Dưới lầu tòa cao ốc Hoằng Vận phồn hoa của thành phố S, một cô gái mặc áo ngủ dâu tây bằng vải bông.

Cô ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tòa nhà cao 52 tầng, ánh mặt trời chói chang khiến nàng nheo mắt lại.

“Nam chính Thương Hoằng Uyên ở chỗ này?”

Một giọng máy móc kiêu ngạo đáp: “Không sai, Thương Hoằng Uyên là đại lão bản đứng sau tập đoàn Hoằng Vận, cả tòa nhà này đều là của hắn. Mà anh ta, người sở hữu hàng chục tỷ tài sản, năm nay mới 27 tuổi thôi đó ~"

“Tiểu Nhị cậu biết không, hôm nay tôi không thèm tiền của kẻ giàu. Bởi vì mười phút nữa thôi, tiền của anh ta đều là giấy vụn.”

Nói xong, cô dừng một chút rồi nói tiếp.

“Bất quá tôi mạnh hơn anh ta. Bởi vì trong túi tôi, không có giấy vụn.”

Cô muốn đi vào bên trong cao ốc Hoằng Vận, đi tìm Thương Hoằng Uyên.

Nhưng bảo vệ cửa đã đề phòng nhìn chằm chằm cô rất lâu.

Rốt cuộc tuy rằng cô có diện mạo ngây thơ, giống đóa hoa nhỏ xinh đẹp vô hại.

Nhưng một thân áo ngủ lại không mang giày đi dạo trước tòa nhà văn phòng, giống như bệnh nhân trốn viện nào đó.

Tiết Linh nhấc chân phải cọ cọ lên mu bàn chân trái, cọ xong lại đổi chân trái cọ lên mu bàn chân phải.

“Tiểu Nhị, cậu muốn mang ta đến đây, vì sao không cho tôi mang một đôi giày? Cậu biết tháng Năm lạnh lẽo đến mức nào không? Cậu không biết. Lòng cậu đã lạnh băng như dòng nước lạnh Siberia thổi qua đồng bằng Đông Bắc, trước khi tôi có được một đôi giày, cậu đừng mong có được một cái nhìn tốt từ tôi.”

Giọng máy móc điện tử trả lời có chút chần chừ.

“Nhưng tôi ở trong đầu cô, vốn dĩ cũng không nhìn thấy ánh mắt của cô.”

Không biết hệ thống lấy đâu ra giác quan thứ sáu, lập tức bổ sung lời xin lỗi.

“Lần này là tôi sai rồi, quên không cho cô mang giày.”

“Bất quá lúc cô chết đột ngột là đang nằm trên giường, trên chân cũng không có giày mà. Tôi nhiều lắm có thể giúp cô mang luôn cả chăn trên người đến.”

Không sai, Tiết Linh đang nằm trên giường ngắm trai đẹp cười hắc hắc thì bị nhồi máu cơ tim vì thức khuya.

Sau đó đã bị hệ thống đưa đến cuốn mạt thế văn tên 《Phía chân trời ánh rạng đông》 này.

Cuốn sách này kể về nhân vật chính Thương Hoằng Uyên, ở mạt thế dẫn dắt tiểu đội, dị năng hệ lôi nhằm vào tang thi, một đường trưởng thành thành chiến lực của nhân loại.

Kết quả không biết sau này tác giả có phải đã xảy ra chuyện gì không, bắt đầu trả thù xã hội.

Đồng đội của Thương Hoằng Uyên người này đến người khác qua đời, mà bản thân anh cũng bị căn cứ và đội dị năng giả nhằm vào, cuối cùng bị chính cha ruột phản bội, hắc hóa xong biến mất.

Lần nữa sau khi xuất hiện chính là Tang Thi Vương, dẫn dắt tang thi tiêu diệt tất cả căn cứ nhân loại.

Mà nhiệm vụ của Tiết Linh, chính là thay đổi kết cục hắc hóa của Thương Hoằng Uyên, tránh cho Tang Thi Vương xuất hiện, từ đó cứu vớt tương lai nhân loại.

Hệ thống hứa hẹn Tiết Linh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, liền có thể trở về thế giới ban đầu, còn có thể đạt được một khoản tài sản kếch xù.

Bây giờ còn năm phút nữa mạt thế sẽ buông xuống, Tiết Linh ở chỗ này chờ mạt thế buông xuống sau đó đi làm mẹ cho một tổng tài trưởng thành.

“Tiểu Nhị, tôi có phải sẽ có dị năng đại sát tứ phương không?”

Hệ thống không dám nói lời nào.

“Chẳng lẽ tôi chỉ có không gian chứa suối linh, chỉ có thể làm một Thần Nông?”

“Cậu không nói lời nào, vậy chính là dị năng hệ chữa trị độc nhất vô nhị của mạt thế. Xứng với khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của tôi, mang đến cho những người tuyệt vọng trong mạt thế một tia ấm áp.”

“Đều không phải. Bàn tay vàng của cô là có thể nhìn thấy thanh tiến độ hắc hóa của nam chủ.”

Ai cũng có thể nghe ra giọng điệu căng da đầu, cẩn thận vô cùng của hệ thống.

Tiết Linh ngồi phịch xuống đất.

“Không làm, đằng nào cũng chết.”

“Đừng mà, tôi lại xin cho cô một gói quà tân thủ.”

Trong không gian không người thấy, một quả cầu ánh sáng nhỏ móc ra tiền tiết kiệm của mình, nước mắt lưng tròng mua một cái túi nhỏ.

Tiết Linh bị mặt đất lạnh lẽo đông cứng đến nhe răng trợn mắt cũng không đứng dậy, tỏ vẻ quyết tâm đi tìm chết.

“Gói quà gì?”

“Là một năng lực siêu đỉnh, tác dụng là……”

Lời hệ thống bị tiếng cảnh báo chói tai cắt ngang.

Ô ô ô ô ~

Tiết Linh che lỗ tai, nhưng vô dụng, âm thanh như chui vào vỏ đại não cô.

Biểu tình trên mặt người xung quanh bình thường.

Xem ra chỉ có một mình cô nghe thấy.

“Tiểu Nhị! Cậu đang làm cái quỷ gì!”

“Ký chủ không tốt! Giá trị hắc hóa của nam chủ Thương Hoằng Uyên lập tức đạt tới 99%! Nếu đạt tới 100% nhiệm vụ thất bại,  liền hoàn toàn xong đời!”

Tiết Linh bị ồn ào đến đầu váng mắt hoa, liền hướng về phía cao ốc Hoằng Vận.

Bảo vệ cầm gậy bước nhanh mấy bước tới.

“Đứng lại!”

Đúng lúc này một thiên thạch xé ngang chân trời, rơi xuống trung tâm thành phố S.

Thiên thạch khiến đất rung núi chuyển rất nhanh liền kết thúc.

Vật chất vô hình phát ra từ đó theo gió lan rộng, người thành phố S lấy thiên thạch làm trung tâm từng vòng từng vòng hôn mê.

Mạt thế bắt đầu rồi.

Tiết Linh nhanh chân vượt đến vị trí quầy lễ tân, chắp tay trước ngực nói lời xin lỗi sau đó lấy thẻ thang máy trên người cô ta.

Sau đó đi vào thang máy hướng tầng cao nhất.

Tuy rằng lỗi thời, nhưng cô rất may mắn, lúc ban đầu của mạt thế thủy điện vẫn dùng được.

Như vậy cô không cần dùng hai chân chạy lên 52 tầng.

Thẻ thang máy của lễ tân chỉ có thể đến tầng 50.

Hôm nay là chủ nhật, cả tòa nhà không có mấy người.

Tầng 51 và 52 đều là văn phòng tổng tài, cần thẻ đặc biệt.

Tiết Linh chỉ có thể đẩy cửa an toàn thang máy ra, hướng lên trên chạy như điên.

Cô thân thể yếu ớt từ nhỏ, chạy 800 mét không đạt tiêu chuẩn, nhưng hiện tại bị giọng nói trong đầu thúc giục đến thở hồng hộc cũng muốn chạy.

Vừa bước vào tầng 52, âm thanh biến mất.

Tiết Linh nhẹ nhàng thở ra.

“Tiểu Nhị, sao anh ta lại không hắc hóa nữa?”

Hệ thống cũng muốn vò đầu, sau đó ý thức được nguyên nhân.

“Hẳn là hắn hôn mê. Lúc mạt thế bắt đầu, mọi người hôn mê, có người tỉnh lại là tang thi, có người là thức tỉnh dị năng. Nam chíng hẳn là thức tỉnh dị năng.”

Tiết Linh có thời gian, chậm rãi đỡ tường, đi đến trước cửa văn phòng lớn nhất.

Đẩy cửa ra, trước mắt là cảnh tượng khiến người ta có chút muốn nghẹn thở vì sắc đẹp.

Mái tóc trước trán của Thương Hoằng Uyên bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào khuôn mặt trắng như ngọc.

Sống mũi cao thẳng, hàng irũ xuống, tạo thành một bóng đen dưới mắt.

Cả người anh nằm sấp trên mặt đất, tay trái nắm một con dao nhỏ, tay phải trống không, nhưng cách tay phải một khoảng có một chiếc nhẫn ngọc lục bảo.

Tiết Linh cảm thấy mình bị Cupid bắn trúng tim.

“Má ơi, chẳng lẽ tôi là cháu gái ruột của anh sao.”

Tiết Linh sắc tâm rục rịch.

“Tiểu Nhị, cậu nói môi anh ta mỏng như vậy, hôn lên có mềm không?”

Rất rõ ràng Tiết Linh không cần hệ thống trả lời.

Cả người Thương Hoằng Uyên như vừa vớt ra từ trong nước, toàn thân nóng bừng, ngay cả hơi thở từ mũi thở ra cũng nóng rực.

“Ký chủ mau làm gì đi, bằng không hắn muốn chết cháy.”

Tiết Linh lục lọi khắp văn phòng, không tìm được thứ gì hữu dụng, chỉ tìm được hai chiếc sơ mi trắng dự phòng.

Cô đổ một chai rượu từ tủ rượu lên chiếc sơ mi trắng, lau khắp làn da lộ ra bên ngoài của Thương Hoằng Uyên.

Trong lòng rối rắm suy nghĩ một chút, Tiết Linh tay trái che hai mắt, tay phải đi cởi nút áo nửa thân trên của anh.

“Không dám nhìn a không dám nhìn, nam chính tiểu thuyết nhất định thuộc về loại da trắng tám múi bụng đi.”

Không biết có phải vì sắc đẹp trước mắt không, Tiết Linh có chút kích động, tay phải run rẩy không ngừng, cởi nửa ngày cũng không xong mấy cái nút áo.

Đang muốn dùng cả hai tay cùng cởi, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một đạo lục quang, làm cô hoa mắt mất thị lực vài giây.

“Ký chủ, thực xin lỗi, gói quà tân thủ của cô đã đến thời hạn tự động mở ra.”

“Vậy bên trong là cái gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play