“Cô có thấy chiếc nhẫn ngọc lục bảo nào trong phòng không?”

Thương Hoằng Uyên ngữ khí dồn dập mà nghiêm túc, hàng cúc áo trước ngực vừa bị Tiết Linh cởi còn chưa cài lại, lồng ngực màu trắng ngà theo nhịp thở dốc của anh mà phập phồng lên xuống.

Tiết Linh vóc dáng vừa đến vai anh, đối diện với ngực anh.

Cho nên toàn bộ ánh mắt của cô đều bị vệt màu trắng này hấp dẫn, đôi mắt không khống chế được mà nhìn xuống, miệng khẽ hé mở.

Thương Hoằng Uyên dùng sức ho khan một tiếng như nhắc nhở, ánh mắt đen kịt, còn lộ ra vài phần lạnh lẽo mà nhìn chằm chằm Tiết Linh, đôi tay bắt đầu cài nút áo.

Cảnh đẹp không còn.

Tiết Linh dùng mu bàn tay phải quẹt nhẹ dưới miệng, xác nhận không có nước miếng.

Lại nghĩ đến chuyện Thương Hoằng Uyên vừa hỏi, có chút chột dạ.

Tiết Linh nâng tay phải lên duỗi ra trước mặt anh, cả khuôn mặt cúi xuống nghiêng sang một bên, không dám đối diện với anh.

“Cái kia, tôi nói anh đừng nóng giận.”

Tiết Linh dùng khóe mắt liếc trộm sắc mặt anh, lại phát hiện trừ bỏ vẻ ửng đỏ do sốt cao, cùng đường cằm vốn sắc bén, nhìn không ra bất cứ điều gì, biểu tình vẫn vững vàng.

“Chuyện này, th là như vầy.”

“Vừa nãy đó, tôi chính là cứu mạng anh.”

Biểu tình Thương Hoằng Uyên nhìn có chút suy tư, Tiết Linh đoán anh có lẽ không tin mình đã cứu anh.

“Lúc đó anh đã sốt đến mặt mày đỏ bừng, trán có thể rán trứng gà.”

“Tôi vừa thấy nếu mặc kệ anh, không phải trực tiếp chết cháy, thì cũng thành đồ ngốc.”

Tiết Linh vừa khoa trương phóng đại sự việc, chứng thực công ơn cứu mạng, vừa vung tay múa chân kể lại quá trình vừa rồi.

“Một tổng tài đẹp trai như vậy, sốt thành đồ ngốc thì còn gì là hay.”

“Nói trọng điểm.”

Đại não Thương Hoằng Uyên vốn mơ màng hồ đồ, người trước mắt còn luyên thuyên, khiến đầu óc anh ong ong.

Anh nhíu chặt mày, tay phải chống lên khung cửa, giọng nói mang theo băng giá.

“Tôi vốn đang dùng rượu lau người anh cho hạ sốt thì ngay sau đó một đạo lục quang qua đi ngón tay tôi xuất hiện cái này!”

“Anh xem hoa sen trên ngón cái tay tôi, có giống nhẫn của anh không?”

Tiết Linh nghe được yêu cầu của anh, dùng tốc độ nói nhanh nhất trong đời nói xong những lời này, đồng thời đột nhiên nâng tay phải lên, ngón cái thiếu chút nữa đâm vào lỗ mũi anh.

Thương Hoằng Uyên đột nhiên lùi về sau một bước, thiếu chút nữa ngã nhào.

Tiết Linh vươn tay kéo một cái, đưa anh đến sô pha.

Anh ngồi ở đó biểu tình như cười như không, ánh mắt u lãnh lại thâm trầm, nhìn chằm chằm Tiết Linh đang lí nhí.

Không khí ngưng trọng có chút ngột ngạt.

Tiết Linh ngồi trên chiếc sô pha nhỏ ở khu tiếp khách, hai tay đều gắt gao dán sát bên người, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học lần đầu tiên đi học.

Mà Thương Hoằng Uyên ở ngay đối diện Tiết Linh, chiếc quần tây được may đo vừa vặn vì dáng ngồi của anh mà cuốn lên trên mắt cá chân, lộ ra gân chân sắc bén.

“Ý cô là, cô cũng không biết vì sao không gian của tôi lại chạy đến trên người cô?”

“A ha hả a ~ có lẽ là vậy đi, tôi cũng không biết.”

Tiết Linh không biết nói dối thế nào, chỉ có thể ngây ngô cười.

“Liền như vậy vèo một đạo lục quang tôi liền có thêm một cái không gian.”

Biểu tình Thương Hoằng Uyên suy tư, con dao gọt hoa quả trong tay amh xoay tròn nhanh chóng, giống như tên sát nhân biến thái trong phim truyền hình.

“Cô nói thử coi giờ tôi giết cô, không gian có thể nhận chủ lại không. Rốt cuộc cô cũng biết cái không gian này không tính là dị năng, mà là từ chiếc nhẫn của tôi mà ra.”

Lòng bàn tay Tiết Linh đầy mồ hôi.

Rốt cuộc đây chính là nam chính mạt thế có giá trị hắc hóa 82%, nghĩ đến kiếp trước anh giết người như ngóe, cuối cùng tiêu diệt căn cứ nhân loại.

Vậy thì kiếp này tiêu diệt con chuột trộm không gian như cô, cũng là bình thường thôi.

Rốt cuộc mạt thế đến, giết người lại không phạm pháp.

Đầu óc Tiết Linh xoay chuyển, tranh thủ nghĩ ra một lý do để anh không giết mình, thử xem không gian có thể nhận chủ lại không.

“Cái kia, cũng đừng giết tôi mà. Tôi cho anh làm chủ không gian tùy thân nha, muốn cái gì cho anh lấy cái đó! Anh nói hướng đông tôi tuyệt không đi hướng tây!”

Ngữ khí Tiết Linh không mấy khẳng định, không có chút tự tin nào.

“Nhưng tôi tự mình trói định không gian, cũng có thể muốn gì lấy nấy, còn đỡ phải tìm cô.”

Đôi mắt đen láy của Tiết Linh rất to, hai mắt trông như hạt nho đen.

Nhưng hiện tại đôi hạt nho này lại ướt át như bị sương đánh, sương mù mông lung.

Cô rốt cuộc lại nghĩ ra một lý do, ngữ khí hưng phấn lên.

“Anh xem nha, làm một tổng tài anh ở trước mạt thế muốn nắm giữ mạch máu kinh tế, sau mạt thế cũng nên hô mưa gọi gió đúng không?”

“Vậy anh hô mưa gọi gió lúc đó, phía sau không có đàn em đi theo, vậy thì còn gì là khí thế. Chẳng lẽ anh dùng dáng người cao quý của anh cùng đối phương chửi lộn sao?”

Nói đến đây, Tiết Linh vỗ tay một cái!

“Vừa hay! Tôi chính là người đặc biệt thích hợp làm trâu làm ngựa cho anh. Bảo đảm giúp anh trào phúng đối phương đến mức như đứng đống lửa, như ngồi đống than, vạn tiễn xuyên tâm, trực tiếp vùi đầu xuống đất.”

Ánh mắt Thương Hoằng Uyên quét qua cô gái mặc quần áo rộng thùng thình như ăn trộm, khuôn mặt trẻ con phúng phính còn chưa hết.

“Thân thể nhỏ bé này của cô đi theo sau tôi, tôi sợ có người tố cáo tôi thuê lao động trẻ em.”

Tiết Linh không còn cách nào.

Cô cũng rất muốn trưởng thành thành ngự tỷ cao 1m75 a.

Chỉ là cô chỉ có 1m60.

Chiều cao không thấp, nhưng mặt lại tròn xoe.

Thân thể này của cô thuộc về dữ liệu hệ thống tạo ra, giống hệt cô kiếp trước.

“Tiểu Nhị, cậu nghe thấy rồi đó. Nếu chúng ta có cơ hội làm lại, có thể cho tô một cơ hội nhéo mặt không?”

“Ký chủ, cô vẫn nên cố gắng giãy giụa đi. Chúng ta không có cơ hội làm lại, chết rồi là hết.”

Sau tất cả giãy giụa, Tiết Linh từ bỏ.

Cô tự sa đọa mà ngả người ra sau dựa vào lưng sô pha.

“Đến đây đi, làm cho tôi đi nhanh một chút, tranh thủ không đau đớn.”

【Giá trị hắc hóa giảm xuống 0.3%】

Cái gì khiến giá trị hắc hóa giảm xuống?

Tiết Linh thử thăm dò đứng dậy rồi lại dùng sức ngả người ra sau một chút, thở dài một hơi thật to, một bộ tùy anh muốn làm gì thì làm, mình không phản kháng nữa.

【Giá trị hắc hóa giảm xuống 0.3%】

Cho nên, anh ta là một tên biến thái có dục vọng khống chế siêu mạnh? Mình để cho anh ta muốn làm gì thì làm anh ta liền vui vẻ?

Cái đồ nam chính quỷ quái gì vậy.

Tiết Linh bắt đầu lo lắng cho cuộc sống tương lai.

Nhưng mà Thương Hoằng Uyên cũng không cho Tiết Linh cơ hội thực hiện những tưởng tượng đó.

Thương Hoằng Uyên thấy Tiết Linh diễn trò xong, cũng không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Tiết Linh, đối với anh mà nói không có ý nghĩa.

Chỉ là hơi thở quanh thân anh có chút nặng nề.

Kiếp trước anh không có không gian, chiếc nhẫn bị em trai anh lấy đi, không gian nhận chủ.

Sau khi trọng sinh rõ ràng đã có được chiếc nhẫn, nhưng vẫn không có không gian.

Chẳng lẽ anh trọng sinh tất cả đều là vô ích? Mình vẫn bị bọn họ phản bội, sau đó bị vây giết?

Không thể nào!

Nghĩ đến đây, những sợi tơ máu đỏ ẩn hiện bò lên hai mắt anh.

“Cho cô.”

Thương Hoằng Uyên đứng lên nhìn thoáng qua Tiết Linh, bỏ lại một câu rồi xoay người đi về phía cầu thang bộ ở lối thoát hiểm.

Tiết Linh ngẩn người một chút, không biết vì sao thái độ anh đột nhiên thay đổi lớn như vậy, nhưng lại hào phóng như thế.

Thương Hoằng Uyên vẫn còn sốt, nhưng vẫn kiên trì đi bộ xuống lầu từ tầng 52.

Tiết Linh nhìn thang máy hồi lâu, cũng không dám ngồi, cũng đi theo Thương Hoằng Uyên đi lối thoát hiểm.

Hệ thống nhìn thân thể Thương Hoằng Uyên lung lay, có chút sốt ruột.

“Ký chủ, cô đi đỡ nam chủ nghỉ ngơi một chút đi, vô xem hắn sắp ngã rồi.”

“Không cần tôi đi, tôi thấy anh ta bám tay vịn cầu thang rất vững mà.”

Đang nói, Thương Hoằng Uyên đi phía trước bỗng nhiên loạng choạng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play