra một lỗ nhỏ.
Sau khi đứng vững, anh dùng chân sau đạp mạnh vào cái lỗ nhỏ phối hợp với dị năng, toàn bộ tấm kính mấy cái đã bị đá văng ra.
Tiếng vỡ kính vang lên cùng với mùi người tươi mới thu hút sự chú ý của tang thi bên dưới, những tang thi đang lang thang đều bò đến bên dưới chỗ Thương Hoằng Uyên, há miệng rộng chờ đợi.
Thương Hoằng Uyên gạt hết những mảnh kính vỡ bên cạnh, bám vào giàn giáo đu sang hành lang nhỏ tầng hai của nhà ăn.
Tầng một nhà ăn là từng quầy hàng nhỏ, ở giữa là khu vực ăn uống. Tầng hai đều là những cửa hàng nhỏ, không ít đồ ăn vặt đắt tiền và cửa hàng trái cây.
Thương Hoằng Uyên đoán trong nhà ăn có người sống sót, chính là vì tầng hai không có tang thi.
Tang thi sẽ không lên cầu thang, nhưng cũng không thể nào tầng hai lại không có một con nào, ít nhất cũng phải có vài con.
Chuyển đến cửa cầu thang, quả nhiên đã bị những bàn ghế lộn xộn chắn ngang.
Thương Hoằng Uyên tìm những người còn sống ra, tính hỏi tung tích của Phó Nhạc Dương.
Trong phòng có ba nam hai nữ, trông đều là sinh viên, bọn họ dùng bàn làm việc trong phòng chắn kín cửa.
Phòng chỉ có một cửa sổ nhỏ không đủ người ra vào, rất an toàn.
Thương Hoằng Uyên gõ cửa rất có quy luật, "cộc cộc cộc" ba tiếng.
Gõ xong đợi một lát, lại gõ cửa ba tiếng.
Mãi đến khi người bên trong đến sát cửa, run rẩy hỏi một câu "ai vậy?".
“Tôi tìm Phó Nhạc Dương, cậu ấy ở đây không?”
“Không quen biết, không có ở đây.”
Người bên trong phát hiện bên ngoài là người, thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có ý định mở cửa cho anh.
“Cảm ơn đã báo.”
Thương Hoằng Uyên rời khỏi nơi này.
Sau đó lại đi đến ký túc xá.
Tình hình ký túc xá so với nơi này tốt hơn không ít, nhưng lại rất ồn ào.
Đa phần sinh viên khi ngủ trong phòng đều đóng cửa.
Cho nên người sống sót và tang thi bị phân cách trong từng phòng ngủ.
Toàn bộ hành lang trừ mấy con tang thi ngồi xổm bên ngoài cửa phòng có người sống sót gào rú ra, những tang thi bị nhốt trong phòng ngủ cũng gào theo.
Thương Hoằng Uyên dùng dị năng hệ lôi giải quyết mấy con tang thi chắn đường, trực tiếp đi đến phòng ngủ của Phó Nhạc Dương.
Bên trong chỉ có một con tang thi, Phó Nhạc Dương không ở đây.
Tiếng động của anh không nhỏ, rất nhiều sinh viên đều nhìn anh qua mắt mèo trên cửa.
Thấy anh giết sạch tất cả tang thi trong hành lang, mở cửa phòng, đầy vẻ hưng phấn.
“Anh ơi, đây là dị năng trong tiểu thuyết hả, quá ngầu.”
“Anh thức tỉnh thế nào vậy, có thể nói cho em biết không?”
“Anh ơi, có thể mang chúng em đi không?”
“Anh ơi, bên ngoài thế nào rồi, cảnh sát có đến cứu người không?”
Sự suy yếu khiến Thương Hoằng Uyên bớt đi nhiều tính công kích, cho nên rất nhiều sinh viên xúm lại vây quanh anh thành một vòng, nhao nhao hỏi.
“Có ai biết Phó Nhạc Dương đi đâu không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play