Khác với trí tưởng tượng của nhiều người, lối đi vào mật thất kỳ thực không quá lớn mà lại vô cùng kín đáo. Cửa vào chỉ đủ cho hai người đi song song cùng một lúc, trên bậc cửa được bít kín bằng tầng tầng lớp lớp khối đá hoa cương dày đặc. Để trám khe hở của các khối đá hoa cương, người ta phải dùng một lớp hỗn hợp kết dính đặc biệt bao gồm: vôi; gạo nếp và dầu cây đồng. Tất cả những thứ ấy trộn đều với nhau rồi quét lên các lỗ hổng ở phiến đá.
Loại thuốc dính ấy còn khó đục hơn cả đá ong tự nhiên, Tôn Điện Anh cho công binh sử dụng axit đổ vào nhưng mặt đá cứ trơ trơ hệt như một lời thách thức của tiền nhân đối với những kẻ hậu thế ngông cuồng, vô đạo.
Đám công binh làm quần quật từ sáng đến nửa đêm mà cửa lăng vẫn chẳng hề nhúc nhích mảy may. Sự tình càng lúc càng gấp rút, gã họ Tôn gần như phải chạy đua với thời gian. Đứng trước cánh cửa lăng vững như đồng, gã điên tiết quát đám tay chân:
" Mẹ kiếp! Đem thuốc nổ tới đây!"
Lão Khương vừa nghe thấy hai từ thuốc nố vội vàng run cầm cập nói: "Đừng! Đừng!
Đừng làm thế Tôn lão gia ơi! Đem thuốc nổ vào phá khác nào đánh sập mật thất bên trong!"
Tôn Điện Anh gẵn từng tiếng: " Cái lăng này không sập thì tao cũng chết, mày biết chưa??"
Đám công binh xanh mặt, vội vội vàng vàng đặt kíp nổ trước cửa lăng. Loại thuốc nổ này sức công phá không quá lớn, người
ta thường sử dụng chúng khi muốn mở đường xuyên núi. Vài tiếng nổ kinh thiên
áng địa vang ln, ling m từ Hy lần đầu tiên vỡ toác ra sau hơn hai thập kỷ bị niêm phong kín mít. Đất đá rơi loảng xoảng, khói
bụi bay mù mịt, đoàn công binh hò reo còn
Tôn Điện Anh thì đứng từ bên ngoài chiếu đèn pin vào để nhìn cho rõ. Cửa hang vừa
lộ, một luồng khí lạnh xộc thằng từ lăng mộ toát ra khiến Tôn khẽ rùng mình vì lạnh.
Giữa tiết trời mùa hạ oi ả không có lấy nổi một giọt nước mưa, ấy vậy mà Tôn cảm tưởng như vừa có đoàn người nào đó đẩy xe chất đầy băng đi qua. Hơi lạnh khiến tim gã giật thót một cái, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm hắn nổi cả da gà. Gã khẽ nhíu mày nhìn vào con đường hành lang đen ngòm phía trước, trong lòng thầm ngẫm nghĩ: " Hình như có thứ gì vừa lướt
qua đây". Cơn hoang mang chưa kịp tắt thì gã nghe thấy bên tai có tiếng ai đó cười
khúc khích vang lên. Rõ ràng đó là giọng của một đứa con gái. Tôn Điện Anh ngơ ngác quay sang hỏi viên sĩ quan cấp dưới đứng bên cạnh: " Có nghe thấy gì không?"
Viên sĩ quan ngạc nhiên hỏi lại: " Thưa trưởng quan! Tiếng gì ạ?"
Tôn Điện Anh nuốt nước bọt một cái rồi khoát tay với những người đã được lựa chọn sẵn để vào địa cung: "Đi thôi!"
Phía ngoài hầm mộ, một toán vệ binh lập tức canh gác chặt chẽ. Tôn Điện Anh đã hạ lệnh: Chỉ cần kẻ nào dám vào trộm báu vật trốn ra, lập tức sẽ bị bắn chết.
Từng người đàn ông lực lưỡng được trang bị vũ khí, tay cầm đèn pin bước vào cấm địa. Không ai biết được rằng, thứ quỷ quái gì đương chờ đợi họ ở phía trước.
Bên trong địa cung rất tối, khói từ thuốc nổ mù mịt khắp nơi, Tôn Điện Anh không dám đi đầu tiên, gã cho hai tên thuộc hạ đi phía trước, bản thân mình đi theo sau. Những hình trạm khắc tỉ mỉ công phu trên các vách tường dần dần hiện ra, song không ai dám đứng lại cảm thán. Tiếng thở hồi hộp của từng người vang lên hòa vào tiếng bước chân chấm chậm trên nền đá hoa cương cứng đanh, lạnh lẽo.
Đoàn người vẫn lặng lẽ bước đi. Gã họ Tôn cảm thấy cuộc viếng mộ này quá dễ dàng, không hề có bẫy, cũng chẳng hề có tên độc văng ra tứ phía như gã tưởng tượng.
Cánh cổng nhỏ dẫn vào nơi đặt quan tài Từ
Hy thái hậu hiện ra trước mắt, tên thuộc hạ đầu tiên tỏ ý ngập ngừng. Tôn Điện Anh biết rằng hắn lo lắng sợ bước vào bẫy mai
phục ở phía trước, gã lạnh lùng: " Đi tiếp đi!"
Tên thuộc hạ không dám trái lời, chỉ đành rón rén đi về phía trước, đoàn người phía
sau khẽ lùi lại nín thở chờ đợi sự lạ. Một bước, hai bước, rồi ba bước. Mọi thứ vẫn im ắng đến lạ lùng, không có tên độc, không có hầm chông, chẳng có bất cứ thứ gì cả.
Càng lúc tên thuộc hạ càng bớt sợ, gã mạnh dạn bước thêm vài bước nữa rồi quay lại nói với những người phía sau:
" Trưởng quan! Quan tài quàn phía trước kia rồi!"
Tên thuộc hạ không dám trái lời, chỉ đành rón rén đi về phía trước, đoàn người phía
sau khẽ lùi lại nín thở chờ đợi sự lạ. Một bước, hai bước, rồi ba bước. Mọi thứ vẫn im ắng đến lạ lùng, không có tên độc, không có hầm chông, chẳng có bất cứ thứ gì cả.
Càng lúc tên thuộc hạ càng bớt sợ, gã mạnh dạn bước thêm vài bước nữa rồi quay lại nói với những người phía sau:
" Trưởng quan! Quan tài quàn phía trước kia rồi!"
" Bà mẹ nó! Có thế chứ!" Tôn Điện Anh reo lên đắc thắng. Đoàn người lập tức xông vào. Tất cả ngỡ ngàng không nói lên lời bởi cảnh vật đương bày ra trước mắt.
Khắp nơi đều dát vàng lóng lánh, ngọc trai và phỉ thúy được bày biện ở khắp nơi, mùi
thơm từ hương liệu hòa quyện với hương gỗ thoang thoảng, còn có bức tượng Bạng Phật ( Phật ngọc trai) đặt chếch trên quan tài chừng nửa thước. Giữa trung tâm của địa mộ, một chiếc quan tài làm từ gỗ hoàng hoa lê nằm uy nghi bên cạnh giữa đống ngọc ngà châu báu. Không ai bảo ai, đám người xuống dưới mộ nhào tới vơ vét.
Tôn Điện Anh ôm bức Bạng Phật rồi thảy luôn vào chiếc túi đeo bên hông mình.
Những phẩm vật vàng ngọc cỡ lớn đều do
Tôn lấy hết, những kẻ thuộc hạ đi sau kể như cũng biết điều, chỉ dám vét những thứ ngọc cỡ nhỏ rơi vãi lung tung dưới đất.
Tiếng cười, tiếng thốt lên sung sướng cũng không thể át nổi tiếng vàng ngọc va vào nhau trong vắt.
Hơn một canh giờ sau địa mộ đã trống hoác, Hàn Đại Bảo quẹt miệng bằng mu bàn tay rồi khẽ nói với Điện Anh: " Trưởng quan! Đã tới đây rồi thì chi bằng chúng ta quật mồ Tây thái hậu lên. Nếu không thì uổng phí cả."
Tôn Điện Anh gật đầu:" Đúng vậy! Mấy thứ này bên ngoài chỉ là thứ yếu. Bảo vật giá trị nhất phải là những thứ đồ tùy táng bên cạnh bà ta." Gã vừa nói vừa khoát tay cho đám thuộc hạ phía sau dùng búa nạy nắp quan tài.
Quan tài Từ Hy thái hậu được làm bằng gỗ hoàng hoa lê. Thứ gỗ cực phẩm ấy vốn được trồng nhiều ở xứ Đại Việt, nghe đâu bên ấy gọi là gỗ sưa. Tôn Điện Anh khế sờ vào nắp quan tài khảm ngọc cầu kì, nếu như có thể mang theo cả quan tài này đi bán thì tốt biết mấy. Thế nhưng tình thế bây giờ buộc gã phải ưu tiên việc cấp bách trước mắt. Gã trầm giọng ra lệnh: "Nạy nắp quan tài lên đi!"
Hàn Đại Bảo đương cầm một túi ngọc nặng trĩu, nghe thấy thế hắn vội kéo Tôn Điện Anh lùi ra phía sau vài bước rồi thì thầm:
" Trưởng quan! Cẩn thận có độc phát ra."
Tôn Điện Anh khẽ gật đầu, mắt vẫn không ngừng quan sát đám thuộc hạ. Độ chừng hơn một tuần hương sau, phiến gỗ cứng đầu cũng chịu nhúc nhích. Hàn Đại Bảo chỉ huy: " Khi ta đếm đến 3 thì tất cả cùng dồn sức nạy nắp lên. Nghe chưa?" Mấy người thuộc hạ gật đầu, gương mặt ai cũng thoáng lên sự hồi hộp. Giọng nói của Hàn Đại Bảo vang lên trong mật thất rồi dội vào vách đá nghe oang oang:
" Chuẩn bị! 1...2...3!"
Bảy người đàn ông lực lưỡng đồng loạt dồn lực vào cánh tay, phiến gỗ hoàng hoa lê chỉ khẽ phát ra một tiếng " kẹt" kéo dài rồi được nhấc lên nặng nề. Quan tài bấy giờ đã chính thức mở ra, một luồng ánh sáng chói lòa chiếu rọi, Tôn Điện Anh cùng đám thuộc hạ đờ đẫn cả người vì cảnh tượng trước mắt.
Từ Hy Thái Hậu mặc triều bào nằm trong quan tài hệt như người đương ngủ. Làn da vẫn trắng nõn nà thậm chí còn có thể thấy rõ đường gân xanh ở mu bàn tay. Trên đầu
Từ Hy Thái Hậu đội mũ phụng quán, có gắn một viên trân châu có kích thước bằng
quả trứng gà, cổ đeo 3 xâu chuỗi trân châu bảo thạch, riêng chiếc chăn đắp khi nhập niệm có màu vàng lấp lánh, tô điểm trên đó là những viên ngọc màu đen lấp lánh dưới ánh đèn. Tôn Điện Anh ngây người trước thi thể của người đàn bà quyền lực nhất Thanh triều một thời. Gã hạ lệnh lột phụng bào, lấy hết châu báu táng cùng.
Hàn Đại Bảo vừa vơ ngọc trai vừa lẩm bẩm tỏ ý khó hiểu:
" Kỳ lạ thật! Bà ta chết quá lâu rồi, sao toàn thân vẫn còn nguyên vẹn như người còn sống?"
Tôn Điện Anh cũng đương thắc mắc đến điều này, đôi mắt gã sáng lên như nhớ ra điều gì đó. Gã nhào tới dùng một tay bóp chặt má Từ Hy Thái Hậu, tay còn lại thô bạo móc vào sâu bên trong miệng bà ta.
Đám thuộc hạ nín thở theo dõi, tất cả đều ồ lên kinh ngạc khi thấy Tôn Điện Anh moi ra một viên minh châu sáng lấp lánh. Gã cười sung sướng: " Đây rồi! Đây mới là thứ đáng giá nhất trong địa mộ này!"
Bỗng nhiên một tên thuộc hạ khẽ kêu lên:
" Trưởng quan! Trưởng quan! Nhìn kìa!"
Tôn Điện Anh giật mình nhìn về sau, gương mặt gã méo xệch đi vì sợ hãi. Thi hài của
Từ Hy Thái Hậu chỉ một phút trước vẫn còn bình thường, vậy mà lúc sau đã nhanh chóng biến dạng, lớp da bắt đầu lấm tấm xuất hiện những vết đen ố, mùi tử khí phát
ra nồng nặc. Hàn Đại Bảo đưa mắt nhìn thi thể, rồi lại nhìn viên dạ minh châu trong tay
Tôn Điện Anh, hắn ngập ngừng:
" Hình như... hình như viên ngọc này giữ cho thi thể của bà ta không bị thối rữa...
Trưởng quan! Hay là... hay là chúng ta trả lại viên ngọc đi, nếu không thì e là...e là sẽ có chuyện."
Tôn Điện Anh lườm tên thuộc hạ tâm phúc rồi sẵng giọng:
Tôn Điện Anh lườm tên thuộc hạ tâm phúc rồi sẵng giọng:
" Đằng nào cũng là trộm mộ. Trộm một vật cũng là trộm, vét sạch sành sanh cũng là trộm. Huống gì viên dạ minh châu này đáng giá nhất. Hôm nay tao không lấy thì cũng có kẻ khác đến lấy, rõ chưa?"
Đám thuộc hạ không dám nói gì thêm. Ánh mắt Tôn Điện Anh nhìn chăm chú vào di hài của Từ Hy Thái Hậu, đúng lúc ấy ngoài trời nổi lên một tiếng sét lớn, cả đám trộm mộ hoảng hốt giật mình. Tên thuộc hạ đi đầu vừa nãy gào lên một tiếng khiếp đảm:
"Ối giời ơi! Có... có... người! Cung nữ…cung nữ kìa!"
Bị thuộc hạ làm cho giật mình, Tôn Điện Anh chửi tục vài câu rồi quát:
" Mày bị làm sao thế hả? Cung nữ nào? Ở
dau?"
Tên thuộc hạ run run chỉ về một cái cột đá nằm sâu trong góc, miệng lắp bắp không ngừng:
" Trưởng... trưởng quan! Vừa nãy có một cô gái mặc đồ cung nữ nhà Thanh... đứng...
đứng nhìn trộm chúng ta ở đằng kia!"
Tất thảy mọi người nhìn về phía tay hắn chỉ. Hàn Đại Bảo khẽ lia đèn pin về phía đó nhưng chẳng thấy gì lạ. Hắn lững thững đi đến gần cây cột rồi ngoái lại cười nhạt:
“ Làm gì có cái gì? Đúng là thần hồn nát thần tính!”
Hắn khế chạm vào cây cột lạnh ngắt để chứng minh lòng gan dạ của mình. Nào ngờ khi vừa nhìn xuống đất, hắn rú lên một tiếng rồi ngã phịch xuống đất, chiếc đèn pin trong tay hắn vỡ toang lăn lông lốc dưới nền nhà. Tôn Điện Anh cùng đám
thuộc hạ không hiểu chuyện gì xảy ra ngơ ngác nhìn nhau. Gã họ Tôn gọi lớn:
" Đại Bảo! Mày bị làm sao thế hả?"
Luồng sáng của mấy chiếc đèn pin đồng loạt chiếu về phía Tôn Đại Bảo đương ngồi.
Hắn từ từ quay mặt lại, tất cả mọi người đều lặng đi vì sửng sốt. Trên tay hắn đương cầm một chiếc hài màu đỏ thêu hoa rỏ máu tong tong.
. . .. .. .•
• ..•
• •••
Không ai biết trong tử cung lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Chỉ biết rằng quân lính bên ngoài canh gác nghe thấy tiếng hét rất lớn từ dưới lòng đất, một lúc sau Tôn Điện Anh cùng đám thuộc hạ xô đầy nhau chạy ra bên ngoài, trên vai mỗi người đều nặng trĩu châu báu ngọc ngà, nhưng nhìn gương mặt ai cũng trắng bệch không còn một giọt máu. Mục đích quật mồ của Từ Hy thái hậu đã hoàn thành, số châu báu này đem quy đổi ra tiền mặt lúc ấy có thể ăn mấy đời không hết, vậy thì tại sao trưởng quan cùng đám tay chân thân tín lại sợ hãi đến thế.
Bình lính xì xào bàn tán sau lưng, thể nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc phỏng đoán chứ chẳng ai đưa ra được kết luận cuối cùng. Có người bảo Từ Hy thái hậu mở mắt trừng trừng nhìn những kẻ khuấy động giấc ngủ ngàn thu của bà ta, cũng có kẻ nói rằng đám người trưởng quan xuống đó gặp quái vật hút mất hết hồn phách.
Thậm chí người ta còn nói rằng dưới tử cung đặt quan tài của Từ Hy có bày trận pháp đồng nam nhằm ngăn chặn những kẻ tới đây trộm của cải, cũng có nhiều người tán đồng với giả thiết ấy, thậm chí người ta còn loan truyền rằng trước khi chết chính Từ Hy thái hậu đã cho giết hơn 100 đứa bé trai để làm pháp sự cho mình. Mỗi người một ý, không biết ai đúng ai sai, nhưng sau đó chiến sự liên miên cũng làm cho người ta lãng quên mất quỷ sự diễn ra ở Phổ Đà Dụ Định Đông lăng năm ấy. Nào ai có thể biết được rằng, chiếc hài thêu hoa đỏ đẫm máu lạ lùng mà Hàn Đại Bảo nhặt được khiến hắn run lẩy bẩy vì sợ hãi lại có một lai lịch đẫm máu ở phía sau. Khi mà bí mật đen tối của những kiếp người lầm lũi ở Tử Cấm Thành được lật lại, thì lịch sử cả trăm năm bỗng chốc ùa về như vũ bão.
Hết phần dẫn........