Mễ Lạp tìm kiếm thông tin về một số tiểu thuyết gia nổi tiếng trên mạng, nhưng không tìm thấy mục tiêu phù hợp với điều kiện.

Lão Bạch năm nay 29 tuổi. Tuy không nhớ rõ diện mạo cụ thể, nhưng trong ấn tượng của cô, anh rất đẹp trai, vóc dáng cũng rất tốt, toát lên một sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành trong từng cử chỉ và hành động. Những tác giả nam đã công khai ảnh trên mạng phần lớn có ngoại hình bình thường, thỉnh thoảng có vài người ưa nhìn, nhưng tuổi tác, chiều cao cũng như các thông tin liên quan khác đều không phù hợp.

Rõ ràng việc tìm kiếm Lão Bạch qua mạng là chuyện không thể, nhưng Mễ Lạp cũng không vội, đợi lần sau gặp anh, cô có thể hỏi trực tiếp anh sống ở đâu.

Sau vài lần trải nghiệm xuất hồn, Mễ Lạp dần quen với sự thay đổi này. Để tránh bỏ lỡ việc vì mê ngủ, cô đã lập một kế hoạch ngủ. Sáng trưa tối mỗi lần bổ sung thêm 2 tiếng ngủ, một ngày cộng lại phải ngủ khoảng 14 tiếng. Nếu không đảm bảo đủ giấc ngủ, cô sẽ xuất hiện các vạn chứng như tinh thần uể oải, hiệu suất làm việc giảm sút, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hàng ngày.

Thay vì cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, tốt hơn hết là sắp xếp thời gian một cách hợp lý.

Sau khi ăn trưa xong, Mễ Lạp tập thể dục một chút ở nhà, rồi thoải mái nằm trên giường, hẹn giờ báo thức, đi vào trạng thái ngủ.

Cảm giác lâng lâng quen thuộc lại xuất hiện, tiếng ồn ào mơ hồ vang lên từ xung quanh. Khi ánh sáng dần sáng rõ, thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm nhìn của Mễ Lạp là một đôi mắt to đẹp. Chủ nhân của đôi mắt ấy là một bé gái khoảng 7, 8 tuổi, tết hai bím tóc, hai tay bám vào tủ kính trưng bày, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào cô.

[Chào em, cô bé xinh đẹp.] Mễ Lạp thân thiện chào hỏi.

Tuy nhiên cô bé làm như không nghe thấy, quay đầu gọi với người phụ nữ ở không xa: "Mẹ ơi, con muốn mua con thỏ nhỏ này!"

Bàn tay mũm mĩm chỉ thẳng về phía Mễ Lạp.

Mễ Lạp nhận ra con thỏ nhỏ mà cô bé nói chính là cô, đầu to, tai dài, mắt híp, mập mạp, cao bằng nửa người, hình tượng vừa ngốc vừa đáng yêu, được bày cùng với 6, 7 con thú nhồi bông khác nhau, ngồi thành một vòng tròn ngay ngắn.

Xung quanh người qua kẻ lại, thỉnh thoảng có ánh mắt lướt qua người cô, phần lớn là trẻ con.

Đúng lúc này, Mễ Lạp bỗng phát hiện một bóng dáng quen thuộc trong đám đông, đang đẩy xe mua sắm, đi qua khu vực đồ ăn vặt. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

[Lão Bạch!!!]  Mễ Lạp hét lên trong tâm trí.

Tích Bạch Thần khựng bước, nhìn quanh.

[Hú tôi ở đây, hướng 10 giờ!] 

Tích Bạch Thần quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về hướng 10 giờ.

[Đúng rồi, anh có thấy con thỏ nhỏ cực kỳ đáng yêu trên tủ kính trưng bày không? Đó chính là tôi đấy!] 

Tích Bạch Thần bước tới, đến trước tủ kính trưng bày, tìm thấy một con thỏ mập mạp trông rất ngố, anh im lặng đối diện với nó.

[Chúc mừng anh! Đã phát hiện ra một thú cưng đáng yêu, hãy mang nó về nhà ngay lập tức nhé!]  Đôi tai thỏ của Mễ Lạp khẽ lắc lư.

"Chú cũng thích thỏ nhỏ sao?" Một giọng nói non nớt vang lên bên cạnh.

Tích Bạch Thần liếc nhìn cô bé bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Không thích."

"Vậy thì tốt quá, cháu cứ tưởng chú định tranh con thỏ nhỏ với cháu chứ." Cô bé vỗ ngực, vẻ mặt an tâm rồi lại hỏi: “Thỏ nhỏ đáng yêu thế, sao chú lại không thích?"

"Nhóc không thấy con lừa ngốc này đáng yêu hơn sao?" Tích Bạch Thần tiện tay lôi ra một con thú nhồi bông bên cạnh con thỏ, đưa đến trước mặt cô bé.

Cô bé im lặng một lúc, ném cho anh một cái nhìn hơi chê bai: "Đây là con alpaca*."

*Alpaca là một loài động vật thuộc họ lạc đà, nhưng có kích thước nhỏ hơn so với lạc đà thông thường và thường được nuôi để lấy lông. Alpaca có nguồn gốc từ khu vực dãy núi Andes ở Nam Mỹ, đặc biệt phổ biến ở Peru, Bolivia và Chile. Bộ lông mềm mịn và ấm áp của chúng thường được sử dụng để dệt vải cao cấp.

Tích Bạch Thần: "..."

[Ha ha ha, cười chết thỏ con mất!]  Mễ Lạp cười đến nỗi đôi tai rung lên bần bật.

Cô bé dường như có cảm giác, đang định ngẩng đầu lên thì nghe thấy giọng mẹ vang lên bên cạnh: "Hân Hân, vừa nãy con nói muốn mua gì?"

"Thỏ nhỏ ạ!" Cô bé vui vẻ chỉ về phía con thỏ, trong lúc mất tập trung lại thấy một bàn tay to lớn vươn qua đầu mình, xách tai con thỏ lên, ném vào xe mua sắm của mình, rồi dưới ánh mắt ngơ ngác của cô bé, dần dần đi xa.

Không phải nói là không thích thỏ nhỏ sao? Tại sao lại tranh con thỏ nhỏ với cô bé? Ông chú còn có chút tôn nghiêm của người lớn nào không? Đồ nói dối!!!

Cô bé trợn tròn mắt, vẻ mặt như bị sét đánh.

[Anh làm vậy có ổn không?]  Mễ Lạp cảm thấy Lão Bạch cả đời này sẽ không bao giờ có duyên với trẻ con nữa rồi.

"Ai bảo tôi mang cô về nhà?" Tích Bạch Thần liếc nhìn cô một cái, không để tâm.

[Đối với trẻ con, ít nhất cũng nên dịu dàng một chút chứ.] 

"Hừ." Tích Bạch Thần khịt mũi khinh thường.

Sau khi thanh toán ở quầy thu ngân, Tích Bạch Thần một tay xách túi mua sắm, một tay kẹp con thỏ mập, sải bước ra khỏi trung tâm thương mại.

Đặt con thỏ và túi mua sắm lên ghế sau xe, Tích Bạch Thần định đóng cửa thì Mễ Lạp vội vàng nói: [Khoan đã, giúp tôi đổi tư thế với, đừng để tôi nằm sấp nha, tôi muốn ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.] 

Tích Bạch Thần lật cô lại, đặt ngay ngắn tựa vào cạnh cửa xe.

[Còn cả dây an toàn nữa, đừng quên nhé.]  Mễ Lạp nhắc nhở.

Lắm chuyện thật!

Tích Bạch Thần lại giúp cô thắt dây an toàn.

[Cảm ơn nhé, anh thật là người tốt.]  Mễ Lạp không tiếc lời tặng anh một tấm thẻ người tốt.

Tích Bạch Thần mặt không biểu cảm ngồi vào ghế lái, khởi động động cơ.

Mễ Lạp hướng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ, chú ý quan sát những công trình, cơ sở vật chất hoặc biển quảng cáo mang tính biểu tượng.

Cao ốc Thủ Phong, bảo tàng Kinh Cức, đường Bách Gia, bệnh viện trung tâm Vân Lãng...

Thành phố Vân Lãng? Ở Hoa quốc có thành phố Vân Lãng sao? Mễ Lạp có chút bối rối.

Ngôn ngữ chữ viết, phong tục tập quán, đặc điểm chủng tộc và nhiều thứ khác ở đây đều không khác gì so với Hoa quốc nơi cô sống, tại sao lại xuất hiện một thành phố chưa từng nghe nói đến?

Phải chăng đây là do tiềm thức của cô tưởng tượng ra? Hay là cô đã hồn du đến một không gian song song nào đó?

Ban đầu cô nghĩ việc xuất hồn đã đủ kỳ lạ rồi, không ngờ sự việc còn phức tạp hơn cô tưởng tượng.

[Lão Bạch, anh là người ở đâu?]  Mễ Lạp đột nhiên hỏi.

"Người bản địa thành phố Vân Lãng." Tích Bạch Thần thuận miệng hỏi lại: “Còn cô?"

[Hàng Châu.] 

"Hàng Châu?" Tích Bạch Thần ngạc nhiên hỏi: “Hàng Châu ở đâu vậy?"

[... Đây có phải là Hoa quốc không?]  Mễ Lạp lại hỏi.

"Đương nhiên là Hoa quốc rồi." Tích Bạch Thần nhìn cô qua gương chiếu hậu, vẻ mặt kỳ lạ.

Mễ Lạp sốc: Cùng là Hoa quốc, tại sao lại khác biệt lớn đến vậy???

Nếu là thành phố cấp ba cấp bốn thì còn được, nhưng Hàng Châu là thủ phủ tỉnh ZJ, một trong tám cổ đô của Hoa quốc. Ngay cả khi chưa từng học địa lý, cũng không thể nào không biết Hàng Châu ở đâu được!

Rõ ràng thành phố Vân Lãng cũng không phải là nơi nhỏ bé gì, nhìn mức tiêu dùng, trung tâm giao thông, công trình biểu tượng và nhiều thứ khác, chắc chắn đã đạt đến cấp độ thành phố hạng nhất. Một thành phố lớn như vậy, làm sao Mễ Lạp là người Hoa quốc lại chưa từng nghe nói đến?

Trong cơn mơ màng, Mễ Lạp được Tích Bạch Thần bế vào biệt thự, đặt ngay ngắn giữa sofa, ngồi vô cùng vững vàng.

Tích Bạch Thần sắp xếp gọn gàng đồ trong túi mua sắm, bưng một tách trà nóng ngồi xuống bên cạnh Mễ Lạp, rồi lấy điện thoại ra, đặt một phần lẩu hải sản trên mạng.

[Sao lúc nãy anh không ăn ở ngoài?]  Thấy anh lại gọi đồ ăn nên Mễ Lạp không nhịn được hỏi.

"Quá đông người." Tích Bạch Thần ném điện thoại sang một bên, bưng tách trà nóng nhấp từng ngụm nhỏ, tiện tay bật tivi lên.

[Anh không biết nấu ăn sao?] 

"Không biết." Tích Bạch Thần có vẻ lười biếng, tỏ ra thiếu hứng thú với chủ đề này.

[Ăn đồ gọi nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, anh nên học cách tự nấu ăn đi. Nếu thực sự không muốn tự nấu thì thuê một cô giúp việc nấu ăn cũng được mà.]  Mễ Lạp hóa thân thành bà mẹ già, ân cần chỉ bảo.

"Tôi không thích nấu ăn, cũng không thích người ngoài ra vào nhà mình." Tích Bạch Thần khép hờ đôi mắt, ánh mắt trầm xuống, toàn thân tỏa ra bầu không khí xa cách.

[Có vẻ như tôi cũng là người ngoài?]  Đối với việc Tích Bạch Thần không ném cô ra ngoài mà chọn chấp nhận sự tồn tại của cô, liệu cô có nên cảm thấy vinh dự không?

"Cô căn bản không phải là người."

Mễ Lạp: [...]  Quả nhiên không nên kỳ vọng quá cao vào một gã độc thân.

Nửa giờ sau, đồ ăn của Tích Bạch Thần được giao đến.

Lẩu hải sản trông khá bắt mắt, phần ăn cũng rất đầy đặn. Tích Bạch Thần ăn một cách có trật tự, nét mặt bình thản không thể nhìn ra thích hay ghét.

[Ngon không?]  Mễ Lạp hỏi.

"Cũng được."

Nhìn dáng vẻ của anh, hoàn toàn không giống như đang thưởng thức món ăn, mà chỉ đơn thuần là đưa thức ăn vào miệng.

Một mình mua sắm, một mình ăn uống, một mình sáng tác... Mỗi lần gặp anh, anh dường như luôn chỉ có một mình.

Nhà văn vốn mang thuộc tính "otaku" (*), có vẻ không có gì lạ. Tuy nhiên nhìn thân hình anh lại được chăm sóc khá tốt, chỉ cần chỉnh trang một chút là hoàn toàn có thể trở thành một nam thần. Rõ ràng có thể kiếm tiền bằng ngoại hình, vậy mà anh lại cố tình kiếm tiền bằng đôi tay.

(*) Otaku: Từ tiếng Nhật, chỉ những người có sở thích đặc biệt và thường thích ở nhà

Trong lúc Mễ Lạp đang suy nghĩ lung tung, Tích Bạch Thần đã ăn xong lẩu hải sản, trong hộp cơm không còn sót lại một mẩu thức ăn nào.

Dọn dẹp bàn ăn xong, rửa mặt sạch sẽ, pha một tách trà đậm rồi mở máy tính xách tay lên. Tích Bạch Thần lại chuẩn bị bắt đầu gõ chữ.

Tinh thần Mễ Lạp phấn chấn, cô vẫn còn nhớ nội dung đã xem lần trước, vừa hay có thể tiếp tục theo dõi cập nhật.

Trong phòng vang lên tiếng gõ phím lách cách không ngừng, rất có nhịp điệu.

Mễ Lạp ngồi bên cạnh Tích Bạch Thần, chăm chú nhìn vào màn hình. Nhìn một lúc THÌ đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

[Anh đang viết cái gì vậy???]  Lần trước rõ ràng là thể loại kinh dị huyền bí, sao lần này lại biến thành tình yêu đô thị? Nam nữ chính vì một nữ phụ độc ác mà sinh ra đủ loại hiểu lầm, hai người yêu trong lòng nhưng không dám nói ra, ra sức làm tổn thương lẫn nhau, tình tiết sướt mướt, đối thoại sến sẩm, khiến Mễ Lạp nghi ngờ Tích Bạch Thần trước mắt có phải đã bị một cô gái ngốc nghếch nhập vào không!

Tích Bạch Thần vẫn giữ vẻ mặt bình thản, ngón tay lướt nhanh như bay, dùng tốc độ sắc bén viết ra từng đoạn tình tiết não tàn, hàng vạn chữ tuôn trào, từng chữ từng câu đều thấm đẫm máu và nước mắt, ngay cả dấu câu cũng mang theo giọt lệ. Mễ Lạp càng xem càng tức, càng tức càng xem, cuối cùng khóc lóc nói: [Anh ơi, em van anh đấy, đừng báo thù xã hội nữa! Làm một người tốt không được sao?] 

Hình tượng bậc thầy cao lãnh, nói sụp là sụp. ( app TYT - tytnovel )

Viết kinh dị huyền bí đang hay ho, sao lại nghĩ không thông thế này chứ!

"Không hay sao?" Tích Bạch Thần viết xong, sắp xếp lại tài liệu, đóng gói gửi cho biên tập viên. Sau đó anh châm một điếu thuốc, lơ đãng liếc nhìn con thỏ ngốc bên cạnh.

[Anh có hiểu lầm gì về hai chữ "hay ho" không???]  Loại tình yêu đau khổ hạ thấp trí tuệ này chỉ trong chớp mắt sẽ bị độc giả chửi chết đấy!

"Chỉ viết đại thôi, tôi thấy cũng được." Tích Bạch Thần thở ra một vòng khói.

Chỗ nào mà được chứ!!! Đúng là nghe thấy đau lòng, thấy rơi nước mắt, kiên trì đọc hết chắc chắn sẽ khiến ba quan (*) sụp đổ mất!

(*) Ba quan: Chỉ thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan

Mễ Lạp nghiêm túc khuyên: [Tiếp tục viết kinh dị huyền bí đi, tình yêu không hợp với anh đâu.] 

"Cô rất hiểu về tình yêu sao?" Tích Bạch Thần gõ gõ tàn thuốc, hai chân chồng lên nhau, thoải mái dựa vào ghế sofa.

[Đương nhiên rồi.]  Mễ Lạp tự tin đầy mình: [Số bạn trai tôi từng quen còn nhiều hơn số tiểu thuyết anh đã viết đấy.] 

Tích Bạch Thần bật cười khẽ: "Không ngờ cô còn là một con ma đào hoa."

Con ma đào hoa → Mễ Lạp: [...] 

"Đã vậy thì lần sau cô có thể giúp tôi tham khảo." Tích Bạch Thần dụi tắt đầu thuốc, nói một cách hờ hững.

[Được thôi! Tôi rất sẵn lòng.]  Mễ Lạp hứng thú bừng bừng: [Có tôi giúp anh tham khảo, đảm bảo anh sẽ nổi tiếng khắp nơi.] 

Tích Bạch Thần làm ngơ như không nghe thấy gì, anh vớ lấy con thỏ ngốc rồi vo tròn bóp méo.

[Á á á, mau buông tôi ra, đừng sờ lung tung!]  Mễ Lạp kêu lên phản đối.

"Cô có cảm giác gì không?" Tích Bạch Thần túm lấy tai thỏ của cô, kéo lại gần.

[Có có có, chắc chắn là có.]  Tuy không rõ ràng lắm, nhưng cảm giác tê tê dại dại, mềm mềm mịn mịn vẫn có, giống như bị luồng khí ấm thổi qua hoặc bị lông vũ quét qua vậy.

Tích Bạch Thần lật ngược con thỏ lại, lắc lắc, dường như muốn lắc Mễ Lạp ra khỏi bên trong.

[Anh làm gì vậy?]  Con thỏ đột nhiên duỗi hai cái chân ra, ôm lấy cánh tay anh.

"Ồ?" Tích Bạch Thần có vẻ hứng thú: “Hóa ra cô có thể cử động."

Vừa dứt lời, đôi chân mềm mại đã trượt khỏi cánh tay anh, lơ lửng đung đưa giữa không trung.

Mễ Lạp có thể điều khiển vật thể mình nhập vào ở một mức độ nhất định, nhưng không thể duy trì quá lâu, hơn nữa không thể vi phạm đặc tính của vật thể đó. Ví dụ như đèn ngủ, cô có thể điều khiển công tắc, nhưng không thể di chuyển hoặc tự nổ tung tại chỗ.

Đang chơi đùa hứng thú thì máy tính xách tay phát ra vài tiếng "cộc cộc", biên tập viên của Tích Bạch Thần gửi tin nhắn QQ đến.

Tích Bạch Thần ôm con thỏ trong lòng, mở cửa sổ tin nhắn.

[Túy Ngọa Hồng Trần: Rắm Cầu Vồng đại đại thân yêu, bài viết này của anh hay quá!!! Em bị hành hạ đến khóc luôn!!!] 

Mễ Lạp: Rắm Cầu Vồng là cái quái gì vậy?! Bút danh của lão Bạch là Rắm Cầu Vồng???

Tích Bạch Thần dùng một ngón tay trả lời một chữ: [Ừm.] 

[Túy Ngọa Hồng Trần: Rắm Cầu Vồng đại đại, anh thực sự không định đăng bán sách sao? Một tác phẩm hay như vậy nếu cho đọc miễn phí thật đáng tiếc quá!] 

[Rắm Cầu Vồng: Không đăng bán.] 

Mễ Lạp: Khoan đã: “tác phẩm hay" mà cô ấy nói, không phải là cái mớ tình yêu đau khổ vừa rồi chứ? Cái đó mà cũng gọi là hay á? Cô ấy nghiêm túc đấy hả?!

[Túy Ngọa Hồng Trần: A a a, đại đại đúng là một luồng gió mát trong giới văn học mạng.] 

Mễ Lạp: ...

[Rắm Cầu Vồng: Cô giúp tôi đăng tải lên, nếu không có việc gì khác thì lui ra đi.] 

[Túy Ngọa Hồng Trần: Khoan đã, truyền thông Đông Khởi để ý đến tác phẩm "Vợ Cay Chồng Hung" của anh, họ hỏi anh có ý định bán bản quyền chuyển thể phim truyền hình không.] 

Mễ Lạp: "Vợ Cay Chồng Hung" là cái quái gì vậy?

[Rắm Cầu Vồng: Không bán.] 

[Túy Ngọa Hồng Trần: Đại đại không cân nhắc một chút sao? Đối phương đưa ra mức giá hơn 300 vạn đấy.] 

[Rắm Cầu Vồng: Không bán.] 

[Túy Ngọa Hồng Trần: Haiz, thôi được rồi, biết sao được khi anh là một đại đại coi tiền bạc như rác rưởi chứ.] 

Sau khi hai người nói chuyện xong, Mễ Lạp không nhịn được hỏi: [Lão Bạch, rốt cuộc anh viết cái gì vậy?] 

"Tùy tâm trạng." Tích Bạch Thần lại rút ra một điếu thuốc từ hộp, đang định lấy bật lửa thì đột nhiên bị một bàn tay mềm mại đè lại.

[Hút ít thôi.]  Mễ Lạp với vẻ mặt nghiêm túc: [Hút thuốc có hại cho sức khỏe, gây ô nhiễm môi trường, còn làm giảm chức năng X nữa.] 

Tích Bạch Thần nhìn khuôn mặt thỏ ngốc nghếch đáng yêu kia, động tác khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngậm điếu thuốc vào miệng.

Bàn tay trượt xuống, con thỏ không nói gì nữa.

"Tiểu Mễ?"

Không khí đột nhiên im lặng, không còn phản hồi.

Tích Bạch Thần tựa người vào ghế sofa, lấy điếu thuốc ra khỏi miệng, ném lên bàn.

Vài tia nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi bóng hình một người một thỏ trên ghế sofa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play