Tuy được tôn làm Kiếm Quân, kiếm thuật đứng đầu Cửu Tư, nhưng Lận Sương Nghệ không hề tự mãn, mỗi ngày đều tập luyện buổi sáng, ngày ngày vung kiếm đủ một vạn lần.
Vì mới kết thúc buổi tập ban sáng, gã còn chưa thu kiếm, nhưng cái hơi lành lạnh của gã lại thêm vài phần nghiêm nghị, tựa cơn mưa đầu đông, ẩn trong cái rét buốt là băng giá.
Mày cao mắt sâu, toả ra làn hơi buốt giá, tựa như một bức tượng ngọc tinh xảo, đẹp mắt, nhưng lại thiếu hơi người.
Vẻ uy nghiêm của gã cứ thoắt ẩn thoắt hiện, đồng tử gác cổng không dám đến gần, chỉ dám đứng cách gã mấy trượng, cúi đầu tỏ vẻ tôn kính. Nghe gã nói vậy, đồng tử mới cung kính đáp vâng.
Dặn dò xong, Lận Sương Nghệ xoay người, đi vào gian Phật đường nhỏ, hiển nhiên là không có vẻ hứng thú với điểm tâm của đế nữ. Gã chịu nhận điểm tâm là vì nể mặt nàng thôi.
Nói ra thì gian Phật đường này cũng là độc nhất của Côn Luân, chỉ có đỉnh Vô Hạ có. Đây cũng là chuyện thường tình, bởi vì toàn thể Côn Luân đều tu đạo, không ai tu phật.
Lận Sương Nghệ không tu phật, nhưng gã rất có duyên với chùa Phật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT