Hi Hoa bị dẫn đi qua một hành lang dài phủ đầy thảm lông mềm đến mức mỗi bước chân đều khiến cậu muốn ngồi xuống lăn vài vòng.
Tất nhiên, cậu không dám làm thế. Dù gì… đây vẫn là gia tộc Thượng Quan – nơi đụng nhẹ cũng có thể bị liếc chết, thở mạnh một cái là mất luôn vị trí trong bảng sống sót.
Dẫn đường cho cậu là một quản gia nữ, dáng người nghiêm chỉnh nhưng nụ cười lại nhẹ như mây, khiến Hi Hoa không biết là thân thiện thật hay là kiểu dịu dàng có độc.
Cậu ngoan ngoãn đi theo, tay đút túi áo – à không, túi không có, vì cái áo cậu đang mặc là đồng phục gia nhân nhỏ, không có chỗ đút tay kiểu ngầu đời. Thôi kệ.
“Cảnh Nghi thiếu gia đang đọc sách trong đình nghỉ cạnh hồ, mời tiểu thiếu gia đi theo.”
Hi Hoa: “…Không cần phải thêm chữ thiếu gia sau tên tôi đâu.”
Quản gia mỉm cười: “Nhưng cậu là con trai quản gia đời trước, theo quy tắc, vẫn được gọi là tiểu thiếu gia.”
Cậu gật đầu cho có, trong đầu thì thầm: Cái danh hiệu này chắc để an ủi kẻ mồ côi như tôi.
Cuối cùng cũng tới khu vườn phía sau biệt thự. Trong đình nhỏ giữa hồ sen, một cậu nhóc 8 tuổi đang ngồi đọc sách. Nghiêm túc như ông cụ non. Ánh nắng xuyên qua mái ngói, chiếu lên tóc cậu ta, từng sợi đều đen nhánh, mượt mà.
Gương mặt kia nhỏ nhắn, da trắng, sống mũi cao, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Hi Hoa nhướng mày trong lòng: Đúng rồi, cái vibe “ta là nhân vật chính của thế giới này” là đây.
Cậu bước lên một bước, cười nhạt.
“Chào thiếu gia, tôi là Hi Hoa. Từ hôm nay sẽ ở đây.”
Thượng Quan Cảnh Nghi ngẩng đầu lên.
Ánh mắt đen láy quét qua Hi Hoa từ đầu tới chân. Sau đó, cậu ta nhíu mày.
“…Anh trông không giống lắm.”
Hi Hoa: “Không giống gì cơ?”
Cảnh Nghi gập sách lại, giọng chậm rãi như đang nghi ngờ đối phương có phải gián điệp:
“Không giống kiểu con của người trưởng thành nghiêm túc. Anh trông… hơi ngốc.”
Hi Hoa: “…”
Cảm ơn, tôi cũng không nghĩ sẽ được đánh giá IQ ngay lần đầu gặp mặt.
Cảnh Nghi lại nhìn cậu thêm lần nữa, rồi bất ngờ đứng dậy, bước tới.
Cậu ta vòng quanh Hi Hoa một vòng như đang kiểm tra hàng hóa. Sau đó, vươn tay… nhéo má cậu một cái.
“Ừm, mềm thật.”
Hi Hoa suýt bật ngửa. “…Cậu làm gì đấy?”
“Kiểm tra xem có phải thật không.”
Cảnh Nghi ngồi xuống cạnh Hi Hoa, như thể đã chấp nhận được sự tồn tại của cậu trong bán kính một mét.
“Ba tôi nói anh sẽ là bạn của tôi. Không được phản bội tôi, không được nói xấu tôi, không được lấy đồ của tôi. Nhưng nếu ngoan… tôi sẽ chia đồ ăn vặt.”
Hi Hoa nghe xong, trong đầu chỉ có ba chữ:
“Trẻ con thật đó.”
Nhưng nhìn gương mặt nghiêm túc của cậu nhóc đối diện, Hi Hoa chỉ mím môi, khẽ cười:
“Ừ. Tôi ngoan lắm.”
Rồi cậu ta hỏi, vô cùng nghiêm túc:
“Vậy anh có biết buộc dây giày không?”
“…Hả?”
“Nếu đã lớn hơn thì phải biết buộc dây giày chứ.” Cảnh Nghi chỉ vào giày của mình, mày nhíu lại, vẻ đầy chính đáng: “Tôi ghét cúi xuống.”
Hi Hoa: “…”
Cái logic gì đây? Lớn hơn = buộc dây giày giùm?
Sau khi buộc xong, Hi Hoa đứng dậy, phủ tay, ngẩng đầu hỏi:
“Giờ em tính làm bạn với anh chưa?”
Cảnh Nghi nhìn cậu vài giây, như đang suy tính một vấn đề cực kỳ to lớn. Rồi, chậm rãi gật đầu:
“Được. Tạm thời thôi. Nếu anh không phiền, tôi cho phép anh làm anh trai tôi.”
Hi Hoa suýt nghẹn.
Ai cho phép cái gì cơ?!
Nhưng nhìn gương mặt nhỏ nghiêm túc kia, Hi Hoa lại không nhịn được cười khẽ.
“Được thôi, nhóc con. Từ nay anh sẽ chăm sóc em.”