Khi Mễ Lạp tỉnh dậy đã hơn 9 giờ tối. Cô lồm cồm bò dậy khỏi giường, xoa xoa đầu, cả người lờ đờ bước vào phòng tắm.

Những trải nghiệm trong "giấc mơ" mờ mịt không rõ ràng, Mễ Lạp chỉ nhớ mang máng mình dường như đã biến thành chuông cửa, trò chuyện một lúc với một người đàn ông trông rất nam tính.

[Anh tên gì... Sau này tôi gọi anh là "Lão Bạch" nhé?] 

Lão Bạch?

Mễ Lạp cố gắng hồi tưởng, nhưng vẫn không thể nào nhớ rõ diện mạo của người đó.

Tại sao cô lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy? Cô có thực sự đang mơ không? Liên tiếp hai lần khi ngủ lại biến thành đồ vật trong nhà người khác?

Mễ Lạp tắm rửa qua loa rồi bước ra khỏi phòng tắm với vẻ sảng khoái, cô buộc tạp dề, sắp xếp camera và bắt đầu chuẩn bị cho buổi livestream nấu ăn.

"Món ăn khuya hôm nay là bánh kếp thịt xông khói và trứng, các bước làm vô cùng đơn giản, nhưng vẫn mang lại hương vị thơm ngon đậm đà." Mễ Lạp lần lượt bày ra các nguyên liệu như bột mì, bơ, trứng, thịt xông khói, hành lá và muối tinh lên bàn. Nhào bột với sữa và trứng, bọc màng bảo quản và ướp lạnh 30 phút, sau đó trộn hành tây và thịt xông khói với dầu ăn để tạo hương vị. Phết một lớp dầu lên chảo chống dính, múc một muỗng bột vào, trải đều, rán đến khi vàng giòn, cho nhân vào giữa, đập một quả trứng lên rồi rắc hành lá và phô mai, gấp bốn cạnh bánh lại thành hình vuông, đun nóng cho đến khi phô mai tan chảy, trứng chín vừa, lòng đỏ hiện lên màu vàng óng tròn trịa, cuối cùng cắt vài lát trái cây đặt ở một góc để trang trí, một phần bánh kếp đơn giản mà ngon lành đã hoàn thành.

Mễ Lạp bưng phần bánh kếp vừa mới ra lò lên, trước tiên cho khán giả trong phòng livestream ngắm nhìn tận mắt, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi và nhận xét: "Hương thơm tinh khiết của trứng và sữa hòa quyện, kết hợp với phô mai và thịt xông khói, tạo nên hương vị phong phú hơn. Màu sắc tươi sáng, vừa bổ dưỡng lại vừa tốt cho sức khỏe, mọi người có thời gian buổi tối có thể thử làm nhé. Được rồi, bây giờ tôi sẽ thưởng thức nó."

[Ôi trời ơi, nhìn đói quá, tại sao tôi lại vào đây để tự hành hạ mình vậy?] 

[Giảm cân là không thể giảm cân rồi, cả đời này cũng không thể nào.] 

[Ghen tị với vóc dáng của streamer quá, ăn gì cũng không béo.] 

[Vừa mới đặt một phần đồ ăn, tôi sẵn sàng chìm đắm cùng món ngon.] 

Ăn xong một phần bánh kếp, vẻ mặt mãn nguyện của Mễ Lạp đã kéo theo một làn sóng ganh tị, cô kết thúc buổi livestream trong một loạt những lời bình luận phẫn nộ và tiền thưởng.

Dọn dẹp nhà bếp sạch sẽ xong, Mễ Lạp lại đi bộ chậm trên máy chạy bộ ba mươi phút.

Sau 0 giờ, cô đúng giờ lên giường ngủ. Nhắm mắt chưa đầy năm phút thì Mễ Lạp đã chìm vào giấc ngủ sâu. Chất lượng giấc ngủ của cô vốn luôn rất tốt, nhưng hai ngày gần đây lại rất bất thường. Ngủ li bì và mơ nhiều, đa phần toàn là những giấc mơ kỳ quái khó hiểu. - bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Khi "ý thức" tỉnh lại, Mễ Lạp phát hiện mình đang ở trong một không gian chật hẹp xám xịt, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng sột soạt.

Rất tốt, có vẻ như cô lại biến thành thứ gì đó kỳ lạ rồi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, cô cùng với không gian chật hẹp mình đang ở di chuyển lên trên, phía trên đầu bỗng sáng bừng, tầm nhìn lập tức rộng mở, hai ngón tay tiến đến gần cô, kẹp cô ra khỏi không gian chật hẹp đó. Tiếp đó nghe thấy một tiếng "tách", một chiếc bật lửa được châm lên, ngọn lửa nhảy múa bao quanh đầu điếu thuốc.

Một làn khói xanh nhẹ nhàng bay lên, Mễ Lạp lập tức nhận ra điếu thuốc đang cháy chính là mình. Điều khiến cô lo lắng hơn là những ngón tay đang kẹp điếu thuốc đang đưa nó đến gần môi.

Thấy mình sắp bị ngậm vào miệng, cô không nhịn được hét lớn: [Dừng lại! Đừng hút tôi!] 

Động tác hút thuốc khựng lại, những ngón tay hơi dịch nó ra xa một chút. Mễ Lạp cuối cùng cũng nhìn rõ chủ nhân của những ngón tay đó, chính là anh chàng đẹp trai có biệt danh "Lão Bạch" mà cô đã gặp trước đó.

[Lão Bạch, Lão Bạch, mau dập tắt lửa đi, tôi sắp bị đốt cháy rồi!]  Mễ Lạp cố gắng cầu cứu trong ngọn lửa.

Tích Bạch Thần dập tắt đầu thuốc, ngón tay vân vê điếu thuốc với vẻ nghi hoặc gọi một tiếng: "Tiểu Mễ?"

[Đúng rồi, chính là tôi đây.]   Nguy hiểm đã qua, tâm trạng của Mễ Lạp vô cùng rạng rỡ.

Tích Bạch Thần ngả người tựa vào ghế sofa, chiếc áo sơ mi cởi hờ để lộ cơ ngực săn chắc, hai chân dài bắt chéo vào nhau, vẻ mặt lười biếng nhìn điếu thuốc trên tay, nhẹ nhàng hỏi: "Cô không phải nói cô là tinh linh của chuông cửa sao?"

[Tôi có thể biến hóa muôn hình vạn trạng, anh không bao giờ đoán được giây tiếp theo tôi sẽ biến thành cái gì đâu.] 

"Thật sao?" Nếu nói rằng vài giờ trước Tích Bạch Thần còn tin Tiểu Mễ là một chuông cửa thành tinh, thì sau khi cô biến thành một điếu thuốc, anh có lý do để nghi ngờ cô thực ra là một con ma, có thể nhập vào bất kỳ vật phẩm nào.

Chỉ là tại sao cô lại xuất hiện ở đây? Tích Bạch Thần là chủ nhân đầu tiên của biệt thự này, cũng chưa từng có người ngoài nào lưu lại qua đêm. Theo lý thuyết, không thể nào xuất hiện thứ gì bẩn thỉu được. Nếu không tận mắt chứng kiến, anh thậm chí còn không tin trên đời này có ma.

"Cô rốt cuộc là thứ gì vậy?" Tích Bạch Thần hỏi.

[Tôi không phải là thứ!] 

"Ồ? Cô không phải là thứ à?" Tích Bạch Thần nhướng mày: “Vậy cô là gì?"

[Tôi là yêu nghiệt!] 

Tích Bạch Thần: "..." Hừ hừ.

Đặt điếu thuốc hiệu Tiểu Mễ xuống, Tích Bạch Thần lại lấy một điếu khác từ hộp thuốc, dùng bật lửa châm lên, hít nhẹ một hơi, động tác nói không nên lời là uyển chuyển và bảnh bao. Mái tóc hơi rối buông xuống trán, đôi mắt nửa mở nửa khép trong làn khói thuốc, toàn thân toát ra một vẻ từng trải của người đã nhìn thấu cuộc đời.

Sự chú ý của Mễ Lạp chuyển từ anh sang chiếc laptop đặt trên bàn, màn hình máy tính chỉ là một bức tranh bầu trời sao đơn giản, góc phải dưới hiển thị thời gian là 1 giờ 05 phút, bên cạnh còn có một gạt tàn thuốc đã có hai đầu mẩu thuốc lá và một tách cà phê đang bốc hơi nóng.

Laptop, cà phê, gạt tàn, bộ ba chuẩn của dân thức đêm.

[Lão Bạch, muộn thế này rồi, anh vẫn chưa đi ngủ sao?]  Mễ Lạp điều khiển thân hình điếu thuốc của mình lăn từ bên này sang bên kia.

"Tôi còn việc phải làm." Tích Bạch Thần mở một tài liệu trống, lơ đãng nhìn vài cái nhưng vẫn không có động tĩnh gì.

[Anh làm nghề gì vậy?]  Mễ Lạp lại hỏi.

"Viết tiểu thuyết." Tích Bạch Thần trả lời một cách hờ hững, dụi tắt điếu thuốc đã hút xong vào gạt tàn.

[Anh đã viết những gì? Biết đâu tôi đã từng đọc rồi.] 

Tích Bạch Thần liếc nhìn cô một cái, sau đó nói nhạt nhẽo: "Một 'yêu nghiệt' như cô cũng đọc tiểu thuyết sao?"

[Anh có hiểu lầm gì về yêu nghiệt không vậy?]  Mễ Lạp nghiêm chỉnh đáp: [Yêu nghiệt chúng tôi có sở thích rộng rãi lắm, khao khát học hỏi và khao khát sống đều rất mạnh mẽ.] 

Tích Bạch Thần khẽ "ừm" một tiếng, không tỏ thái độ gì. Anh duỗi những ngón tay thon dài, bắt đầu múa may trên bàn phím màu đen. Móng tay anh được cắt tỉa rất gọn gàng, tốc độ gõ cực nhanh, từng chuỗi ký tự liên tục xuất hiện trên màn hình. Tiếng gõ phím có nhịp điệu vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng.

Mễ Lạp im lặng nhìn những dòng chữ không ngừng tăng lên trên màn hình, dần dần kết hợp thành từng đoạn cốt truyện hấp dẫn.

Tích Bạch Thần dường như chẳng cần suy nghĩ gì cả, từ ngữ và câu cú tuôn ra một cách tự nhiên. Chỉ sau vài phút, Mễ Lạp đã biết anh đang viết một truyện kinh dị huyền bí.

Nhân vật chính có tính cách cô độc, bị người khác lấy cớ tổ chức tiệc tùng để dụ đến một căn hộ bỏ hoang được đồn là có ma, nhằm trêu chọc anh ta. Nhưng nhân vật chính bẩm sinh không có dây thần kinh sợ hãi, đối mặt với hàng loạt hiện tượng siêu nhiên kỳ quái mà trong lòng chẳng hề gợn sóng. Ngược lại, những người bạn đi cùng anh ta thì ai nấy đều sợ đến mức tè ra quần.

Cốt truyện nhìn qua có vẻ không nổi bật, nhưng nền tảng văn chương của Tích Bạch Thần rất sâu sắc. Anh khắc họa bầu không khí rất đúng chỗ, vừa khiến người đọc căng thẳng thần kinh, vừa có thể khiến họ bật cười. Sự phức tạp và đa dạng của bản tính con người được thể hiện rõ nét dưới ngòi bút của anh.

Hơn vạn chữ cốt truyện được hoàn thành chỉ trong hơn một giờ đồng hồ, tốc độ gõ biến thái này ít nhất phải là một người đàn ông độc thân trên 20 năm mới có thể luyện thành.

[Sợ chết mất!]  Mễ Lạp run rẩy: [Trên đời này có ma thật sao?] 

Tích Bạch Thần: "..."

[Truyện này tên gì vậy? Đã đăng chưa?] 

"Chưa đặt tên, cũng chưa đăng." Tích Bạch Thần lại rút một điếu thuốc từ bao thuốc ra.

[Lão Bạch à, hút ít thôi.]  Mễ Lạp nhìn thấy quầng thâm nhạt dưới mắt anh, không nhịn được nhắc nhở: [Viết xong thì đi ngủ đi, hút thuốc thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu. Trông anh còn chưa đến bốn mươi, nếu không chú ý dưỡng sinh, cẩn thận sẽ bước vào tuổi già sớm đấy.] 

Tích Bạch Thần im lặng một lúc, rồi nói với vẻ mặt vô cảm: "Tôi mới 29 tuổi."

Mễ Lạp: [Sốc.jpg] 

Tuy không thể nhìn thấy biểu cảm của cô, nhưng Tích Bạch Thần vẫn nhạy bén cảm nhận được cảm xúc không thể tin nổi của cô.

Khi làm việc, anh quả thật có hơi luộm thuộm, nhưng có già đến mức đó không?

Tích Bạch Thần vứt điếu thuốc đi, đứng dậy bước vào phòng tắm, soi gương vuốt ve cằm lún phún râu, rồi vén mái tóc rũ xuống trán lên. Trông anh cũng chỉ "già dặn" hơn bình thường một chút, làm sao có thể giống một người đàn ông trung niên gần bốn mươi được chứ! ( app truyện TᎽT )

Tích Bạch Thần rửa mặt qua loa, cầm dao cạo râu, cạo sạch đám râu ria trên cằm, sau đó tắm rửa thật thoải mái. Anh trở lại phòng với vẻ sảng khoái.

Đến bên bàn làm việc, vừa lau tóc vừa nhìn màn hình máy tính, thỉnh thoảng liếc mắt về phía điếu thuốc yêu nghiệt trên bàn, dường như đang chờ đợi cô đánh giá lại nhan sắc của mình.

Tuy nhiên, yêu nghiệt không nói gì, hoàn toàn im lặng.

"Tiểu Mễ? Cô còn ở đó không?" Tích Bạch Thần không nhịn được lên tiếng.

Căn phòng im ắng, chỉ có tiếng xe cộ thỉnh thoảng vọng lại từ bên ngoài cửa sổ.

"Lại đi rồi sao?" Tích Bạch Thần đóng máy tính xách tay lại, ném khăn lên lưng ghế, cầm điếu thuốc lên, bật bật lửa rồi dừng lại một chút, cuối cùng vẫn tắt ngọn lửa, đặt bật lửa xuống, sau đó cất điếu thuốc vào hộp trong ngăn kéo.

Sau khi trở về bản thể, Mễ Lạp ngủ không mộng mị đến tận sáng.

Ba lần trải nghiệm kỳ lạ trong mơ khiến Mễ Lạp nhận ra tình hình có chút bất thường. Tuy khi tỉnh dậy, ký ức không được hoàn chỉnh lắm, nhưng cảm giác chân thực đó khiến cô không thể coi nó như một giấc mơ bình thường nữa.

Để chắc chắn không phải di chứng sau tai nạn xe, Mễ Lạp đã đi khám ở vài bệnh viện khác nhau, kết quả đều cho thấy mọi thứ bình thường.

Mễ Lạp vẫn còn nghi hoặc, quyết định ghi lại toàn bộ những trải nghiệm của mình trong "giấc mơ", nhớ được bao nhiêu thì viết bấy nhiêu.

Trước hết, mỗi lần cô ngủ thì linh hồn đều xuất khỏi xác (tạm coi là xuất hồn đi), sau đó biến thành những vật dụng khác nhau, và luôn xuất hiện bên cạnh cùng một người đàn ông. Người đàn ông đó tên là "Lão Bạch", là một nhà văn viết truyện kinh dị huyền bí.

Cho đến nay, cô đã lần lượt biến thành đèn ngủ nhỏ, chuông cửa và thuốc lá trong nhà anh ta, lần tới không biết sẽ biến thành cái gì nữa.

Dựa trên những manh mối hiện có, Mễ Lạp đoán rằng Lão Bạch có lẽ sống trong một khu dân cư cao cấp hoặc khu biệt thự ở một thành phố phồn hoa nào đó, tạm thời xác định nghề nghiệp là nhà văn, chuyên viết truyện kinh dị huyền bí.

Nếu người này thực sự tồn tại, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ tìm được anh ta, tiện thể làm rõ xem chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play