Thấy Mạc Ngâm Thu trưng bộ mặt kiểu “Ủa gì vậy trời”, Tiền Thất trong lòng biết rõ với cái danh tiếng bất hảo của mình, muốn xin hạt giống ma thực chắc phải tốn không ít nước miếng. Thế là cô nàng chủ động bước tới một bước, bắt đầu nói ra bài diễn văn đã chuẩn bị sẵn trong đầu. 
“Cô Mạc, nói ra chắc ngài không tin đâu, dạo gần đây em cứ như thể hồ quán đỉnh*, bỗng nhận ra mình không thể tiếp tục sống buông thả nữa. Em vất vả lắm mới thi đậu vào đại học của thức tỉnh giả, sao có thể để uổng phí cơ hội học tập quý giá này được?” 
(*Thể hồ quán đỉnh = khai sáng bất ngờ)
“Trường học cung cấp cho tụi em môi trường học tốt như vậy, không đòi tụi em thành tài, cũng không mong tụi em đền ơn đáp nghĩa, chỉ hy vọng tụi em có thể sống sót trong cái thời đại tận thế khốn khổ này. Em sao nỡ phụ lòng khổ tâm của nhà trường chứ!”
“Cho nên em đã quyết định…” Tiền Thất vỗ bàn cái “bộp”, mặt mày tràn đầy kiên định và quyết tâm, khí thế hừng hực:
“Em muốn tạo nên một sự nghiệp vĩ đại trong lĩnh vực ma thực! Em muốn trở thành niềm tự hào của học viện ma thực! Trở thành niềm kiêu hãnh của đại học thức tỉnh giả! Hôm nay em lấy trường học làm vinh quang, ngày mai trường học sẽ vì em mà rạng danh!”
Mạc Ngâm Thu: ……
Mấy lời to tát này, cô thiệt sự là… không tin nổi.
“Có được cái chí khí đó, cũng đáng khen rồi.” Mạc Ngâm Thu đứng dậy. Dù không tin lắm, nhưng với hiểu biết của cô về Tiền Thất – đứa nhỏ này lòng tự trọng rất cao – mà giờ dám bày ra cái mặt dày để nói mấy lời ấy, thì cũng là một bước tiến không nhỏ rồi.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play