Con cá chỉ còn xương và nội tạng nằm lặng lẽ trên mặt băng, trong cái lạnh khắc nghiệt đã sớm đông cứng dính chặt vào băng.
Sói trắng cúi đầu ngửi ngửi đống xương cá, rồi ngẩng đầu nhìn bóng dáng gấu Bắc Cực xa dần. Đôi mắt xanh băng giá phản chiếu hình ảnh con gấu, nó khẽ gầm: “Grào…”
Sở Vân Tễ chẳng hiểu gì, chỉ nghĩ mình vẫn chưa ra khỏi lãnh địa của con sói, vội vàng tăng tốc.
Cậu không biết lãnh địa của con sói rộng cỡ nào, nhưng cứ chạy thẳng về phía trước, kiểu gì cũng thoát ra được!
Sói trắng trơ mắt nhìn con gấu Bắc Cực trượt dài trên mặt băng, chạy hớt hải, bộ lông xù xì dựng lên khiến cậu trông như một cục bông lăn tròn.
Sở Vân Tễ chạy mãi, chân bám đầy tuyết nhưng chẳng có thời gian dừng lại gạt đi. Cậu gần như vừa chạy vừa trượt trên băng.
Cảm giác sau lưng không còn động tĩnh, hình như sói trắng không đuổi theo.
Dù vậy, Sở Vân Tễ vẫn không dám dừng ngay. Cậu liếc mắt nhìn, thấy con sói vẫn đứng đó nhìn chằm chằm.
—Cứu với!
Con sói này không định ăn thịt cậu đấy chứ?!
Để cậu chạy xa vài trăm mét rồi mới lao tới ăn?
Đó chẳng phải kiểu săn mồi của họ nhà mèo sao? Ngươi là họ chó, chen vào làm gì!
Sở Vân Tễ thở hổn hển, càng chạy càng nặng nhọc. Bình thường gấu Bắc Cực không chạy nhanh kiểu này. Chúng chỉ tăng tốc khi săn mồi, lao tới cắn cổ con mồi— một cú chạy nước rút ngắn.
Còn cậu? Cậu chạy như thể đang tham gia marathon trên tuyết!
Bắt nạt gấu quá mà!
Chạy mãi, Sở Vân Tễ cảm giác cơ thể đã tới giới hạn.
Gấu Bắc Cực vốn là bậc thầy chạy bộ và bơi lội, sức bền cũng không tệ. Nhưng cậu thì sao? Đói meo mấy ngày, vừa ăn được tí thịt cá, còn chưa no đã bị đuổi chạy khắp mặt băng. Thoát khỏi tầm mắt con sói đã là giỏi lắm rồi.
Sau một hồi chạy dài, Sở Vân Tễ không dám dừng đột ngột mà giảm tốc từ từ, đồng thời ngoái nhìn sói trắng.
Mấy lần quay đầu không thấy bóng dáng sói trắng đuổi theo, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Có lẽ con sói đã tìm được con mồi hợp khẩu vị hơn.
Dù sao thì gấu Bắc Cực cũng là bá chủ vùng Bắc Cực. Trừ khi bất đắc dĩ, thú săn mồi thông thường chẳng dại gì mà nhắm vào gấu Bắc Cực— cho dù chỉ là một con gấu nhỏ.
Sở Vân Tễ thở dài, chạy lâu khiến cơ thể nóng bừng. Cậu đi thêm vài bước rồi nằm bệt xuống băng, cào tuyết phủ lên người để hạ nhiệt.
Tí thịt cá vừa ăn dường như đã tiêu hóa hết trong lúc chạy. Vốn dĩ đã chẳng no, giờ bụng lại réo ùng ục.
Sở Vân Tễ cắn một miếng tuyết trên bề mặt, tuyết tan cũng coi như bổ sung chút nước.
Nghỉ ngơi một lúc, cậu bò ra khỏi đống tuyết, đến chỗ tuyết mỏng hơn, giậm chân gạt tuyết bám trên người.
Chạy một mạch không mục đích, vốn đã chẳng rõ phương hướng, giờ Sở Vân Tễ càng mù tịt mình đang ở đâu.
Bảo cậu quay lại tìm tảng đá trú ẩn ban đầu, e là cũng khó.
“Woo…” Sở Vân Tễ đến bên một lỗ thở trên băng, ngửi ngửi. May mắn thì có thể gặp hải cẩu, thậm chí là cá voi trắng.
Nhưng… dù hai loài này nằm trong thực đơn của gấu Bắc Cực, nhưng Sở Vân Tễ vốn chưa từng tiếp xúc với thịt của chúng, không khỏi do dự.
Chẳng bao lâu, cậu nhận ra mình lo xa rồi. Muốn nghĩ ăn hay không, trước tiên phải bắt được cái đã.
Sở Vân Tễ ngửi mãi chẳng thấy mùi động vật nào, chỉ hít phải luồng khí lạnh, làm cậu hắt hơi: “Hắt xì!”
Cậu giơ chân dụi mũi, ngẩng lên nhìn. Xung quanh có nhiều lỗ thở. Chỗ bắt cá lúc nãy toàn là khe nứt trên băng, lỗ thở thì ít.
Ở đây mặt băng đóng kín mít. Hải cẩu thường dùng răng cửa và răng nanh cọ xát để mở rộng lỗ thở, cá dưới nước cũng ngoi lên qua những lỗ này.
(Lỗ thở trên băng (breathing hole) là những lỗ hổng tự nhiên hoặc do động vật tạo ra trên bề mặt băng ở các vùng Bắc Cực, nơi hải cẩu, cá voi trắng hoặc các loài động vật biển khác ngoi lên để thở. Trong môi trường băng giá, khi mặt nước đóng băng, những loài này cần các lỗ thở để tiếp cận không khí.)
Nhưng sau bão tuyết, các lỗ thở bị tuyết phủ kín, dù gạt sạch tuyết thì chúng vẫn nhỏ xíu, hạn chế phạm vi bắt cá của cậu.
Hơn nữa dưới nước chẳng thấy bóng con cá nào.
Đôi tai Sở Vân Tễ cụp xuống, cậu bắt đầu nghĩ: Cứ ngồi canh thế này, liệu mình chết đói trước, hay cá dưới nước chết ngạt trước?
Có lẽ khả năng mình chết đói cao hơn.
Dù sao xung quanh còn nhiều lỗ thở khác, cậu làm sao canh hết được.
Nói ra thì, thực đơn của gấu Bắc Cực rất đa dạng. Đi một vòng Bắc Cực, chỗ nào cũng có đồ ăn.
Sở Vân Tễ tựa lưng vào tảng đá, trên đầu là một mỏm đá nhô ra như vách đá, bên dưới treo vài cột băng do nước tan rồi đông lại.
Cậu bẻ một cột, nhai rôm rốp.
Đói đến mức ăn băng, cậu chắc chắn là con gấu Bắc Cực thảm nhất vùng này.
“Wo…”
Đi đâu tìm đồ ăn bây giờ?
Khi cột băng bị bẻ xuống, mỏm đá trên đầu khẽ rung. Vài bông tuyết lất phất rơi, kèm theo một chiếc lá lướt qua mắt cậu.
Sở Vân Tễ liếc nhìn, cúi đầu tiếp tục gặm băng. Nhưng rồi cậu giật mình ngẩng phắt lên— lá cây?!
Lại còn là lá cây màu xanh!
Cậu vứt cột băng đang gặm dở, bước ra khỏi bóng đá, cố ngẩng đầu nhìn.
Chiều cao không đủ, cậu nhón chân bù vào.
Quả nhiên, sau mỏm đá nhô ra thấp thoáng vài cành cây.
Bắc Cực đất rộng người thưa, điều kiện sống sót của thực vật khắc nghiệt. Những cây mọc được ở đây thường rất bền lạnh.
Không biết đây là cây gì, lá thưa thớt, đầy tuyết bám.
Trên cây chẳng có quả dại. Thứ khiến Sở Vân Tễ chú ý là một con chim biển đậu trên cành.
Cành cây lưa thưa, vài chiếc lá lác đác, nên dễ dàng thấy chẳng có tổ chim nào.
Con chim biển này có vẻ bị bão tuyết mắc kẹt, dù bão đã ngừng nhưng nó vẫn chưa bay đi.
Mắt Sở Vân Tễ sáng rực. Thịt chim ngon hơn thịt cá nhiều!
Nhìn con chim to gấp đôi gà nhà nuôi, dù lột lông bỏ xương thì chắc chắn vẫn còn kha khá thịt.
Trong cái lạnh này, được ăn một miếng gà nướng trong lúc đói bụng, Sở Vân Tễ không dám mơ đến cảm giác thỏa mãn ấy.
Nhưng với tình hình hiện tại, nướng là không thể, có cái lấp bụng là tốt rồi.
Nơi này là một sườn dốc gần như thẳng đứng.
Sở Vân Tễ nhìn quanh, chẳng có đường lên. Cậu xoa tay hầm hè.
Leo núi thôi mà, chuyện nhỏ!
Cậu xác định đường đi: Đạp đây, bám kia, rồi đổi chân đạp chỗ nọ…
Kế hoạch hoàn hảo, ánh mắt cậu kiên định, đôi tai tròn dựng lên, gầm nhẹ: “Gào!”
Xông lên!
Sở Vân Tễ lao tới trước rồi nhảy lên.
Nhảy một cái, móng vuốt vừa chạm mép đá nhô ra.
Sở Vân Tễ cúi đầu, nhìn mặt đất cách chân sau chưa tới mười phân: “…”
Ừm…
Ít ra cũng chạm được vào đá.
Nhưng giây tiếp theo, mỏm đá chịu sức nặng của một con gấu Bắc Cực nhỏ bỗng gãy rời.
“Gào!” Cảm giác mất trọng lượng khiến Sở Vân Tễ hét lên, ngã bịch xuống tuyết.
Cậu khựng lại, vỗ vỗ cái đuôi— ể? Không đau!
Độ cao không lớn, lớp lông gấu lại đỡ được phần nhiều, ngã một cái chẳng xi nhê gì.
Trong lòng cậu còn ôm mảnh đá gãy lúc ngã.
Nhìn kỹ lại, hóa ra không phải đá, mà là tuyết đông cứng qua năm tháng, rất chắc chắn. Nếu không phải chịu sức nặng của cậu thì có lẽ nó còn trụ được lâu.
Sở Vân Tễ sờ bụng. Vừa ăn băng và tuyết, chắc… không đói lắm, đúng không?
“Ùng ục…”
Sở Vân Tễ: “…”
Tự lừa mình thất bại.
Giờ mà nằm ngủ, giả vờ như đang ngủ đông có được không nhỉ?
Ngủ đông thì gấu Bắc Cực chẳng cần ăn uống, cứ nhắm mắt là quên hết muộn phiền.
“Wo—” Sở Vân Tễ ngã ngửa, chân dang ra. Săn mồi khó quá đi!
Tiếng động đã làm kinh động con chim trên cây.
Tuy bão tuyết đã ngừng, nhưng gió lạnh vẫn thổi qua, con chim chưa vội bay đi.
Ban đầu chỉ có một con, sau đó chẳng biết từ đâu, thêm vài con khác nhảy tới, tụ lại trên cành gần vách đá.
Sở Vân Tễ ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe nhìn lũ chim, ánh mắt đầy khao khát.
Nói gì thì nói—
Chúng mày không thể vô duyên vô cớ, tự nhiên rơi xuống cho tao ăn được sao?
Ý nghĩ này quá viển vông. Sở Vân Tễ hít mũi, cảm thấy thà quay lại canh lỗ thở còn hơn.
“Bộp!”
Chưa kịp hành động, khóe mắt cậu thoáng thấy một bóng đen rơi xuống, đâm thẳng vào tuyết.
Một con chim biển lông ướt sũng, vùng vẫy trong tuyết cố đứng lên, nhưng chân giật giật rồi bất động.
Sở Vân Tễ: “Gào?!?”
Ơ?!?
Cảm… cảm ơn món quà của thiên nhiên?
Cậu ngơ ngác bước tới, đến gần mới thấy cổ con chim bị bẻ gãy, có lẽ bị thú dữ cắn nhưng chưa chết ngay.
Có thể nó thoát khỏi hàm thú săn mồi, vết thương không chí mạng giúp nó chạy được một đoạn, nhưng không được cứu chữa nên chết.
Cậu ngửi ngửi, không thấy mùi động vật khác. Vậy đoán chừng tám phần là đúng.
Nó chạy xa, lại ngâm trong nước, mùi bị xóa sạch cũng không lạ.
Có đồ ăn là tốt rồi.
Sở Vân Tễ nhổ sạch lông chim, kể cả lông tơ cũng không bỏ qua.
Lần đầu ăn kiểu này, cậu hơi ngập ngừng. Nhưng không ăn thì đói, trước nguy cơ chết đói, phải cố bước tới.
Cậu hít sâu, nhắm mắt, há miệng, dùng răng nhọn cắn nhẹ vào đùi chim…
Ư?
Chẳng có mùi kỳ lạ gì!
Tốt quá!
Cậu vui vẻ nheo mắt, cái đuôi tròn xoe khẽ đung đưa. Miếng thịt nhỏ được nhai kỹ rồi nuốt xuống.
Không những không có mùi lạ, mà cả vị máu cũng nhạt, như gà hấp chỉ nêm chút muối, thịt mềm không khô, ngon ngang cá.
Thịt chim còn nhiều, đủ để ăn no nê.
Sở Vân Tễ cắn một phát hết cái đùi, nhổ xương và lông để một chỗ, “Gào!” Vung chân vui sướng nghĩ, giá mà có thêm vài con nữa.
“Phành phạch!”
“Phành phạch!”
Tiếng chim đập cánh át cả tiếng gió tuyết.
Sở Vân Tễ ngậm cánh chim ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt đen xinh đẹp tràn đầy mờ mịt.
Nhìn thấy đàn chim trên cây lao về phía mình, cậu trợn tròn mắt.
Lũ chim vừa ở trên cây tranh nhau bay xuống, hoảng loạn đập cánh như thể phía sau có thú dữ đuổi theo, buộc chúng phải lao về phía trước.