Vài phút sau, Tiền Thất rời khỏi ký túc xá nam sinh sau khi đã đưa cho Tô Tinh Nhạc chiếc áo khoác và một vài cuốn sách vở. Cảm giác hài lòng khi làm xong việc, cô bắt đầu bước ra khỏi khu ký túc xá.
“Hôm nay còn có một lần phân tích chi thuật nữa, mình phải lên núi sau đi!”
Mỗi trường đại học cho thức tỉnh giả đều có khu chuyên dụng cho các chuyên ngành, như phòng thí nghiệm giải phẫu ma thú cho ngành Ma Thú Hệ, kho lưu trữ cho ngành Ngự Thú, phòng mô phỏng chiến đấu cho ngành Chỉ Huy Hệ, và quảng trường đấu chiến cho ngành Kỹ Năng Hệ.
Mà khu gieo trồng sau núi chính là khu vực dành riêng cho ngành Ma Thực Hệ, nơi các học sinh có thể nghiên cứu và gieo trồng ma thực.
“Để mình xem thử, phân tích coi ai ngon nhất nào?”
Đứng trên đỉnh núi, Tiền Thất giơ tay nhìn xa, thu hết những ma thực loạn vũ đang bay trong không khí vào mắt. Cô chuẩn bị chọn một loài ma thực dễ thực hành nhất thì hệ thống giao diện đột ngột xuất hiện.
Nó dừng lại ở một cây ma thực có màu đỏ thẫm, rồi vẽ một mũi tên lớn chỉ xuống.
“Cái này à?” Tiền Thất đi lại gần, nhận thấy cây ma thực này hình dáng rất giống loài "Xuân Lan" ở kiếp trước, với những lá đỏ như máu quấn quanh một nụ hoa, các lá có răng cưa sắc bén và cánh hoa có sọc màu cam hồng, đỏ như máu.
【 Ma thực tên: Tam lân lan
Cấp bậc: E cấp
Cách thức công kích: Lá có khả năng tự chủ công kích, cánh hoa có khả năng phát ra công kích
Nhược điểm: Chống cường quang
Tác dụng phân tích: Căn, hành, lá, hoa, trái cây, hạt giống 】
Tiền Thất phân tích từng tác dụng một và đột nhiên chợt nhận ra, “Cánh hoa Tam Lân Lan có tác dụng cầm máu à?”
Cô kiểm tra lại trên quang não và phát hiện đúng là có nghiên cứu cho thấy cánh hoa Tam Lân Lan có thể giúp cầm máu, tuy hiệu quả khá yếu, thậm chí còn không bằng các phương pháp cầm máu nhân tạo, nên tác dụng này cũng không mấy đáng kể.
“Nhưng mà…” Tiền Thất nhìn vào hệ thống giao diện.
【 Này, bạn có phải đang lạc đường không? Không biết đi đâu rồi? Hay là ví túi trống, mơ tưởng trở thành tỷ phú triệu đô? Hay là cô đơn, cần 8 người bạn nam? 】
“? Nói tiếng người đi.”
【 Chỉ cần trả 998, bạn sẽ có công thức 'Ma dược – Cường hiệu cầm máu' ngay thôi! Tâm động không bằng hành động, đừng đợi nữa, chỉ 998 thôi, ma dược mang về ngay! 】
Tiền Thất: ???
Hệ thống lại bắt đầu chiêu dụ tiền rồi sao?
Cô chỉ vào hai chữ "Ma dược" trên giao diện, hỏi: “Ma dược là gì?”
【 Ma dược là các loại ma thực được chế tạo từ một tỷ lệ nhất định các thành phần, thường có công dụng đặc biệt ~ Ví dụ như 'Cường hiệu cầm máu dược', dù là vết thương ở động mạch chủ cũng có thể ngay lập tức cầm máu! 】
“Thật kỳ diệu như vậy sao?” Tiền Thất ánh mắt sáng lên. Nếu thế giới này dễ dàng bị thương như vậy, thì nếu cô tạo ra được loại ma dược này, không phải có thể kiếm một khoản lớn à?
“Không hổ là ngài! Hệ thống đại nhân thật là tài giỏi!” Tiền Thất vui mừng nói, “Có thể sở hữu sức mạnh như thế, thật là ít có, tôi phải cảm ơn ngài, ngài phù hộ tôi đi ngang!”
【 Khụ khụ, không có gì đâu. 】
“Vậy, chúng ta có thể bớt chút không? Tôi thấy 20 tệ là hợp lý nhất.”
【 … Cút đi! 】
“Thật không thể sao?” Tiền Thất lấy ra một tờ 20 tệ cũ nát, vẫy vẫy trước giao diện màu lam, “Tôi là người có công lớn giúp ngài sáng tạo tài sản nhiều như vậy đấy!”
Cô nhận ra hệ thống này hoàn toàn dựa vào tiền để cung cấp thông tin. Chỉ cần có tiền, hệ thống sẽ cung cấp các chỉ dẫn.
Hệ thống im lặng một lát, rồi sau đó xuất hiện thông báo:
【 Được rồi, chia kỳ thành 2 tháng: tháng đầu 20 đồng, tháng sau 978 tệ. 】
“90 tệ.”
【 978 tệ! 】
“120 tệ.”
【 978 tệ! 】
“300 tệ, không thể nhiều hơn.”
【 778 tệ, được rồi, chốt đi! 】
“578 tệ tui không thể không ăn cơm nữa.”
【 … 678 tệ! Cuối cùng có muốn không?! 】
“Được rồi, không hổ là hào phóng hệ thống đại nhân!”
Tiền Thất nhanh chóng giao tiền vào giao diện màu lam. Sau khi giao tiền xong, cô thấy công thức chế tạo ma dược hiện lên.
“Cánh hoa Tam Lân Lan, kết hợp với số lượng nhất định của chu viêm thảo lá, vỏ trái cây, thịt quả nghiền nát thành phấn…” Tiền Thất sờ cằm, có vẻ như đã đến lúc chuẩn bị tài liệu cho công thức này rồi.
Cô nhớ rõ Lương Ngọc Đình đã nói, mỗi học kỳ học sinh có thể nhận miễn phí 10 hạt giống ma thực, vì vậy cô sẽ đi hỏi thầy xem có hạt giống loại này không.
...
Tòa văn phòng của Đại học Thức tỉnh giả.
Mạc Ngâm Thu đang ngồi thư giãn bên cửa sổ trong văn phòng, tận hưởng thời gian “kỳ nghỉ phép tự phong”.
Vì chuyên ngành Ma Thực không được ưa chuộng, rất hiếm người chịu tới đây làm giảng viên. Dù là sinh viên tốt nghiệp loại giỏi cũng thường chọn vào các viện nghiên cứu Ma Thực có đãi ngộ tốt hơn, chứ chẳng ai cam tâm tình nguyện làm giáo viên hệ Ma Thực với lương tháng lèo tèo hai ngàn cả.
Thành ra, cả hệ chỉ có vài giảng viên đứng lớp, mà mấy người này cũng đều là do viện trưởng bên viện nghiên cứu Ma Thực cử sang kiêm nhiệm, tiện thể dạy luôn sinh viên.
Thông thường một học kỳ chỉ có năm tiết học, ngày thường thì phân công một giảng viên trực ban, để trả lời thắc mắc cho sinh viên.
Mạc Ngâm Thu là giảng viên phụ trách sinh viên năm nhất của hệ Ma Thực, hôm nay tới phiên cô trực.
“Nghỉ phép mà được mang bia theo mới gọi là phê chứ!” – Mạc Ngâm Thu duỗi cặp chân dài nõn nà, ngồi dựa vào ghế trên ban công, cầm lon bia bên cạnh làm một ngụm lớn. Gương mặt xinh đẹp và dáng người bốc lửa của cô khiến mấy thầy giáo bên hệ Ma Thú ở phòng kế bên thỉnh thoảng lại liếc mắt sang ngó trộm.
Ngay lúc Mạc Ngâm Thu đang hưởng thụ thời gian nhàn rỗi quý giá thì bên ngoài văn phòng chợt vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.” Mạc Ngâm Thu cầm cái khăn trải bàn nhỏ bên cạnh lên, đắp lên cái vại bia.
Tiền Thất vừa mở cửa bước vào, lập tức thấy một đại mỹ nữ đang ngồi trên ghế ban công, dáng ngồi vừa lười biếng vừa quyến rũ. Cô lục lại ký ức một chút, xác nhận người trước mặt chính là giảng viên hướng dẫn năm nhất bên hệ ma thực —— Mạc Ngâm Thu.
Mạc Ngâm Thu cũng đánh giá Tiền Thất từ đầu đến chân. Cô biết đứa nhỏ này – thuộc dạng “chúa tể trốn học”, học hành không nghiêm túc, suốt ngày đánh nhau gây chuyện. Cô đã từng trực tiếp cảnh cáo rồi, nếu còn tái phạm nữa là cho nghỉ học luôn không bàn cãi.
Nhưng mà… đây hình như là lần đầu tiên Tiền Thất chủ động tìm tới cô?
Mạc Ngâm Thu hơi nghiêng đầu, nâng cằm lên nhìn cô nàng: “Có chuyện gì?”
“Mạc đạo sư, em tới xin hạt giống ma thực ạ.” Tiền Thất bày ra bộ dạng học sinh ngoan ngoãn tiêu chuẩn, “Cho em hỏi quy trình xin thế nào ạ?”
Xin hạt giống ma thực?
Mạc Ngâm Thu nhìn cô với ánh mắt đầy nghi ngờ. Theo trí nhớ của cô thì hình như học sinh nào cũng từng xin hạt giống ít nhất một lần, chỉ có Tiền Thất là chưa bao giờ. Mà từ trước tới giờ con bé này cũng chưa từng thể hiện tí ti hứng thú nào với việc trồng trọt… Tự dưng hôm nay gió đổi chiều?
“Tiền Thất, hạt giống ma thực tuyệt đối không được phép bán ra ngoài, nếu bị phát hiện sẽ bị đuổi học ngay lập tức, em biết chuyện này chứ?” Mạc Ngâm Thu híp mắt, khuôn mặt đẹp như tranh không giận mà vẫn toát ra khí thế dọa người.
Cô thật sự không nghĩ ra nổi lý do gì để Tiền Thất đột nhiên đòi xin hạt giống. Chẳng lẽ con bé này đột nhiên tỉnh ngộ, muốn học hành đàng hoàng? Không thể nào!
Tiền Thất im lặng hai giây, cuối cùng cũng quyết định thành thật: “Cái đó… em thật sự không biết luôn á.”
Mạc Ngâm Thu: ????