“Bên trong là một loại năng lực dùng một lần, tên gọi đoạt lấy. Sử dụng khi có thể tự lựa chọn dị năng trong phạm vi mười mét vuông trước mặt.”

Giọng hệ thống lộ ra vẻ chột dạ.

Tiết Linh không nghe ra, ngược lại rất vui vẻ.

“Cho nên ý này là, tôi có thể chọn dị năng của mình?”

“Vậy có lẽ không được, bởi vì không mở gói quà tân thủ, cho nên đến thời gian tự động sử dụng.” Giọng hệ thống càng ngày càng nhỏ.

“Đoạt lấy thành công, là một cái không gian.”

Tiết Linh nghi hoặc, chỉ riêng văn phòng này của anh đã không ngừng mười mét vuông.

Trừ cô và Thương Hoằng Uyên, không có người khác.

Mà dị năng của Thương Hoằng Uyên là hệ lôi, lực sát thương với tang thi rất lớn.

Không gian dị năng từ đâu ra?

Hệ thống đưa ra một phỏng đoán mang tính xây dựng.

“Con dao nhỏ trong tay nam chính, cùng chiếc nhẫn ngọc lục bảo kia, có giống không gian gia truyền lấy máu nhận chủ trong tiểu thuyết không?”

Tiết Linh nghĩ đến ánh sáng xanh lục vừa rồi, lập tức cúi đầu tìm chiếc nhẫn vừa nãy còn ở đó.

Quả nhiên đã biến mất.

Tiết Linh nâng tay phải lên, phát hiện ngón tay cái của tay phải xuất hiện một dấu vết hoa sen.

Cô và hệ thống hai mặt nhìn nhau.

Thật là một khởi đầu tốt đẹp.

Lần đầu gặp mặt, liền đoạt mất không gian của nam chính.

“Cho nên ý cậu là, ta đoạt không gian của nam chính?”

Giọng hệ thống yếu ớt, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.

“Dựa theo tình hình hiện tại phỏng đoán, ký chủ xác thật đã đoạt không gian của nam chính.”

“Cậu nói xem nguyên tác này đáng tin hay không đáng tin vậy hả? Trong sách cũng không đề cập Thương Hoằng Uyên có không gian mà, anh ta không phải dựa vào dị năng hệ lôi của mình đại sát tứ phương sao?”

“Tôi hiện tại đoạt không gian của nam chính, còn phải phòng ngừa nam chính hắc hóa, cậu biết nhiệm vụ này khó đến mức nào không?”

Hệ thống có chút chột dạ, lại nghĩ không ra biện pháp giải quyết nào, bỏ lại một câu rồi không dám lên tiếng nữa.

“Vậy cô nói xin lỗi hắn đi.”

“Xin lỗi mà có ích thì cần cảnh sát làm gì?”

Tiết Linh cũng phát hiện hệ thống bỏ chạy, chỉ có thể căng da đầu nhìn nam chính vẫn nằm trên mặt đất, trong lòng khẩn cầu.

Xem tôi không từ gian nan khổ sở chăm sóc anh, tỉnh lại ngàn vạn lần đừng hắc hóa nha.

Cô dùng hết sức lực toàn thân, lôi cánh tay Thương Hoằng Uyên, kéo anh từ trên mặt đất lên, muốn đỡ anh lên giường.

Lại phát hiện Thương Hoằng Uyên có chút quá cao, khiến anh được cô cõng trên lưng, cẳng chân vẫn gục xuống đất.

Bất quá sức lực của Tiết Linh cũng chỉ có vậy, cô dứt khoát cứ thế kéo Thương Hoằng Uyên, ném anh lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Cả người nhẹ nhàng thở ra dựa vào mép giường.

Tiết Linh nhắm mắt lại cẩn thận cảm thụ không gian đã thuộc về mình.

Không có suối linh, không có đất đen có thể gieo trồng, chỉ có một khoảng trống màu trắng mênh mông vô bờ.

Kỳ thật từ khi nhận được nhiệm vụ này, Tiết Linh đã rất khó chịu.

Nói là hạ thấp trình độ hắc hóa nhưng cô đọc vô số truyện cũng hiểu.

Chẳng phải là hầu hạ tốt Thương Hoằng Uyên, đừng để anh có bất cứ chuyện gì không vui sao?

Ai làm mẹ kế mà không khó chịu.

Tuy rằng nhìn thấy mặt Thương Hoằng Uyên, một trăm phần khó chịu biến thành sáu mươi phần.

Nhưng hiện tại có cái không gian vô cùng lớn này, sáu mươi phần khó chịu biến thành mười phần, còn mang theo chút áy náy.

Rốt cuộc trước nay chưa nghe nói nam chính đói bụng bao giờ!

Mạt thế mà, khó nhất chính là ăn uống ngủ nghỉ.

Cô hiện tại có không gian, có ăn có mặc, lại chú ý an toàn, chẳng phải tương đương với nghỉ phép sao.

Thành phố S là nơi khởi nguồn của mạt thế, trong sách về cơ bản năm năm sau cũng sẽ không có người đến, toàn bộ tài nguyên thành phố đều lãng phí hết. Có không gian, vậy những vật tư này đều là của mình.

Tiết Linh lập tức tràn đầy động lực.

Ở thế giới của mình, ăn chút gì mua chút gì cũng phải bỏ tiền.

Hiện tại thế giới này thuần túy là mua miễn phí.

Nghĩ đến các loại hàng tươi sống rau quả, những nguyên liệu nấu ăn cao cấp và đồ ăn vặt nhập khẩu mà trước đây mình luôn tiếc tiền không dám ăn, sướng!

Cái gì túi Hermes phiên bản giới hạn, cô đeo một cái ném một cái!

Không cần kiếm tiền như trâu ngựa, liền không còn là trâu ngựa!

Tiết Linh nghĩ đến đây, lại lục soát khắp tầng 52.

Tầng 52 chỉ có một văn phòng lớn thuộc về Thương Hoằng Uyên, và một dãy bàn làm việc bên ngoài đều là của bộ phận thư ký.

Cho nên trừ mấy món ăn vặt trong ngăn kéo, và trà lá cà phê ở phòng trà, không có gì dư thừa.

Tiết Linh nhìn không gian trống rỗng của mình thật khó chịu, vì thế cô thu hết tất cả bàn ghế và những đồ trang trí có thể cầm được ở tầng 52 vào không gian.

Toàn bộ tầng 52, như bị cướp sạch, trống không còn một vật.

Tiết Linh có chút muốn xuống lầu tiếp tục lục soát, nhưng lại sợ Thương Hoằng Uyên tỉnh lại.

Cuối cùng vẫn rối rắm trở lại mép giường của anh, còn nhét vào miệng anh một viên thuốc hạ sốt lấy từ trong ngăn kéo, lại lấy ra một ít đồ ăn vặt đặt bên cạnh, tính vừa ăn vừa chờ.

Vật tư thì sớm muộn gì cũng có.

Nhưng nam chủ phải dỗ, hắc hóa trăm phần trăm mình liền xong đời.

Tiết Linh thay bộ đồ công sở mà thư ký để ở đây, áo sơ mi trắng và quần tây đen, xắn tay áo và ống quần dài rộng lên.

Không tìm được vớ chỉ có thể chân trần xỏ vào đôi giày da rộng một cỡ, đi đường phát ra tiếng lộp cộp.

Tiết Linh dựa vào mép giường có chút nhàm chán, nhưng giác quan thứ sáu đột nhiên điên cuồng vang lên cảnh báo, nói cho cô biết hiện tại trong không khí tràn ngập yếu tố nguy hiểm.

Tiết Linh vừa định ngẩng đầu, lại bị một bàn tay to nắm cổ.

Hai tay cô dùng sức nắm lấy ngón tay bàn tay to, muốn bẻ ra, đồng thời lại dùng sức đá vào ngực chủ nhân bàn tay.

Một chân không được liền hai chân.

Cảnh báo hắc hóa vang lên.

Thanh tiến độ hắc hóa với tốc độ mắt thường khó thấy, từ 99 hướng tới đầy vạch mà đi đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play