Sau “buổi làm bạn” đầu tiên – bao gồm một màn buộc dây giày và một cú phong anh trai không hề được hỏi ý kiến – Hi Hoa tưởng mình sẽ có khoảng nghỉ để thích nghi cuộc sống mới.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp… lòng dính người của một nhóc con tám tuổi, ngoài mặt lạnh lùng, trong lòng lại rất có nhu cầu được chú ý.

Ví dụ sáng hôm sau.

Hi Hoa vừa ăn sáng xong, chuẩn bị đi dạo quanh sân thì bảo mẫu đến báo:

“Cảnh Nghi thiếu gia bảo nếu cậu rảnh… thì có thể qua giúp cậu ấy học bài.”

Hi Hoa nhướn mày: “Cậu ấy chủ động mời tôi?”

Bảo mẫu gật đầu: “Cậu ấy nói nếu không rảnh thì thôi, không cần ép. Nhưng vừa nói vừa nhìn chằm chằm cuốn vở Toán gần 10 phút.”

Hi Hoa: “…Thôi được.”

Khi cậu bước vào phòng học, Cảnh Nghi đang ngồi thẳng lưng, giả vờ như không thấy cậu. Nhưng trong tay cầm cây bút… rõ ràng là đang viết sai hướng.

“Cần tôi giúp thật à?” Hi Hoa chống tay lên bàn, cười cười.

Cảnh Nghi không nhìn, chỉ khẽ hừ một tiếng. “Tôi đâu có ép. Chỉ bảo nếu anh không làm gì thì có thể qua. Còn nếu thấy phiền thì anh ra ngoài đi.”

Hi Hoa nhướng mày. “Ồ, thế tôi ra nhé?”

Cậu vừa xoay người…

“Khoan đã!”

Giọng nhỏ xíu nhưng gấp gáp vang lên sau lưng.

Hi Hoa quay lại, thấy Cảnh Nghi đang ho khan lấy lệ.

“…Thôi ở lại cũng được.”

Hi Hoa nhìn cậu nhóc 8 tuổi giả vờ bình tĩnh, ánh mắt lấp ló vẻ lo lắng bị bỏ rơi mà thấy buồn cười không chịu nổi.

“Rồi rồi, anh ở lại. Dạy nhóc con học Toán cũng tính là làm việc nghĩa.”

**

Từ hôm đó, mọi chuyện bắt đầu… không bình thường.

Ban đầu là học Toán.

Rồi thành đi dạo cùng nhau sau bữa trưa.

Rồi Hi Hoa phát hiện… mình vừa rời khỏi phòng chưa đến 10 phút thì đã có người làm đến gọi:

“Cảnh Nghi thiếu gia hỏi cậu đâu. Cậu ấy bảo không thèm tìm, nhưng nếu ai biết thì nói lại.”

Hi Hoa nhìn trời.

Không thèm tìm mà hỏi tận 3 người trong bếp lẫn cả tài xế, là thế nào?!

Một hôm, cậu cố tình biến mất nguyên buổi chiều, trốn ra sau vườn hóng gió một mình.

Đến khi quay về, thấy Cảnh Nghi ngồi khoanh tay trong phòng, mặt lạnh tanh, ánh mắt lướt qua cậu như không quen biết.

Cậu mở lời: “Anh chỉ đi hóng gió chút thôi.”

Cảnh Nghi không nói gì.

Vài giây sau, cậu bé nhấc cuốn sách trên bàn lên, đập nhẹ một cái vào tay Hi Hoa.

“Cho anh nửa cái bánh quy cũng không thấy đâu. Lần sau mất tích tôi sẽ nói với cha.”

Hi Hoa cười ngất:

“Ơ kìa, ai bảo là không thèm chơi cùng tôi?”

Cảnh Nghi trừng mắt: “Tôi không thèm. Nhưng nếu anh đã ở đây, thì phải đúng chỗ.”

Hi Hoa khoanh tay, cười nhẹ:

“Rồi rồi, biết rồi. Anh ở đúng chỗ là… bên cạnh em chứ gì?”

Cảnh Nghi quay mặt đi, đỏ tai.

Nhưng vẫn hừ một tiếng rất nhỏ: “…Tuỳ anh hiểu.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play