Bão tuyết kéo dài nửa tháng.

Gió rít gào, tuyết lớn như lông ngỗng mãi đến khi chân trời hơi ửng trắng mới dịu bớt. Những bông tuyết nhỏ mịn như nhung khẽ rơi, một màu trắng xóa bao phủ mặt đất.

Giữa không gian vắng lặng vang lên một tiếng rên khẽ, "Ư..."

Mặt tuyết bằng phẳng bỗng nhô lên một vòm cung, tuyết đọng trên người theo động tác rơi xuống, lộ ra một cái chân đầy lông.

"Hộc... hộc hộc..." Đống tuyết rung rinh, tiếng thở bên trong mỗi lúc một dồn dập.

Cái chân thò ra cào cào xung quanh, dưới lớp tuyết trắng xóa hé ra một chút ánh sáng. Chú gấu Bắc Cực bị vùi trong tuyết chợt ngẩng đầu, vùng vẫy chui ra, không thèm phủi tuyết trên mặt mà há miệng hít lấy hít để không khí trong lành bên ngoài.

Bị vùi trong đống tuyết, không khí ngột ngạt như muốn nghẹt thở khiến tim Sở Vân Tễ đập thình thịch.

"Gào--" Nhìn những bông tuyết nhỏ thưa thớt rơi bên ngoài, Sở Vân Tễ thở phào một hơi, cuối cùng thì bão tuyết cũng đã qua.

Nhận ra mình đã vượt qua được thời tiết khắc nghiệt, Sở Vân Tễ lập tức thả lỏng.

Cậu dang hai chân trước, phấn khích vươn vai một cái, rồi ‘phịch’ một tiếng đổ người về phía trước, kiệt sức nằm sấp xuống tuyết.

Mấy ngày qua thật sự quá khổ sở.

Vừa xuyên qua đã gặp bão tuyết, nếu không phải cậu phản ứng nhanh tìm được tảng đá trú ẩn, thì có lẽ vừa mở mắt ra đã mất mạng rồi.

Sinh viên năm 3 Sở Vân Tễ nào đã từng thấy cảnh tượng này.

Rõ ràng không lâu trước đó còn ngủ trong ký túc xá, sáng sớm đã bị điện thoại của cố vấn réo dậy, vội vàng ra ngoài nộp tài liệu thực tập. Vừa lên taxi nói địa chỉ xong, chỉ nghe một tiếng ‘ầm’ chói tai rồi mất đi ý thức.

Tỉnh lại đã biến thành một con gấu Bắc Cực, còn chưa kịp tiêu hóa biến cố này thì một trận bão tuyết đã ập đến, may mắn là cuối cùng cậu cũng gắng gượng vượt qua.

Sở Vân Tễ nhìn vùng tuyết trắng mênh mông, ánh mắt lướt qua những ngọn núi tuyết cao sừng sững và mặt biển trôi nổi những tảng băng vỡ, gió lạnh mang theo bông tuyết quất vào mặt, khiến cậu rùng mình.

Để tránh bị đóng băng vì ở một chỗ quá lâu, Sở Vân Tễ ngồi một lát rồi đứng dậy, động tác lớn khiến tuyết trên người cậu rơi lả tả, tứ chi không phối hợp lắm, bước đi chậm chạp, mỗi bước đều chao đảo.

Cách không xa chỗ Sở Vân Tễ ẩn náu có một vùng biển nội địa.

Sở Vân Tễ đi đến mép băng bên bờ biển rồi dừng lại, móng vuốt cào nhẹ hai cái, hất lớp tuyết trên bề mặt, một chú gấu Bắc Cực thò đầu nhìn xuống mặt băng.

Tính kỹ lại thì đã xuyên qua được mấy ngày, nhưng đây là lần đầu tiên Sở Vân Tễ nhìn thấy hình dáng hiện tại của mình.

So với những con gấu Bắc Cực trắng trẻo, béo tròn ở trung tâm bảo tồn, con gấu trên mặt băng gầy gò, so với gấu trưởng thành còn nhỏ hơn một vòng. Tuyết đọng trên người chực rơi, trông có vẻ đáng thương, nhưng đôi mắt lại đen láy sáng ngời.

"Ọc..."

Đôi tai tròn nửa vành khẽ rung, Sở Vân Tễ nghiêng đầu, xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình.

Cái bụng rỗng lâu ngày bắt đầu biểu tình.

Vừa mới trải qua một trận bão tuyết, Sở Vân Tễ vẫn còn mờ mịt về tương lai, không biết phải làm gì, nhưng cơn đói lại lặng lẽ lan tỏa.

Nếu không phải gấu Bắc Cực có lớp mỡ dự trữ nhiệt, thì chắc cậu đã chết đói ngay trong ngày đầu tiên của trận bão tuyết rồi.

Cố gắng cầm cự đến giờ đã gần đến giới hạn.

Trước mắt ăn no bụng mới là quan trọng nhất!

Chỉ là... Sở Vân Tễ ngó trái ngó phải, toàn là tuyết, đừng nói là đồ ăn, đến một cái cây có chút lá xanh cũng không có.

Muốn hái quả dại lót dạ cũng không được, đành phải đổi chỗ khác.

Sở Vân Tễ rũ rũ lông, chỉ mới ngồi một lát mà trên người lại rơi xuống không ít tuyết.

Rũ bỏ lớp tuyết dày, Sở Vân Tễ vận động đơn giản một chút, rồi bước đi trên mặt băng.

Lớp băng gần bờ biển rất chắc chắn, nhưng Sở Vân Tễ bước đi có chút cẩn thận, sợ trượt chân một cái là nhào xuống biển.

Con mồi chính của gấu Bắc Cực là hải cẩu, thỉnh thoảng cũng săn bắt một số loài chim biển và động vật có vú nhỏ.

Nhưng giờ Sở Vân Tễ chẳng còn quan tâm gấu Bắc Cực thường ăn gì nữa, chỉ cần thứ gì đó có thể no bụng là được.

Cách kiếm thức ăn đơn giản nhất là bắt cá.

Bão tuyết vừa ngừng, bên ngoài không thấy bóng dáng động vật nào, mà cho dù có thì chim biển và hải cẩu đều quá nhanh nhẹn, rất khó bắt.

Ngược lại là mặt nước đóng băng, lượng oxy dưới nước không đủ sẽ khiến một số loài cá nổi lên mặt nước, bắt cá sẽ dễ hơn chút.

Nhưng so với mặt băng liền mạch, chỉ cần đục một lỗ là cá sẽ tụ lại, thì ở đây băng vỡ thành nhiều mảng. Khe hở đủ để cá thở nên không thể gom chúng lại một chỗ.

Sở Vân Tễ đành ngồi canh gần đó, mắt dán chặt vào mặt nước.

Cá bơi qua bơi lại dưới nước, những con cá biển đen to lớn trông rất ngon.

Sở Vân Tễ bất động như tượng, một con cá trồi lên mặt nước há miệng, ‘bộp’ một tiếng bọt nước vỡ ra, cậu lập tức giơ chân trước lên, dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai chụp xuống.

"Bộp!"

Chân gấu đập xuống bắn lên vô số giọt nước, nhưng con cá đã trốn thoát trong khe băng.

Sở Vân Tễ khựng lại, vồ hụt, "Woo?"

Khởi đầu không thuận lợi, nhưng cậu cũng không nản lòng, lắc lắc nước trên chân, tiếp tục ngồi chờ.

Nước bắn ướt đám lông quanh cổ, nhưng chút nước này không đủ để thấm ướt lớp lông dày của gấu Bắc Cực, chỉ ướt lớp ngoài cùng, chẳng đáng lo.

Sự chú ý của Sở Vân Tễ vẫn dán chặt vào con cá, cơn đói khiến mắt cậu hoa lên, cậu đói đến mức sắp gặm cả tuyết rồi.

Cá dưới nước không hoạt bát lắm, trông có vẻ lờ đờ chậm chạp, nhưng gặp nguy hiểm cái là vẫy đuôi phóng đi ngay.

Sở Vân Tễ, một con gấu Bắc Cực nửa mùa, vốn dĩ không quen dùng móng vuốt, mấy ngày đói liên tục càng khiến cậu không còn chút sức lực nào, cũng không dám trực tiếp nhảy xuống bắt cá, sợ cá chưa bắt được mà bản thân đã không lên được.

Chỉ có thể áp dụng cách bắt cá bảo thủ.

"Wo..." Sở Vân Tễ chống cằm lên hai chân trước, cuộn thành một cục bông tuyết nằm bò trên bờ. Mắt chăm chăm nhìn đàn cá bên trong.

--"Ầm!"

Chớp lấy thời cơ, Sở Vân Tễ lại vung chân, thấy con cá lướt qua miếng đệm thịt ở lòng bàn chân, cậu liền đưa chân còn lại ra chặn.

Bắt cá trên bờ, chân gấu đuổi theo con cá không rời.

Sau một hồi khuấy động, tuyết rơi trên bờ tan nhanh trong nước, những tảng tuyết lớn nổi lềnh bềnh trên mặt nước chao đảo, bọt nước hỗn loạn làm mờ tầm nhìn.

Đúng lúc này, con cá bất ngờ nhảy lên, đuôi quét qua mặt nước, hất nước tung tóe lên mặt con gấu Bắc Cực.

Sở Vân Tễ nghiến răng, lắc đầu hất nước trên mặt, cúi đầu định bụng cho con cá kia một bài học, lại phát hiện con cá vừa bị cậu nhắm trúng giờ đã bụng ngửa lên trời, nổi lềnh bềnh trên mặt nước như đã chết.

Bị đánh ngất rồi sao?

Sở Vân Tễ xoa móng ngẫm lại, hình như vừa nãy cậu không đánh trúng cá mà nhỉ?

Đánh trúng không ta? Chắc là không.

Nhưng con cá kia đúng là bất động, cậu do dự đưa chân ra định vớt, "Wo?" Con cá lật bụng kia lại ‘vèo’ một cái lặn xuống biển trước khi cậu kịp chạm vào.

Sở Vân Tễ: "???"

Khiêu khích! Đây là khiêu khích!

Người nhịn được, gấu không nhịn được!

Sở Vân Tễ kiên nhẫn chờ con cá kia lộ sơ hở, lần này không động chân mà trực tiếp nín thở vùi đầu xuống nước, nhắm mắt cắn theo trí nhớ rồi chợt ngẩng đầu lên, cái đầu ướt sũng vẩy nước tung tóe, miệng ngậm con cá đang quẫy đạp điên cuồng.

"Hừ!"

Cá biển nhỏ, dễ dàng tóm gọn!

Không cho cá cơ hội trốn thoát, gấu Bắc Cực trực tiếp dùng sức cắn mạnh.

‘Rắc’ một tiếng như có thứ gì đó gãy, cái đuôi đang quẫy của con cá lập tức bất động.

Sở Vân Tễ vui vẻ chuẩn bị thưởng thức chiến lợi phẩm của mình.

Cậu nằm sấp trên băng, đầu tiên đặt con cá xuống.

Mặc dù rất đói nhưng cậu cũng không vội ăn ngấu nghiến. Thay vào đó, cậu cẩn thận cào cào lột vảy, sau đó mới cắn một miếng thịt cá. Lâu lắm rồi không được ăn, thức ăn vào bụng, cậu lười biếng nheo mắt lại. Cái đuôi ngắn ngủn giấu trong lông khẽ đung đưa. Ánh nắng sau bão tuyết chiếu xuống mang theo chút hơi ấm, hạnh phúc và thoả mãn.

Không biết có phải vì thành gấu Bắc Cực mà khẩu vị cũng thay đổi luôn không, hay vì đói quá nên ăn cái gì cũng thấy ngon. Dù ăn sống không chế biến nhưng thịt cá lại chẳng hề tanh, thịt cá tươi ngon và dai.

"Gào!"

Ngon quá!

Sở Vân Tễ liếm mép, một ngụm ăn hết một mặt rồi dùng chân móc lấy đuôi cá, cẩn thận lật mặt còn lại, tiếp tục ăn.

Phần ngon nhất và nhiều thịt nhất ở bụng cá, Sở Vân Tễ để dành ăn cuối cùng.

Sau khi ăn xong, xương và nội tạng cá vẫn còn, chỉ có thịt là hết.

Với sức ăn của gấu Bắc Cực, một con cá này chẳng đủ nhét kẽ răng.

Sở Vân Tễ vươn vai, bổ sung chút năng lượng, cảm thấy có thể tiếp tục bắt cá rồi.

Nhưng cậu vừa động đậy, đôi tai nhạy bén khẽ động, cậu nghe thấy một âm thanh lạ trong gió.

Sở Vân Tễ tò mò quay đầu nhìn, chỉ thấy một con sói trắng to lớn đứng trên tảng băng vỡ, đôi mắt thú màu xanh băng chăm chú nhìn cậu không rời.

Là sói Bắc Cực à?

Sói Bắc Cực cũng màu trắng, nhưng con sói này cũng to quá rồi ấy chứ?

Sở Vân Tễ nhìn mình rồi lại nhìn con sói, cậu còn nhỏ hơn con sói kia đến hai vòng?!

Không giống sói Bắc Cực cho lắm...

Nhưng đây là con vật đầu tiên cậu gặp ở nơi xa lạ này, Sở Vân Tễ cong mắt, tâm trạng vui vẻ hếch cằm lên với con sói trắng to lớn một cách thiện ý và thân thiện, "Gào!"

Chào đằng ấy nhé!

Sói trắng hạ thấp người, "Hống--"

Một tiếng gầm trầm thấp phát ra từ cổ họng, mang theo ý cảnh cáo rõ ràng.

Nghe thấy âm thanh này, Sở Vân Tễ lập tức cứng đờ, "!!!"

Dù bây giờ cậu là gấu Bắc Cực, nhưng đối mặt với thú dữ ngoài hoang dã, cậu vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Bốn mắt chạm nhau với con sói trắng, Sở Vân Tễ lặng lẽ rụt cổ.

Cậu có thể nhận ra ý đuổi đi rõ ràng trong tiếng gầm của đối phương.

Sở Vân Tễ ngơ ngác, vô thức cắn nhẹ móng vuốt, cẩn thận quan sát động thái của con sói trắng.

Mình vô tình xâm phạm lãnh địa của người ta rồi sao?

Sói có ý thức lãnh thổ rất mạnh, dù điều này không rõ rệt ở sói Bắc Cực, nhưng con này có vẻ không phải sói Bắc Cực.

Sói trắng vẫn đang chăm chú nhìn cậu, Sở Vân Tễ không kịp nghĩ nhiều, lặng lẽ lùi lại, từng chút một cẩn thận di chuyển chân, "Wo..."

Được rồi được rồi, tôi không nói nữa.

Vậy tôi đi trước đây.

"Húu--!!!"

Tiếng gầm đầy uy lực hoàn toàn thể hiện ý đối phương không muốn giao tiếp thân thiện.

Gấu Bắc Cực run rẩy, tốc độ rời đi cũng nhanh hơn không ít, chạy lạch bạch khiến lông trên người rung lắc, run giọng đáp lại: "Woo..."

Huhu...

Đang đi, đang đi mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play