Một tháng trước, Mễ Lạp gặp phải một vụ tai nạn xe liên hoàn. Một chiếc xe tải chở hóa chất bỗng nhiên phát nổ, ảnh hưởng đến hàng chục chiếc xe khác, gây ra cái chết cho ba người và làm hàng chục người bị thương.

Mễ Lạp còn khá may mắn, cô ở khá xa hiện trường, chỉ bị sóng xung kích làm va chạm với một chiếc xe nhỏ khác. Ngoài chấn động não nhẹ, thì cô chỉ bị vài vết thương nhỏ trên người, nằm viện hai ngày là được xuất viện.

Chuyện này cô thậm chí còn chưa kịp thông báo cho bố mẹ, cứ nghĩ mọi chuyện sẽ qua đi như vậy. Nhưng vài ngày sau, cô đột nhiên phát hiện ra tình hình có hơi không ổn.

Trước tiên là chứng ngủ li bì, cứ hai ba tiếng là lại buồn ngủ không chịu nổi, dù ở môi trường ồn ào đến mấy cũng không ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của cô. May mắn là cô có một căn nhà thương mại, bình thường chỉ cần thu tiền thuê nhà, xử lý vài việc vặt trong cuộc sống là được, thời gian rảnh rỗi khá nhiều, không cần lo lắng việc ngủ nhiều sẽ ảnh hưởng đến công việc.

Mễ Lạp đã đi khám ở bệnh viện, nhưng bác sĩ nói mọi thứ đều bình thường, thậm chí còn ân cần khuyên nhủ cô nên tập thể dục nhiều hơn, đừng tham ăn tham ngủ nữa.

Mễ Lạp cảm thấy oan ức quá trời, nhìn vóc dáng của cô là biết cô không phải là loại người tham ăn tham ngủ, trước khi xảy ra tai nạn, cô vẫn tập thể dục hàng ngày, nhưng bây giờ đứng thôi cũng có thể ngủ gật.

Tuy nhiên, chứng ngủ li bì vẫn chưa phải là điều kỳ lạ nhất, điều kỳ lạ nhất là mỗi lần cô ngủ, linh hồn đều rời khỏi cơ thể.

Lần đầu tiên xảy ra vào chiều ngày thứ ba sau khi xuất viện, Mễ Lạp ngồi trên sofa xem tivi, xem xem rồi ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, ý thức bỗng nhiên "tỉnh lại", Mễ Lạp phát hiện mình xuất hiện trong một căn phòng lạ, tất cả những gì nhìn thấy đều mang tông màu lạnh, nội thất được bố trí đơn giản mà mạnh mẽ, có lẽ đây là phòng ngủ của một người đàn ông.

Mễ Lạp không cảm nhận được cơ thể mình, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng. Cô có thể tự do chuyển đổi góc nhìn, chỉ là không thể di chuyển: “cơ thể" dường như bị cố định ở một vị trí nào đó.

Sau nhiều lần kiểm chứng, cuối cùng cô cũng xác định được mình đã biến thành một chiếc đèn ngủ nhỏ, có thể điều khiển công tắc, ngoài việc làm cho ánh đèn nhấp nháy thì cô không thể làm gì khác.

Sau khi chơi đùa một lúc, cảm thấy hơi chán nản, cô chỉ có thể tập trung chú ý vào căn phòng ngủ này. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Phòng ngủ lấy tông màu xanh làm chủ đạo, rộng rãi, sạch sẽ và vắng lặng, chiếc giường lớn màu xanh đậm được trải gọn gàng, rèm cửa nền nâu họa tiết vàng đậm được kéo kín mít, sách vở trên bàn được sắp xếp ngăn nắp. Bên cạnh tủ quần áo có một cánh cửa trượt hình bình phong chạm khắc, có lẽ là phòng thay đồ. Phía bên kia là một phòng tắm, cấu trúc hình vòng cung bằng kính mờ, trong suốt mịn màng như ngọc thạch, trở thành điểm sáng duy nhất trong phòng ngủ.

Mễ Lạp thầm đoán, chủ nhân của căn phòng này hẳn là khá giàu có, hơn nữa còn độc thân, bởi vì ở đây không có bất kỳ vật dụng nào của phụ nữ.

Mọi thứ trước mắt đều rõ ràng đến vậy, cảm giác không giống như đang nằm mơ, nhưng nếu không phải là mơ thì là chuyện gì?

Đang chớp chớp suy nghĩ thì cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra. Mễ Lạp giật mình, giữ nguyên trạng thái bật đèn: “nhìn" về phía người đến.

Tuy nhiên, cô chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng người, ý thức dần dần bay đi, đèn ngủ nhỏ cũng tắt theo.

Tích Bạch Thần vừa bước vào phòng ngủ, thấy ánh sáng của đèn ngủ nhỏ đột nhiên tắt. Hắn nghi hoặc bước lại gần, đưa tay thử một chút, không có vấn đề gì liền không quan tâm nữa, kéo cổ áo sơ mi bước về phía phòng tắm.

Chỉ trong chốc lát, từ phòng tắm truyền ra tiếng nước róc rách, hơi nước lan tỏa mờ mờ ảo ảo phản chiếu trên kính mờ một bóng dáng cao lớn khỏe mạnh...

Khi tỉnh dậy, ký ức của Mễ Lạp mơ hồ, cô coi đó như một giấc mơ nên cũng không quá để tâm. Tính ra thời gian từ lúc cô ngủ đến lúc tỉnh dậy, chỉ qua hơn một tiếng đồng hồ.

Cô vươn vai, đứng dậy đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.

Tòa nhà năm tầng mà Mễ Lạp sở hữu được xây dựng cách đây mười năm. Khi đó, gia đình cô nhận được một khoản tiền đền bù, bố mẹ cô có tầm nhìn xa đã sớm lên kế hoạch cho cô, vay mượn tiền xây dựng tòa nhà này và trả nợ trong 7 năm, cho đến khi Mễ Lạp trưởng thành thì họ giao nhà cho cô, còn mình thì về quê hưởng tuổi già.

Quê hương của Mễ Lạp là huyện Thanh Vi, non xanh nước biếc, phong cảnh tuyệt đẹp, người dân địa phương đã phát triển dự án du lịch nông thôn, cuộc sống rất thoải mái. Bố mẹ Mễ Lạp không thích sự ồn ào của thành phố, dù đã sống ở đây nhiều năm nhưng vẫn nhớ nhung cuộc sống trồng rau nuôi gà.

Mễ Lạp 18 tuổi tiếp quản tòa nhà có tên "gia trang Thanh Vi" này, cũng tiếp quản khoản nợ còn lại. Cô bắt đầu cuộc sống nhàn nhã vừa đi học vừa thu tiền thuê nhà. Sau khi tốt nghiệp năm 23 tuổi, cô cũng không đi tìm việc mà ở nhà làm streamer, nội dung phát sóng trực tiếp bao gồm làm đồ thủ công, nấu ăn, phối đồ, trang điểm, vân vân..., cố gắng tạo ra cuộc sống tiểu tư sản lý tưởng. Vì mục tiêu này, cô cũng không ngừng học hỏi, bổ sung kiến thức cho bản thân.

Gia trang Thanh Vi đã trải qua vài lần cải tạo, trông không quá cũ kỹ cũng không xa trung tâm thành phố, người thuê nhà đến rồi đi, luôn trong tình trạng kín phòng. Có lẽ sau ba bốn năm nữa, Mễ Lạp sẽ có thể trả hết khoản vay.

Nếu không xảy ra vụ tai nạn xe đó, Mễ Lạp nghĩ rằng mình chắc chắn sẽ sống một cuộc đời đơn giản và hạnh phúc.

Thưởng thức xong bữa tối ngon lành, Mễ Lạp thay giày rồi xuống lầu đi dạo. Thông thường cô sẽ đi ít nhất một tiếng đồng hồ, nhưng hôm nay mới đi được mười mấy phút, mí mắt đã bắt đầu díp lại, cứ cảm thấy mình sẽ ngủ thiếp đi trong giây lát nên cô đành phải cố gắng trở về gia trang Thanh Vi, vật mình xuống giường, sau đó ôm chú gấu bông to và ngủ thiếp đi như vậy.

Ý thức lại một lần nữa "tỉnh táo", điều đầu tiên "nhìn" thấy là một con đường uốn lượn, đối diện là hàng loạt cao ốc chọc trời, xe cộ tấp nập, đèn đêm lấp lánh. Bầu trời tối đen điểm xuyết vài ngôi sao lấp lánh, tia nắng cuối cùng cũng biến mất theo màn đêm buông xuống.

Đây là nơi nào?

Mễ Lạp chuyển đổi góc nhìn, phát hiện ra mình dường như đã biến thành... một chuông cửa có màn hình?

Ý nghĩ vừa chớm lên, chuông cửa lập tức đổ.

Chỉ trong chốc lát, từ bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Ai vậy?"

Mễ Lạp im lặng không đáp.

Bên kia cũng yên lặng một lúc, có lẽ phát hiện ra bên ngoài không có ai nên đã cắt đứt cuộc gọi.

Mễ Lạp cố gắng nhìn qua màn hình bên kia, xem thử người đàn ông vừa lên tiếng, nhưng tiếc là thất bại. Cô chỉ có thể ở lại trên chuông cửa bên ngoài, đối diện với con đường xe cộ tấp nập. ( app truyện TᎽT )

Lúc này, cách đó không xa có một shipper đi xe điện chạy tới, dừng lại gần Mễ Lạp, giơ tay định bấm chuông.

Ding dong!

Ngón tay chưa kịp chạm tới, chuông cửa đã vang lên.

Shipper: "???" Anh ta vừa chạm vào chuông cửa sao?

"Ai vậy?" Giọng nam quen thuộc lại vang lên.

"Xin chào anh Tích, tôi là người giao đồ ăn ạ." Shipper nhiệt tình đáp lại.

"Vào đi."

Cổng sắt kêu cạch một tiếng rồi mở ra, shipper xách hộp đựng thức ăn đi vào. Hộp đựng thức ăn khá to, ít nhất có thể chứa ba món ăn, một món canh và vài món tráng miệng, có thể coi là một bữa tiệc thịnh soạn.

Năm phút sau, shipper từ bên trong đi ra, lịch sự giúp chủ nhân đóng cổng sắt lại rồi ngồi lên xe điện của mình.

Đang chuẩn bị rời đi, Mễ Lạp nói: [Cảm ơn anh shipper đã vất vả, em gửi đánh giá năm sao nhé~~] 

Shipper hoàn toàn không hay biết gì, lái xe điện phóng đi vun vút.

Trời càng lúc càng tối, Mễ Lạp - một "người" ở trong chuông cửa, đã sớm chán đến phát điên, không nhịn được lại bấm lung tung vài cái.

"Ai vậy?" Vẫn là giọng trầm thấp đó.

[Tôi tên là Mễ Lạp, anh có biết tôi không?] 

Người đàn ông: "..."

[Tôi chán quá à, chúng ta nói chuyện một chút đi?] 

Câu trả lời cho cô là tiếng cắt đứt cuộc gọi.

Đúng lúc Mễ Lạp nghĩ đối phương sẽ không để ý đến mình nữa, cổng sắt đột nhiên kêu cạch một tiếng rồi mở ra, một người đàn ông cao lớn bước ra, đứng ở cửa nhìn quanh.

Mễ Lạp liếc thấy gương mặt nghiêng của anh, không khỏi khen ngợi: [Đẹp trai!] 

Người đàn ông khựng lại, quay đầu nhìn về phía cô. Đối diện trực tiếp với Mễ Lạp là một gương mặt đẹp trai không góc chết hiện ra trước mặt cô, cằm thon dài để một chút râu lún phún, trông có vẻ hơi tàn tạ, nhưng lại mang theo vài phần quyến rũ trưởng thành của đàn ông, đôi lông mày rậm và dài khẽ nhíu lại, đôi mắt sâu thẳm lộ ra chút nghi hoặc.

Anh ấy dời ánh mắt đi, lại tìm kiếm xung quanh một lúc, sau khi xác định không có ai liền quay người đi vào trong nhà.

[Anh định đi rồi sao? Chắc chắn không muốn kết bạn với tôi à?]  Mễ Lạp tự đắc nói.

Người đàn ông lại dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía cửa ra vào vắng tanh, ngón tay siết chặt, dường như nghĩ đến điều gì đó không khoa học, đồng tử hơi co lại.

Mễ Lạp không nói gì nữa, cứ cảm thấy người đàn ông này dường như có thể nghe thấy giọng nói của cô.

Cô không biết hiện giờ mình đang trong tình trạng gì, nói là đang mơ nhưng mọi thứ lại có vẻ chân thật đến vậy, giống như linh hồn xuất khỏi xác vậy, thân thể vẫn đang ngủ ở nhà, nhưng linh hồn lại xuất hiện ở một nơi khác.

Liệu có thể xảy ra chuyện kỳ lạ như vậy không?

"Có ai không?" Giọng nói dò hỏi của người đàn ông cắt đứt dòng suy nghĩ của Mễ Lạp.

[Không có ai, chỉ có ma thôi.]  Mễ Lạp buột miệng đáp lại.

Người đàn ông: "..."

Mễ Lạp nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy một lúc, không thấy có chút biểu hiện khác thường nào. Nhưng cơ thể anh ấy dường như cứng đờ hơn lúc nãy một chút, mũi chân phải cũng hơi dịch vào trong vài centimet.

Anh ấy quả nhiên có thể nghe thấy giọng nói của cô!

[Xin chào, tôi tên là Tiểu Mễ, anh tên gì?] 

Người đàn ông không đáp lời.

Mễ Lạp tiếp tục nói: [Anh đừng sợ, tôi không phải ma đâu, tôi là chuông cửa nhà anh đấy.] 

Ánh mắt người đàn ông rơi xuống chuông cửa.

Ding dong!

Mễ Lạp đáp lại bằng cách reo lên một tiếng.

Người đàn ông: "..."

Mễ Lạp: [Chuông cửa nhà mình thành tinh rồi, có bất ngờ không? Có ngoài dự đoán không?] 

Người đàn ông: "..."

Vẻ mặt điềm tĩnh xuất hiện vài vết nứt trong chốc lát khi đối diện với một cái chuông cửa thành tinh, người đàn ông rõ ràng không biết phải phản ứng thế nào.

[Anh tên gì vậy?]  Mễ Lạp lại hỏi thêm một câu.

Không khí im lặng hồi lâu, sau đó cô nghe thấy giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên: "Tích Bạch Thần."

[Tích Bạch Thần?]  Cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó rồi? [Vậy sau này tôi gọi anh là "Lão Bạch" được không?] 

"Không được." Lão Bạch? Anh già lắm sao?

Sau cơn kinh ngạc ban đầu, Tích Bạch Thần dần bình tĩnh lại, hỏi: "Cô là cái gì vậy?"

[Chuông cửa nè, bộ không rõ ràng lắm hả?] 

Tích Bạch Thần: "... Chuông cửa sao lại nói chuyện được?"

[Vì thành tinh rồi mà.] 

Tích Bạch Thần: Cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục được nữa!

Cố nén lại, anh tiếp tục hỏi: "Chuông cửa sao lại thành tinh được?"

[Có lẽ là vì hằng ngày phơi nắng dầm mưa bên ngoài, trải qua bao sương gió, hấp thụ tinh hoa của trời đất, cuối cùng đã tu thành chính quả chăng?]   Mễ Lạp nghiêm túc nói bậy, quỷ mới biết tại sao cô lại biến thành như vậy!

Tích Bạch Thần nhìn chuông cửa nhà mình với vẻ mặt vô cảm.

"Chuông cửa thành tinh rồi có thể làm gì?"

[Tự động reo chuông, tán gẫu với anh.] 

Tích Bạch Thần: "..." Ngay cả "tán gẫu" cũng biết, cô đúng là một cái chuông cửa có nhiều câu chuyện.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo chút hơi lạnh khiến đầu óc Tích Bạch Thần tỉnh táo hơn một chút, cảm thấy mình cứ đứng đây nói chuyện với chuông cửa có vẻ hơi ngốc, nên anh bước chân đi vào trong nhà.

[Anh không tán gẫu với tôi nữa sao?]  Mễ Lạp gọi với theo.

Tích Bạch Thần đóng cửa lại, bật màn hình chuông cửa: "Phòng ngủ của tôi còn một máy phụ." Ý là trong phòng ngủ cũng có thể tán gẫu nói chuyện.

Chuông cửa không có bất kỳ phản hồi nào.

"Tiểu Mễ?" Tích Bạch Thần lại gọi thêm một tiếng, vẫn không có phản hồi.

Anh nhíu mày, lại quay người ra cửa chính, gõ gõ vỏ ngoài của chuông cửa: "Tiểu Mễ, cô có đó không?"

Chuông cửa hoàn toàn không phản ứng, trông chẳng khác gì chuông cửa bình thường.

"Tiểu Mễ?" Không phải đã hẹn tán gẫu với anh sao? Sao chưa gì lại biến mất rồi? Hay là vì mới thành tinh nên trạng thái còn chưa ổn định?

Tích Bạch Thần quyết định ngày mai sẽ xem lại.

Với khả năng tiếp nhận siêu mạnh của mình, anh đã tin vào câu chuyện chuông cửa thành tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play