Tang thi ở đại sảnh vẫn duy trì trạng thái ban đầu, có thể đoán được Thương Hoằng Uyên không đi đường này.

Vì thế Tiết Linh xuống tầng hầm đỗ xe.

Xe không tính là nhiều, nhưng cũng đủ chắn thân hình cô rất kỹ.

Tiết Linh đứng tại chỗ quay đầu nhìn quanh, muốn tìm được vị trí của Thương Hoằng Uyên.

Mà ở một nơi yên tĩnh, một chút âm thanh đều rất rõ ràng.

Từ nơi xa truyền đến một tiếng "tích".

Là Thương Hoằng Uyên mở khóa xe.

Tiết Linh chạy về hướng phát ra âm thanh.

Thương Hoằng Uyên lái một chiếc SUV màu đen lướt qua bên cạnh cô, không dừng lại.

Thương Hoằng Uyên nhìn cô gái trong gương chiếu hậu, đứng tại chỗ, trên mặt không có biểu tình gì.

Tiết Linh cũng không thực sự tức giận.

Rốt cuộc ý anh rất rõ ràng, chính là không muốn mang theo mình lên đường.

Bất quá không quan trọng, cô sẽ tự mình đuổi kịp.

Tiết Linh đứng tại chỗ, dùng ý niệm tìm kiếm tất cả bàn làm việc trong không gian, nhảy ra sáu chiếc chìa khóa xe.

Nàng lấy cả sáu chiếc ra, lần lượt ấn mở khóa.

Rất nhanh liền truyền đến tiếng mở khóa.

Cứ như vậy cô tìm được một chiếc xe có thể lái đi.

Nhìn những chiếc xe còn lại nàng có chút luyến tiếc, vì thế thu hết mấy chiếc có chìa khóa và chiếc xe mình thích vào không gian.

Lên xe, nổ máy, xuất phát.

Tiết Linh vẫn nhớ rõ hướng đi đại khái của Thương Hoằng Uyên, bám theo.

Xe chạy trên đường vẫn có thể dễ dàng đuổi kịp Thương Hoằng Uyên.

Rốt cuộc rất nhiều người hôn mê khi đang lái xe, trên đường nơi nơi là hiện trường tai nạn giao thông liên hoàn, tắc nghẽn nghiêm trọng.

Cho nên tốc độ lái xe căn bản không nhanh được.

Mà bởi vì tiếng động cơ, cũng hấp dẫn không ít tang thi lảo đảo tiến về phía hai chiếc xe.

Ọe ~

Tiết Linh cầm khăn giấy lau miệng.

Dạ dày không có gì, hiện tại chỉ có thể nhổ nước miếng.

Không ngờ tâm lý nam chính lại mạnh mẽ như vậy, tận thế tới tang thi bùng nổ, vậy mà không tạo thành một chút ảnh hưởng tâm lý nào cho anh.

Quả nhiên là người làm việc lớn.

Chỉ có loại người này, mới có thể sau khi phát hiện mình bị phản bội mà gia nhập hàng ngũ tang thi.

Bất quá anh hiện tại đi đâu?

Chiếc xe trên đường lớn vẫn luôn hướng về phía bắc mà đi.

Thỉnh thoảng gặp phải nơi thực sự không qua được, Thương Hoằng Uyên còn phải kéo thân thể bệnh tật xuống xe đẩy.

Tiết Linh cũng không nhàn rỗi, thừa dịp anh đẩy xe, xuống xe vơ vét.

Bên cạnh cửa hàng có gì vơ vét nấy.

Đã thu một cửa hàng kim khí, một cửa hàng quần áo, còn có một cửa hàng bún.

Cầm chai nhựa trắng đựng "Một giọt hương", Tiết Linh vặn mở nắp, hít sâu một hơi.

A, chính là cái mùi ăn xong đi tiểu cũng vẫn còn này.

Kinh điển!

Trên đường còn nhìn thấy một cửa hàng đồ ăn vặt nhập khẩu, nhưng cửa cuốn đã kéo xuống.

Tiết Linh gõ cửa, bên trong có tiếng hít thở, phỏng chừng có người.

Vì thế Tiết Linh không lấy.

Bên này cô bận rộn đến vui vẻ vô cùng, bên kia thể lực Thương Hoằng Uyên đã đến cực hạn.

Đường lớn lại một lần nữa bị phá hỏng.

Thương Hoằng Uyên cầm xà beng xuống xe, đi đến bên chiếc xe hỏng chắn đường, toàn thân cơ bắp căng lên bắt đầu đẩy xe.

Gân xanh nổi lên, mồ hôi lạnh trên thái dương theo xương quai hàm chảy xuống đất.

Một chút lực cuối cùng, chân mềm nhũn, Thương Hoằng Uyên ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển.

“Ký chủ, nam chính ngã rồi.”

Tiết Linh đang tháo dỡ một hộp mù chuyển phát nhanh ở trạm chuyển phát nhanh.

Giơ lên lắc lắc có tiếng hộp, mở ra phát hiện là một lọ kem dưỡng da mặt.

Tiết Linh vui mừng khôn xiết.

Loại kem dưỡng da mặt này trước đây mình vẫn luôn không dám dùng, truyền thuyết phải kiên trì mới có hiệu quả.

Sau đó cô tìm thêm mấy lọ, cũng thử dùng một chút.

Nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở, Tiết Linh vội vàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện anh quả thật là kiệt sức.

Vì thế cô cũng xuống xe, thử thăm dò đi về phía Thương Hoằng Uyên.

Càng gần Thương Hoằng Uyên, càng có một loại cảm giác dựng tóc gáy.

Tiết Linh nâng cánh tay lên, phát hiện lông tơ thật sự dựng thẳng lên.

Đây là tình huống gì?

Ngẩng đầu, lại không phải thời tiết có sấm sét.

Là Thương Hoằng Uyên thức tỉnh dị năng hệ lôi?

Dựa theo lẽ thường suy đoán, người bình thường mới thức tỉnh không thể khống chế tốt dị năng của mình.

Cao su cách điện.

Tiết Linh đeo một đôi găng tay cao su của dì lao công, chộp lấy cánh tay Thương Hoằng Uyên, muốn đỡ anh dậy.

“Anh muốn đi đâu?”

Bị găng tay cao su đỡ dậy so với việc vẫn ngồi dưới đất, anh chọn được đỡ dậy.

Cho nên nhờ sức của Tiết Linh, đứng lên.

“Đại học Thịnh Thế thành bắc.”

Giọng nói vẫn trầm thấp, nhưng có thể nghe ra sự suy yếu và mệt mỏi.

“Xin hãy đỡ tôi về xe.”

Tiết Linh đưa anh về xe, rồi trở lại chiếc xe con của mình.

“Ký chủ, sao cô không hỏi xem hắn có muốn đi cùng không, vừa hay cô có thể giúp hắn.”

Tiết Linh biết ngay, hệ thống muốn mình làm mẹ kế cho anh!

Nhưng cô không thể nói như vậy.

“Tiểu Nhị, nam chính nhất định là người kiên cường, có ý chí ngoan cường đúng không. Trời sắp giáng sứ mệnh cho người này, nhất định sẽ khiến anh ta chịu khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt.”

“Nếu tôi dọc đường vẫn luôn giúp anh ta, dưỡng anh ta quá tốt, chẳng phải nhân loại mất đi trụ cột, biến thành một tên mềm yếu?”

Giọng Tiết Linh mang theo sự vui sướng khi phá hủy một gói đồ ăn vặt, lại có một chút ý vị mê hoặc.

Hệ thống chỉ là tân thủ, chưa trải qua những chuyện này, có chút chần chừ cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không tìm ra được, chỉ đành yếu ớt hỏi.

“Là như vậy sao?”

Tiết Linh cầm bộ đồ trẻ con đã chết trong tay, vừa định ném ra ngoài cửa sổ, lại nhớ đến những tiểu thuyết mạt thế đã đọc, nói thứ này rất đáng giá, hậu kỳ có thể đổi rất nhiều tinh hạch, cuối cùng vẫn nhét vào không gian.

“Đương nhiên là như vậy rồi. Dị năng cần rèn luyện mới có thể mạnh mẽ đúng không, nam chính đương nhiên cũng cần rèn luyện mới có thể thành tài.”

“Tiểu Nhị, mẹ hiền hại con.”

“Cậu nghĩ xem trong tiểu thuyết những tên phú nhị đại đó, có phải đều xuất hiện với thân phận vai ác và phế vật không?”

“Hình như là vậy nha.” Giọng điện tử của hệ thống vẫn hơi nghi hoặc, nhưng đã chấp nhận cách nói này.

Tiết Linh vẫn nhớ mối thù anh bóp cổ mình, không có cách nào bóp lại, để anh khổ sở một chút cũng tốt.

Rốt cuộc đến lúc nguy hiểm thật, mình vẫn phải xông lên thôi.

Ai bảo mạng nhỏ của mình buộc vào người ta.

Thương Hoằng Uyên sau khi được đỡ vào xe, thở hổn hển. Giọng nói trên dưới niêm mạc như dính vào nhau, cảm giác hôn mê trong đầu cũng khiến anh không thể tập trung lực chú ý.

Nhưng anh biết mình không thể dừng lại.

Anh biết dị năng của mình thức tỉnh, đại khái hôn mê bảy ngày.

Kiếp trước sau khi dị năng thức tỉnh, anh nhìn thấy tin nhắn của Phó Nhạc Dương trên điện thoại, báo cho anh là đang ở Đại học Thịnh Thế, bảo anh nhất định phải cẩn thận.

Mà chờ anh vượt qua toàn bộ thành phố S, đến Đại học Thịnh Thế, nhìn thấy chỉ có Phó Nhạc Dương bị trói lại, đã bị nhiễm bệnh.

Anh không muốn nhìn thấy Phó Nhạc Dương bị bản năng khống chế, cho cậu ta một cái chết thoải mái rồi hỏa táng.

Kiếp này cố gắng tỉnh lại trước cơn buồn ngủ lớn, chính là để tránh cho Phó Nhạc Dương chết.

Nếu sau khi mình trọng sinh, vẫn không thể cứu được Phó Nhạc Dương, vậy ý nghĩa trọng sinh lại mất đi một thứ.

Không gian ở trong tay cô gái kia cũng tốt, có thể cho cô một chút hy vọng sống sót.

Chỉ cần không rơi vào tay Thương Kỳ Thanh, anh đều có thể chấp nhận.

Nghỉ ngơi một chút, anh tính lái xe trực tiếp phá tan chướng ngại vật.

Đánh lái, lùi lại, tăng tốc đâm tới.

Cách này quả thật không tệ.

Chỉ là sau va chạm, đầu càng hôn mê.

Mà bên kia hệ thống trực tiếp hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play