【Hóa ra ở hoang tinh thật sự có động vật hoang dã! Tôi còn tưởng là tổ chương trình bịa đặt để câu view chứ.】

【Nó tròn tròn nhỏ xíu trông đáng yêu quá, không dám tưởng tượng nếu vùi đầu vào bụng nó vuốt lông thì sẽ sướng tới cỡ nào.】

【Đừng nói gấu Bắc Cực nữa, Sở Vân Tễ chạy đi đâu rồi? Sau khi bão tuyết kết thúc không thấy người đâu, tuy là một người nhỏ bé không nổi tiếng, nhưng khách mời lên show biến mất, tổ chương trình không nói năng gì đến tìm kiếm à?】

……

Một chương trình sinh tồn dã ngoại quy mô lớn được tổ chức trên một hoang tinh không người thuộc quyền quản lý của Thượng tướng, và đã phát sóng được một tháng trước.

Dàn khách mời tham gia chương trình rất hùng hậu, từ những tiền bối diễn viên gạo cội đến những ngôi sao mới nổi của làng giải trí, có những minh tinh nhỏ không mấy nổi tiếng và vận động viên đã giải nghệ, cũng có cả những nghệ sĩ có độ hot cao luôn chiếm giữ top 10 bảng xếp hạng hoótearch. Nhờ đó vào thời điểm phát sóng, độ hot của chương trình luôn duy trì ở mức cao.

Mỗi nghệ sĩ đều được trang bị một thiết bị phát sóng trực tiếp đi kèm, và có phòng phát sóng trực tiếp riêng.

Nhưng ai ngờ mới bắt đầu không lâu, khách mời tản ra hoạt động tự do đã gặp phải một trận bão tuyết kéo dài gần một tháng.

Sở Vân Tễ mất tích hai ngày trước khi bão tuyết kết thúc, tổ chương trình đã kích hoạt phương án khẩn cấp, mọi biện pháp tìm kiếm đều được triển khai. Ngưng bão tuyết quá lớn, nhân viên cứu hộ cũng khó khăn tìm kiếm trong gió tuyết, định vị lại càng mơ hồ, không biết là do màn hình bị bão tuyết làm mờ vị trí hay là chuyện gì khác, mà lái xe ủi tuyết đến, chỉ thấy định vị ở một bãi đất trống, và thiết bị liên lạc với tổ chương trình bị bỏ lại ở đó.

Tổ chương trình thức trắng hai ngày vẫn không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.

Người nọ cứ như biến mất không dấu vết.

Khổ nỗi vốn đầu tư của chương trình gần như gắn liền với phần lớn tài sản của mấy người họ, xảy ra chuyện như vậy, một khi bị lộ, chương trình chắc chắn sẽ phải tạm dừng.

Máy đo nhịp tim đeo trên người Sở Vân Tễ vẫn luôn bình thường, đập mạnh mẽ, còn khỏe mạnh hơn cả máy đo nhịp tim của nhân viên, thỉnh thoảng còn có những dao động mạnh, như thể gặp phải chuyện gì đó kinh hồn bạt vía.

Tổ chương trình nóng ruột cũng đã liên hệ với chủ nhân của hành tinh này, thượng tướng không xuất hiện, nhưng phụ tá phụ trách các vấn đề liên quan đã đưa ra dữ liệu cho thấy Sở Vân Tễ vẫn bình thường, cũng nói họ đã định vị được vị trí của Sở Vân Tễ, nhưng tạm thời không thể công khai, cũng an ủi nhân viên tổ chương trình đừng quá lo lắng, cứ để mọi chuyện tự nhiên.

Đạo diễn từ đó xác định người không gặp vấn đề gì, còn về việc tại sao không xuất hiện trước ống kính trực tiếp, tổ chương trình đoán, có lẽ Sở Vân Tễ vô tình làm mất thiết bị phát sóng trực tiếp, nhưng bản thân cậu vẫn chưa phát hiện ra, cho rằng mọi thứ vẫn diễn ra theo kế hoạch, tiếp tục theo những sắp xếp trước đó của chương trình, nên đã không liên lạc với tổ chương trình.

Dù sao cũng là đồ vật lơ lửng trên không, không kịp thời lấy xuống, bị gió tuyết thổi bay cũng là chuyện bình thường.

Vì không xảy ra chết người, tổ chương trình sau khi bàn bạc đã quyết định tạm thời giữ kín chuyện này, đồng thời tăng thêm nhân lực tìm kiếm, người đông sức lớn. Trước tiên phải tìm cách liên lạc với Sở Vân Tễ, sau đó gửi một thiết bị phát sóng trực tiếp mới cho cậu để.

Còn về thiết bị phát sóng trực tiếp mà Sở Vân Tễ dùng ban đầu, để tránh việc đóng lại sẽ làm tăng thêm nghi ngờ, nên cứ để thiết bị tự định vị, thích bay đi đâu thì bay.

【Vốn định xem Sở Vân Tễ một mình sinh tồn ngoài tự nhiên sẽ thảm hại đến mức nào rồi thôi, ai ngờ bị gấu Bắc Cực nhỏ ‘khống chế cứng’ nửa tiếng đồng hồ.】

【Huhu... còn phải nói sao.】

【Nói với Sở Vân Tễ, tôi đang xem gấu Bắc Cực con, cậu không cần quay lại đâu.】

【Đợi đã, có phải gấu Bắc Cực con đang nhìn tôi không?】

Thiết bị phát sóng trực tiếp sử dụng phương thức trượt, bay lượn êm ái trong không trung xé gió, âm thanh còn không lớn bằng tiếng gió.

Nhưng thính giác của động vật khác với con người.

Đặc biệt là bây giờ trời nắng đẹp, chim biển bay qua trên đầu còn để lại bóng, huống chi là thiết bị phát sóng trực tiếp cứ lơ lửng không đi.

Sở Vân Tễ nghi hoặc ngẩng đầu, cái thứ kỳ lạ bọc lớp kim loại bên ngoài này, rõ ràng không phải sinh vật tự nhiên, giống như làm vỏ mô phỏng động vật, trông đầy vẻ cơ khí.

Là máy bay không người lái à?

Vậy chẳng phải ở đây có người sao?

Bắc Cực cũng là một địa điểm du lịch khá nổi tiếng, mỗi năm các mùa đều có không ít du khách ngưỡng mộ mà đến.

Sở Vân Tễ nghĩ, đây chắc là máy bay không người lái của du khách bay ra ngoài quay cảnh, nên không để ý lắm.

Chân trước vươn ra bên cạnh, lại sờ phải khoảng không.

"Woo?" Sở Vân Tễ ‘soạt’ một tiếng cúi đầu, chỗ cáo Bắc Cực vừa ngồi xổm chỉ còn lại một cái hố tròn nhỏ, nối liền với cái hố này còn có mấy dấu chân bị xáo trộn. Rõ ràng, cáo Bắc Cực trước khi lẻn đi cũng đã đi đi lại lại tại chỗ rất lâu, thấy gấu Bắc Cực cứ ngẩng đầu không phản ứng, lúc này mới dồn hết sức chạy trốn.

Một chuỗi dấu chân trên tuyết kéo dài đến sau tảng đá.

Sở Vân Tễ ngậm con chuột lemming trên đất, đạp lên dấu chân của cáo Bắc Cực, ngửi thấy mùi cáo Bắc Cực bên trong, đặt con chuột lemming vào khe đá.

Không chơi nữa, còn có chuyện chính phải làm.

Khi gấu Bắc Cực con rời đi, con cáo Bắc Cực trốn trong khe đá thận trọng thò đầu ra, mũi khịt khịt ngửi con chuột lemming, nhìn bóng lưng gấu Bắc Cực chạy xa nghiêng nghiêng đầu, cẩn thận há miệng cắn lấy đuôi chuột lemming, kéo nó vào trong.

Sở Vân Tễ chạy ra mặt băng, cảm thấy máy bay không người lái trên đầu cũng đang đi theo mình, cậu đi sang trái hai bước, máy bay không người lái cũng điều chỉnh vị trí theo, cậu đi sang phải, máy bay không người lái vẫn xoay ống kính.

Máy bay không người lái luôn ở trên cao, không phải lên xuống thẳng đứng, giống như một cái đuôi rơi ở phía sau.

Nếu không cố ý ngẩng đầu nhìn thì cũng có thể bỏ qua được.

"Bộp"

Trên mặt nước có một chút gợn sóng, âm thanh khác với tiếng nước chảy.

Sở Vân Tễ lập tức không rảnh để ý đến máy bay không người lái nữa, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào lỗ thở không xa.

——Là hải cẩu!

Hơn nữa, nhìn con hải cẩu đang chăm chú gặm băng mở rộng lỗ thở, dường như không phát hiện ra cậu đang đến gần, vẫn đang làm việc của mình.

Đối với một kẻ săn mồi mạnh mẽ mà nói, đây là một cơ hội săn bắt tuyệt vời.

Sở Vân Tễ nhẹ chân bước đi, chân trước vững vàng đạp trên mặt băng.

Một bước, hai bước, ba bước...

Lúc này con hải cẩu ngửi thấy mùi gấu Bắc Cực trong không khí, lập tức mở to mắt.

Tuy nhiên, gấu Bắc Cực con đã đủ gần, không nói hai lời một cú lao mạnh tới, "Gào!"

Lúc đến gần, gấu Bắc Cực con há miệng cắn.

Không cần biết cắn vào đâu, cắn được là được, cứ tha hải cẩu lên trước đã.

Nhưng khi đối diện với vẻ mặt đáng thương của hải cẩu, gấu Bắc Cực con há to miệng khựng lại.

Wo...

Cậu nhìn con hải cẩu bất động rơi vào im lặng.

Thân hình hải cẩu vẫn chìm dưới biển, chỉ có đầu nhô lên mặt nước qua lỗ băng.

Một đôi mắt tròn xoe mở to, ướt át như sắp khóc, khóe miệng hơi trễ xuống, ánh mắt nhìn gấu Bắc Cực con run rẩy.

Cái này... không đành lòng ăn thịt.

Thôi được rồi.

Tự mình săn mồi và ăn mồi anh sói trắng săn, giữa hai việc này vẫn có sự khác biệt rất lớn.

Sở Vân Tễ mềm lòng từ bỏ việc săn bắt, nhìn con hải cẩu này thở dài.

Nhưng mà, có thể dọa hải cẩu đến mức quên cả chạy, cứ ở đó đợi cậu bắt, chẳng phải cũng coi như là một bước tiến bộ sao?

Sức uy hiếp rất lớn nha.

"Gào." Sở Vân Tễ vẫy vẫy chân, ra hiệu cho nó, cậu có thể đi rồi.

Nhưng con hải cẩu vẫn không nhúc nhích trong lỗ băng, trong đôi mắt nhìn cậu, hơi nước mờ mịt.

Sở Vân Tễ ngơ ngác, giơ chân ra cào nó, đột nhiên phát hiện – cậu cào không nổi.

"???"

Sở Vân Tễ thử đẩy đẩy, hiểu rồi.

Hải cẩu không phải thấy cậu không chạy, mà là bị mắc kẹt.

Khó trách lại đến đây mở rộng lỗ thở.

Có lẽ vừa nãy bị gấu Bắc Cực dọa, theo bản năng nhảy vọt lên một chút, chỉ một chút sai lệch nhỏ như vậy, khiến con hải cẩu mắc kẹt cứng ở đây, lên không được, xuống cũng không xong.

Không động đậy được thì đương nhiên không chạy rồi.

Sở Vân Tễ bất lực, con hải cẩu này ăn vào chắc không ảnh hưởng đến trí thông minh chứ.

Cậu thở dài, đã làm người tốt thì làm cho trót, giơ chân ấn cái đầu trọc lóc của nó xuống.

Khi bị ấn xuống ‘bụp’ một tiếng, như thể chốt khóa giữa hải cẩu và lớp băng biến mất.

Hải cẩu trực tiếp rơi xuống biển.

Sở Vân Tễ nhìn vào bên trong một cái, nơi này vừa trải qua động tĩnh lớn như vậy, nhất thời sẽ không có con vật nào dám đến gần cái lỗ thở này nữa.

May mắn là ngoài lỗ thở còn có khe nứt trên băng.

Sở Vân Tễ duỗi người một cái, đi về phía khe nứt trên băng phía trước.

Bỏ qua chuyện lỗ thở kẹt hải cẩu không nói, khe nứt trên băng vẫn thuận tiện hơn cho gấu Bắc Cực săn mồi.

Bởi vì không bắt được trên bờ, có thể theo khe nứt nhảy xuống biển đuổi theo.

Nhưng lỗ thở quá nhỏ, ngay cả gấu Bắc Cực con cũng không thể chui lọt hoàn toàn, nhiều nhất cũng chỉ thò được cái đầu.

Sở Vân Tễ tìm một vị trí tốt nằm xuống, tĩnh lặng chờ cá nổi lên mặt nước.

Dưới nước động đậy lớn sẽ kinh động đến cá, Sở Vân Tễ đã chuẩn bị tinh thần phải chờ rất lâu.

Kết quả không ngờ vừa nằm xuống, đã có cá từ trước mắt bơi qua.

"?!" Sở Vân Tễ đột ngột đứng dậy, giơ chân vồ.

Cậu phản ứng rất nhanh, nhưng cá bơi cũng rất nhanh, khác hẳn với những con cá bị nhiệt độ nước thấp làm chậm chạp lơ lửng trước đó.

Sở Vân Tễ vẫy vẫy chân, chớp mắt lại có một con cá bơi qua khe nứt.

Theo sát con đầu tiên, con thứ hai, giống như đàn cá bị kinh sợ, lác đác vài con bị xua đuổi chạy tán loạn, lướt qua khe nứt bên này rồi biến mất.

Sở Vân Tễ canh đúng thời cơ vung chân mạnh mẽ hất về bên trái, không bắt được thì cứ hất lên trước, cá lên trên băng chạy trốn khó hơn nhiều so với ở dưới nước.

Một con cá biển toàn thân đỏ tươi bị bắt chính xác.

‘Bộp’ một tiếng rơi trên mặt băng, nhanh chóng làm ướt lớp tuyết xung quanh, con cá biển giật mạnh đuôi đập vào mặt băng, giãy giụa hai cái rồi bất động, chỉ còn mang cá khẽ động đậy.

Sở Vân Tễ ăn cá nhiều, bây giờ bắt cá cũng mò ra chút mánh khoé. Đợi đến khi quen rồi, cảm thấy mình không cần đi săn con vật khác nữa, đều có thể coi cá là thức ăn chính.

Cậu cúi đầu cạo vảy cá, loại cá này cậu từng thấy rồi, ở các cửa hàng sushi cao cấp một phần rất đắt, xuyên thành gấu Bắc Cực rồi cũng được ăn buffet luôn.

Loại cá này toàn vảy nhỏ, khó cạo hơn con trước, tốn chút thời gian.

【Chỉ bé bằng này, gấu Bắc Cực con ăn có no không? Tôi nhớ dạ dày của chúng rất lớn mà.】

【Nhìn từ kích thước cơ thể, gấu Bắc Cực con này còn chưa đến lúc rời mẹ tự lập, vậy bố mẹ nó đâu rồi?】

【Gió thổi một cái, lông bị biến dạng trông gầy gò nhỏ bé quá, @Trạm cứu hộ động vật hoang dã, không quản lý sao?】

……

Thiết bị phát sóng trực tiếp lượn vòng trên đầu, Sở Vân Tễ cắm cúi làm việc. Đợi đến khi cạo sạch vảy cá, cậu lại dùng chân xé bụng cá, vẩy vẩy trong nước, như vậy vừa có thể rửa trôi vảy cá dính trên đó, vừa có thể rửa trôi cả nội tạng và máu, cuối cùng còn sót lại chút ít, dùng chân móc nhẹ là sạch.

Một con cá to gần bằng móng gấu Bắc Cực con. Sở Vân Tễ làm sạch tỉ mỉ, làm xong cũng không ăn mà ngậm con cá biển quay đầu bỏ chạy.

Ở trong hang của sói trắng một đêm, đã đủ để gấu Bắc Cực con nhớ được mùi của sói trắng.

Cậu men theo mùi hương chạy như điên, khi nhìn thấy sói trắng ở phía xa, tiếng "ư ư" từ mũi đã phát ra.

Gấu Bắc Cực con chạy tới không kịp thở, ngậm con cá biển tươi rói đưa đến bên miệng sói trắng, "Wo!"

Sói trắng không hứng thú với hàu, tương tự cũng không mấy mặn mà với sinh vật biển là cá.

"Wo?" Gấu Bắc Cực con nghiêng đầu, mắt long lanh nhìn nó.

Không ăn thử sao? Em vất vả lắm mới bắt được đó.

Sói trắng cụp mắt nhìn thẳng gấu Bắc Cực con. Một lúc lâu sau mới chậm rãi há miệng, vốn định chỉ cắn một miếng ở mép, kết quả khi nó há miệng, gấu Bắc Cực con ngậm cá đưa tới trước.

"Gào!" Niềm vui đút mồi thành công khiến gấu Bắc Cực con cười đến cong cả mắt, cái đuôi tròn xoe phía sau cũng lắc lư theo.

Sói trắng nheo mắt, cắn một miếng thịt cá, khẽ đáp: "Grừ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play