Mấy ngày nay, Hi Hoa sống một cuộc đời “toàn thời gian” bên nhóc con Thượng Quan Cảnh Nghi.
Ăn chung. Học chung. Chơi chung. Thậm chí ngủ trưa cũng bị kéo sang nằm cùng ghế dài.
Cậu bắt đầu nghi ngờ: Đây là bạn bè… hay là trông trẻ có trả lương bằng bánh quy?
Cũng may Cảnh Nghi càng ngày càng… dính người một cách đáng yêu. Tức là dù miệng vẫn hay nói “đi đi”, “đừng phiền”, “tôi không thèm” – nhưng nếu cậu mà thực sự rời đi một tí thôi, thì nhóc sẽ hỏi người làm tận ba vòng như “anh ấy ăn chưa?”, “anh ấy có bị ngã không?”, “anh ấy có nhắn tôi không?”
Còn bây giờ…
Thượng Quan Cảnh Nghi tám tuổi, đang chán chường dựa bàn nhìn táo bị gọt thành hình thỏ.
Hi Hoa mười tuổi, người gọt táo nói trên, đang thở dài trong lòng:
“Chăm sóc nhóc này giống như nuôi mèo vừa kiêu vừa đòi ăn…”
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở.
Bảo mẫu cúi đầu, giọng trịnh trọng:
“ Cảnh Nghi thiếu gia, Hi Hoa thiếu gia, lão gia về rồi. Mời ra chào.”
Cả không khí lập tức căng như dây đàn.
Cảnh Nghi chỉnh lại tư thế, gương mặt nhỏ lạnh lùng nghiêm túc như đang tham dự họp báo chính trị.
Còn Hi Hoa thì… âm thầm nuốt nước bọt.
“Rồi rồi, trùm phản diện cuối cùng cũng tới. Đừng có làm tôi sợ quá nha, tôi mới sống lại có vài ngày thôi á…”
Khi ông ấy bước vào, không khí trong phòng lập tức như đóng băng. Người cao lớn, khí thế lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như dao – nhìn một cái là khiến người ta muốn cúi đầu nhận tội.
Chỉ có Hi Hoa là vẫn giữ được nụ cười – bởi cậu biết kết cục.
“Uầy… ông ấy đẹp trai thật đó. Rất có phong cách tổng tài ác ma ngồi ở ghế chính diện hội nghị. Nhưng tiếc ghê. Sắp chết mất xác rồi, mà còn bị chính người trong nhà phản nữa chứ…”
Thượng Quan Ngọc Tường đang định gật đầu cho có lệ, thì bỗng nhiên cả người ông khựng lại.
Ánh mắt sắc bén liếc xung quanh.
Không ai lên tiếng.
Chết… mất xác? Bị phản?
Sắc mặt ông lập tức trầm xuống.
“Ai… vừa nói?”
Không ai. Tất cả chỉ cúi đầu.
Thậm chí cả Hi Hoa cũng đang ngoan ngoãn đứng yên, mắt long lanh, như một chú mèo nhỏ ngoan hiền.
Thượng Quan Ngọc Tường cau mày.
Ông từng nghe nhiều thứ ảo thanh trong đời. Nhưng chưa bao giờ nghe rõ ràng như vừa rồi – một giọng trẻ con, trong trẻo, còn kèm theo cảm thán “uầy đẹp trai quá”.
“Không thể nào… là quỷ à?”
Lần đầu tiên trong nhiều năm, boss phản diện siêu cấp cảm thấy… rờn rợn gáy.
Một người đàn ông giết người không chớp mắt, hôm nay lại bị một câu “ông sắp chết rồi” làm đứng hình giữa phòng.
Hi Hoa không hề hay biết gì. Cậu chỉ lễ phép chào rồi chuẩn bị quay về, trong đầu vẫn lẩm bẩm:
“Hy vọng ông ấy đừng chết sớm quá, không mình thành thằng nhóc vô gia cư sớm mất …”
LẠI NỮA!
Thượng Quan Ngọc Tường suýt làm rơi ly trà.
“Là nó… là thằng bé này…”
Ông nhìn Hi Hoa, lần đầu tiên trong đời… không biết phải phản ứng thế nào.
Không sợ. Không chán ghét.
Chỉ thấy một đứa trẻ lương thiện đang “lẩm bẩm” vạch trần tương lai của mình như thể… đọc spoil truyện.
Và ông hoàn toàn không kiểm soát được việc nghe thấy.