Ngày 4/7/1928 giữa mùa hè nóng như thiêu như đốt, hai gã tâm phúc của Tôn Điện Anh là Đàm Ôn Giang và Hàn Đại Bảo dẫn công binh đến để khai quật lăng mộ
Từ Hy Thái Hậu. Mượn có truy lùng những kẻ có mưu đồ chống đối Quốc Dân Đảng và diễn tập quân sự, đoàn công binh gần trăm nhân mạng tiến đến Phổ Đà Dụ Định Đông lăng để tìm kiếm thất bảo.
Điều lạ lùng ở chỗ, đoàn công binh quy tụ toàn tinh anh trong quân đội, lại có cả kẻ dẫn đường, nhưng khi đào bới khắp các ngóc ngách suốt hai ngày hai đêm vẫn không sao tìm thấy đường xuống địa cung.
Thời tiết ngày càng nắng gay gắt, kế sách
" quét sạch chiếm sạch" của Tôn Điện Anh đề ra có nguy cơ bị phá sản, nếu như sự việc vỡ lở bị người khác phát hiện thì gã mất cả chì lẫn chài. Tôn Điện Anh sốt ruột bèn cho thuộc hạ đi bắt 6 kẻ từng là kỳ binh coi sóc Đông Lăng đến tra hỏi. Mặc cho súng kề vào đầu, đám người này vẫn khăng khăng khai rằng không hề biết lối vào mật thất ở đâu. Gã họ Tôn cả giận dùng nhục hình tra khảo, cho tới khi hai người kỳ binh chết vì đau đớn thì gã mới chịu dừng tay.
Một người lính đứng canh bên ngoài chỗ ngủ của Tôn Điện Anh kể lại rằng: Vào đúng cái đêm mà hai gã kỳ binh chết thảm xảy ra quỷ sự. Kể ra cũng thực dài dòng, vỗn dĩ ban ngày ở Đông Lăng khá nóng nực, nhưng đêm đến nơi đây lại lạnh thấu xương. Người từ nơi khác đến cho rằng nơi đây đồng không mông quạnh chỉ có sỏi đá
trơ trơ, thành ra lạnh lẽo cũng là điều dễ hiểu. Trái ngược lại với điều đó, những người dân sống gần Đông Lăng đều bảo rằng nơi đây tụ tập quá nhiều âm khí, chỉ cần mặt trời lặn là nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, bất kể mùa đông hay mùa hè.
Chiều hôm ấy, gã họ Tôn nổi cơn điên tra tấn hai người kỳ bình đến chết. Những người còn lại hoảng sợ quá khóc lóc rối rít xin tha tội chết. Tôn Điện Anh đương hăng máu giết người, gã đánh đập họ một lúc cho đến khi cảm thấy mệt liền lảo đảo trở về lều._
Giờ tí vừa điểm, vầng trăng thượng huyền mới hé ở trên cao, tiếng qu kêu ai oán giữa đêm mùa hè khiến người nào gan dạ
nhất cũng phải sởn cả gai ốc. Tiếng quạ chưa dứt thì một cơn gió lạnh buốt từ đâu tràn tới mang theo khói bụi mù mịt. Người lính khẽ lấy tay để dụi mắt, nhưng càng dụi thì khóe mắt của hắn càng cảm thấy cay.
Hắn khẽ nhấp một chút nước miếng rồi đưa lên mắt, trong một tích tắc toàn thân hắn cảm thấy lạnh buốt như bị ném vào hầm băng. Con mắt tèm nhèm vì bụi của hắn thoáng trông thấy một bóng phụ nữ mặc áo đỏ đi ngang qua rồi tiến thẳng vào trong lều của Tôn Điện Anh. Tên lính gác
tỉnh cả người, trong lòng nghĩ thầm: " Mẹ kiếp! Hình như vừa có bóng dáng người nào đó đi vào lều thì phải?"
Đoàn công binh không ai là không biết tính khí thất thường của Tôn Điện Anh, hắn có thể sẵn sàng giết người không gớm tay,
nhất là khi kẻ đó dám cả gan phá hoại giấc ngủ của mình. Tên lính đắn đo một lúc không biết có nên ngó đầu vào nghe ngóng tình hình bên trong hay không. Thế rồi gã lại tự mắng bản thân:
" Rõ ràng là mình vừa nhìn thấy bóng một người con gái mặc áo đỏ. Không biết chừng là do tên ác ma họ Tôn gọi đến...
Nếu giờ mình mà ngó đầu vào làm hỏng chuyện của gã thì không biết chừng bị bắn chết cũng nên... Thôi... thôi... tốt nhất là mặc kệ. Cái bóng vừa rồi có là người hay ma thì cũng mặc kệ thằng ấy!!!"
Tiếng quạ lại réo lên từng hồi, trời càng về khuya càng lạnh hơn lúc trước. Xung quanh không một tiếng động, hệt như đám người cả gan tới Đông Lăng đã chết sạch vì dám cả gan xâm phạm vào nơi an nghỉ của người đã khuất. Gã lính gác vừa lầm rầm khấn vái thì đột nhiên nghe thấy tiếng
Tôn Điện Anh phấn khích hét to ở trong lều:
" Tìm lão Khương! Tìm lão Khương đến ngay cho tao! Chúng mày đâu cả rồi??"
Nghe tiếng Tôn hét, hai tên tâm phúc của gã là Đàm Ôn Giang và Hàn Đại Bảo lục tục chạy vào lều. Gã lính gác đứng trực nghe ba người đàn nói chuyện, mặc dù chỉ nghe lõm bõm nhưng gã cũng có thể đoán được vài phần. Thì ra Tôn vừa nằm mộng, trong giấc mơ gã thấy một người con gái mặc trang phục cung nữ thời nhà Thanh đến nói cho hắn biết cách doanh trại này
hơn 10 km có một người thợ đá họ
Khương, chính người này từng tham gia xây dựng mật thất an tán cho Từ Hy Thái Hậu. Điều lạ lùng ở chỗ, người cung nữ mặc áo đỏ còn khẳng định rằng nếu không
có lão già họ Khương thì Tôn Điện Anh đừng mơ tìm được kho báu trong mộ Từ Ну.
Không ai biết giấc mơ ấy thật đến mức nào, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy gã họ Tôn ra lệnh phải tìm bằng được lão già được nhắc đến trong mộng. Khắp doanh trại xì xào về chuyện cung nữ áo đỏ chỉ điểm cho Tôn, thậm chí có kẻ còn nửa đùa nửa thật rằng
Tôn tham tiền đến mức mê muội mất rồi.
Ngay cả hai tên tâm phúc của Tôn còn nghi ngờ, chỉ duy người lính gác đêm hôm ấy là tin giấc mơ của Tôn là thật. Vì gã biết rằng... đêm hôm qua đích thị là gã có trông thấy bóng người áo đỏ. Vừa nhớ lại khung cảnh rờn rợn ấy, bất giác toàn thân gã nổi đầy gai ốc, gã nuốt nước bọt cái ực rồi nghĩ: " Thì ra lời đồn là có thật! Khu Đông Lăng này có ma!"
......
Phải đến chiều muộn hôm ấy bình lính mới tìm được lão già họ Khương. Khi bị bắt, lão
Khương còn đương ngồi nặn màn thầu cùng vợ và con trai. Trước mặt Tôn, lão thoái thác rằng bản thân mình không hề biết cửa ra vào của mật thất. Ngay cả khi
Tôn Điện Anh dí khẩu súng vào đầu thì lão
Khương vẫn chẳng nói nửa lời. Cuối cùng,
Hàn Đại Bảo nghĩ ra một kế, hắn thúc ngựa đến nhà lão Khương rồi trói nghiến con trai lão đem đến doanh trại. Tôn Điện Anh vừa
nhìn thấy người đã mỉm cười hiểu ý, gã từ tốn rút con dao găm trong túi rồi đưa mũi dao vào cổ họng của thằng nhỏ. Lão Khương cả đời mới có duy nhất một đứa con độc đinh để nối dõi tông đường. Dù trung thành với Từ Hy thái hậu đến mấy, nhưng giọt máu cuối cùng của lão vẫn là quan trọng nhất, thế nên lão đành chấp thuận chỉ đường vào mật thất.