【Chẳng lẽ cô ấy đã biết đến sự tồn tại của Vệ Lăng Lăng, muốn thông qua mình để tìm hiểu về tình địch?】

Theo diễn biến tiểu thuyết, bây giờ chưa phải là lúc Hạ Ngưng Mịch xuất hiện. Đỗ Nguyên Triết thực sự không muốn thêm đất diễn để lãng phí sức lực. Nhưng anh cũng không thể phớt lờ Hạ Ngưng Mịch, nên tùy tiện đáp: "Thường ngày rảnh rỗi nên tôi luyện tập bừa thôi."

Khóe mắt Lưu Húc giật giật. Anh ta cứ nghĩ Đỗ Nguyên Triết đã thay đổi chút nào đó, hóa ra vẫn bất cần như vậy.

Nghe thấy giọng nói đó một lần nữa, Hạ Ngưng Mịch sầm mặt lại. Mấy ngày nay cô tiếp xúc với rất nhiều người nhưng chỉ duy nhất Đỗ Nguyên Triết là người khiến cô nghe thấy âm thanh bất thường.

Về phần âm thanh bất thường đó là gì, Hạ Ngưng Mịch đã có một suy đoán đại khái. Cô thăm dò: "Anh và Vệ Lăng Lăng rất thân?"

Đỗ Nguyên Triết thở dài. Cuối cùng vẫn không thể tránh được. Anh đứng thẳng người, nhíu mày nói: "Tổng giám đốc Hạ, Lăng Lăng không biết gì cả. Tôi hy vọng cô đừng làm liên lụy đến người vô tội."

Trong thang máy còn có người khác, Đỗ Nguyên Triết không tiện nói quá rõ ràng nhưng anh tin Hạ Ngưng Mịch có thể hiểu.

Thực ra Hạ Ngưng Mịch hoàn toàn không biết Vệ Lăng Lăng là ai, không hiểu tại sao Đỗ Nguyên Triết lại cho rằng cô sẽ nhắm vào Vệ Lăng Lăng. Nhưng cô đã xác định được một chuyện, âm thanh mà cô nghe thấy có lẽ chính là tiếng lòng của Đỗ Nguyên Triết.

Tuy nhiên điều này không có ý nghĩa gì. Đỗ Nguyên Triết chỉ là một diễn viên của công ty cô, không phải đối thủ cạnh tranh. Nghe được tiếng lòng của anh không có tác dụng gì với cô. Ngay cả khi có chuyện cần hợp tác với nhà họ Đỗ, Đỗ Nguyên Triết cũng không phải là người có quyền quyết định.

Cuối cùng sau khi xác định Đỗ Nguyên Triết không có chút giá trị nào đối với mình, Hạ Ngưng Mịch mất hứng.

【Theo lý mà nói ánh trăng sáng của nam chính vẫn chưa về nước, Hạ Ngưng Mịch lúc này không nên chú ý đến nữ chính mới đúng. Rốt cuộc đã có chỗ nào sai sót? Hệ...rè rè rè...】

Hạ Ngưng Mịch: "..."

Tại sao tiếng lòng của một người lại phát ra âm thanh rè rè như radio mất sóng?

Hơn nữa nam chính và nữ chính trong miệng Đỗ Nguyên Triết là sao?

Cô sẽ không ngây thơ đến mức nghĩ Đỗ Nguyên Triết đang suy nghĩ về kịch bản.

Lần đầu tiên Hạ Ngưng Mịch cảm thấy đầu óc không đủ dùng. Lớn từng này đây là lần đầu tiên cô gặp một tình huống siêu thực như vậy. Trực giác mách bảo cô phải tìm hiểu mọi thứ, điều này rất quan trọng với cô.

Hạ Ngưng Mịch nhíu mày suy nghĩ, thậm chí không nhận ra Đỗ Nguyên Triết đã rời đi.

Ở một phía khác, Đỗ Nguyên Triết đang hỏi hệ thống về lý do Hạ Ngưng Mịch bất thường. Hệ thống lúc đầu không thèm trả lời anh, mãi đến khi xuống thang máy mới nói với anh rằng đây tuy là một thế giới tiểu thuyết nhưng mỗi người trong đó đều có suy nghĩ riêng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn là chuyện bình thường. Chính vì vậy mới cần Đỗ Nguyên Triết duy trì cốt truyện diễn biến bình thường.

Đỗ Nguyên Triết cười vì tức. Người trong thế giới tiểu thuyết đều có thể giữ được suy nghĩ của riêng mình, còn anh, một người xuyên không lại bị cốt truyện ràng buộc. Chuyện này quả là quá thê thảm.

Sau đó, hệ thống trả lời anh ba chữ: 【Kẻ vượt biên.】

Đỗ Nguyên Triết lập tức câm nín.

【Kí chủ nhớ kĩ, tuyệt đối không được nói sự tồn tại của hệ thống cho bất cứ ai, nhớ là bất cứ ai.】

Hệ thống đột nhiên nhấn mạnh khiến Đỗ Nguyên Triết cảm thấy khó hiểu. Anh còn muốn sống yên ổn ở thế giới này thì làm sao có thể tiết lộ sự tồn tại của hệ thống cho người khác được.

Lưu Húc đã sắp xếp lại cho Đỗ Nguyên Triết một tài xế kiêm vệ sĩ, đồng thời còn có thợ trang điểm, nhà tạo mẫu và những người khác. Tuy nhiên những người này không phải chỉ thuộc riêng về Đỗ Nguyên Triết. Ai có nhu cầu thì họ sẽ đi theo, sau này họ sẽ cùng Đỗ Nguyên Triết vào đoàn phim.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lưu Húc hỏi: "Có cần tôi sắp xếp cho cậu vài buổi học diễn xuất không?"

Mặc dù Đỗ Nguyên Triết đã thử vai thành công nhưng Lưu Húc vẫn chưa tận mắt thấy anh diễn. Anh ta cảm thấy mọi chuyện không chân thực lắm nên muốn anh học thêm chút nữa trước khi vào đoàn.

Đỗ Nguyên Triết không từ chối, nói: "Anh Lưu cứ sắp xếp đi."

...

"Nguyên Triết, hôm nay anh có rảnh không, em mời anh ăn cơm."

Từ sau khi thành công có được vai Lạc Tầm, Đỗ Nguyên Triết không ra ngoài nữa. Anh luôn ở nhà nghiên cứu kịch bản. Mới yên tĩnh được vài ngày thì lại nhận được điện thoại của Vệ Lăng Lăng.

Đỗ Nguyên Triết đang muốn tìm hiểu xem Vệ Lăng Lăng đã thu hút sự chú ý của Hạ Ngưng Mịch bằng cách nào nên tiện thể đồng ý Vệ Lăng Lăng. Hai người hẹn nhau ăn trưa.

Gần trưa, Đỗ Nguyên Triết và Vệ Lăng Lăng đến một nhà hàng.

Vệ Lăng Lăng nói: "Đây là một nhà hàng món ăn riêng mà em mới phát hiện. Ở đây rất yên tĩnh và món ăn cũng rất ngon. Hôm nay em đưa anh đến đây thử."

Hai người họ dù sao cũng là diễn viên. Đi ăn ngoài cũng phải chú ý một chút. Các nghệ sĩ thích nhất là những nơi yên tĩnh như thế này.

Đỗ Nguyên Triết quét mắt nhìn một lượt sau khi vào cửa. Nơi này không quá lớn, chỉ có hai tầng. Sảnh tầng một có hơn chục cái bàn, bây giờ có vài bàn đang có khách. Đi vào bên trong là vài phòng riêng, nhìn cửa đóng kín có lẽ đã có người.

Trên tường và cửa phòng đều được chạm khắc hình hoa cỏ. Thỉnh thoảng còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất dễ chịu. Nhìn chung thì nơi này rất tao nhã.

Vệ Lăng Lăng dẫn Đỗ Nguyên Triết lên tầng hai, nói: "Em đã đặt phòng ở tầng hai, ở đó sẽ yên tĩnh hơn."

Tầng hai không có sảnh lớn, toàn bộ đều là phòng riêng. Hiệu quả cách âm cũng không tệ, ở ngoài không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Vào phòng hai người mới tháo khẩu trang và kính râm ra. Vệ Lăng Lăng đưa thực đơn cho Đỗ Nguyên Triết: "Anh gọi món đi."

Đỗ Nguyên Triết tùy ý gọi vài món mà cả hai đều thích ăn. Phải nói là nguyên chủ thực sự rất quan tâm đến Vệ Lăng Lăng. Đỗ Nguyên Triết không cần phải nhớ lại, vừa nhìn thực đơn là đã biết Vệ Lăng Lăng thích ăn gì.

Trong lúc chờ món, Đỗ Nguyên Triết hỏi han: "Lăng Lăng, dạo này em khỏe không?"

Vệ Lăng Lăng đáp: "Vốn là do quay phim quá mệt, nghỉ ngơi vài ngày là không sao rồi."

"Trước đây em quá liều. Dù sao kịch bản cũng nhiều, vẫn nên chú ý đến sức khỏe."

Vệ Lăng Lăng nghe lời thiếu gia nhà giàu của anh, cười nói: "Chẳng lẽ anh muốn em như anh, một năm chỉ đóng một hai bộ phim mà lời thoại còn ít ỏi? Anh quên là em còn có mẹ phải nuôi sao?"

Từ khi có chút danh tiếng, Vệ Lăng Lăng đã đưa mẹ đến một viện dưỡng lão tốt hơn. Chi phí ở đó không hề thấp. Với mức cát-xê hiện tại, cô vẫn chưa thể ngồi không được.

"Anh nói không lại em. Em nhớ tự chăm sóc bản thân là được."

Đúng lúc này món ăn được mang lên. Hai người tạm dừng câu chuyện. Đợi nhân viên phục vụ ra ngoài, Vệ Lăng Lăng mới nói: "Nguyên Triết, em nghe nói anh sẽ đóng 《Vân Lan Truyện》?"

Chuyện Thiên Ảnh sắp quay 《Vân Lan Truyện》 đã lan truyền khắp giới giải trí. Rất nhiều người hâm mộ đang chờ kết quả chọn vai.

Đỗ Nguyên Triết tùy ý gắp một miếng thịt bò: "Tưởng Triệt Lâm nói với em à?"

Vệ Lăng Lăng lắc đầu, tâm trạng hơi trùng xuống: "Gần đây em không gặp anh ta. Là Trịnh Tiêu nói."

Trịnh Tiêu là nam chính của 《Vân Lan Truyện》, việc cậu ta biết trước về vai Lạc Tầm cũng không có gì lạ.

Vệ Lăng Lăng không muốn bị Tưởng Triệt Lâm ảnh hưởng đến tâm trạng, cố ý trêu chọc: "Nhị thiếu gia Đỗ đây là đã lười đủ rồi, định vùng lên à?"

Đỗ Nguyên Triết cười nói: "Đúng thế."

Vệ Lăng Lăng trợn mắt: "Anh nghĩ em dễ lừa thế sao?"

Đỗ Nguyên Triết đặt đũa xuống, giọng điệu trở nên sâu lắng: "Gần đây anh nhìn vào tài khoản ngân hàng thấy tiền cứ mãi không dùng hết, bỗng cảm thấy cuộc đời chẳng có ý nghĩa gì. Thế nên anh quyết định đổi cách sống."

Nghe lời khoe khoang của Đỗ Nguyên Triết, Vệ Lăng Lăng đột nhiên có ý định đạp anh xuống lầu.

"Nguyên Triết, nghệ sĩ chúng ta quan trọng nhất là giữ dáng. Hay là lát nữa ăn xong chúng ta đi phòng gym nhé?"

"Khụ khụ, đùa thôi, đùa thôi." Đỗ Nguyên Triết lại cầm đũa lên.

Vệ Lăng Lăng không phải là một cô gái yếu đuối. Hồi ở học viện diễn xuất, để mở rộng con đường diễn xuất sau này, cô đã học tán thủ từ năm nhất, còn học thêm nhiều chiêu quyền pháp. Ai mà dám coi thường cô chắc chắn sẽ tự rước lấy vạ. Đỗ Nguyên Triết không có sở thích bị ngược đãi.

"Thật ra là vì ông già ở nhà anh. Gần đây không biết bị làm sao thấy anh vào giới giải trí mấy năm mà chẳng làm nên trò trống gì, liền cho rằng tác dụng duy nhất của anh là để liên hôn. Ông ấy cứ nhất quyết đòi mai mối cho anh. Anh không muốn trở thành công cụ liên hôn nên chỉ có thể cố gắng ở những mặt khác thôi."

Vệ Lăng Lăng ít nhiều cũng đã nghe về tính cách của ba Đỗ. Cô cười nham hiểm: "Cùng lắm thì anh cứ làm theo ý ông đi. Anh yên tâm, nể tình mối quan hệ của chúng ta, em sẽ tặng anh một món quà lớn."

Đỗ Nguyên Triết  cười hề hề: "Em đối xử với anh tốt thật đấy!"

Vệ Lăng Lăng giả bộ nghiêm túc: "Đương nhiên rồi."

Vừa dứt lời, cô không nhịn được cười.

Đỗ Nguyên Triết dứt khoát chuyển chủ đề: "Vài ngày trước tổng giám đốc Hạ có nhắc đến em. Hai người gặp nhau lúc nào vậy?"

"Tổng giám đốc Hạ?" Vệ Lăng Lăng nghi hoặc: "Em chưa từng gặp cô ấy."

Cô đã hợp tác với không ít người của Thiên Ảnh nhưng chưa từng gặp Hạ Ngưng Mịch. Đối với vị nữ doanh nhân huyền thoại này, cô luôn chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt.

Vệ Lăng Lăng thực ra rất tò mò về Hạ Ngưng Mịch. Cô hỏi: "Em nghe nói bây giờ tổng giám đốc Hạ làm việc ở công ty Thiên Ảnh, chắc anh thường xuyên gặp cô ấy nhỉ."

Đỗ Nguyên Triết gật đầu: "Đúng là đã gặp hai lần."

Vệ Lăng Lăng càng hứng thú hơn: "Em có xem phỏng vấn của Dương Thi Dao, cô ấy nói nhan sắc tổng giám đốc Hạ còn hơn cả cô ấy, có thật không anh?"

Dương Thi Dao ban đầu nổi tiếng nhờ nhan sắc. Hiện giờ trong giới giải trí thì có rất ít người đẹp hơn cô ấy.

Đỗ Nguyên Triết nhìn vẻ mặt hóng chuyện của Vệ Lăng Lăng, cảm thấy có chút không chân thật. Nữ chính lại có hứng thú với nữ phản diện độc ác.

Mối quan hệ của hai người này trong tương lai sẽ cực kỳ tồi tệ.

"Rốt cuộc có thật không?"

Vệ Lăng Lăng hỏi lại lần nữa.

Đỗ Nguyên Triết nhớ lại hình ảnh của Hạ Ngưng Mịch, gật đầu: "Anh thực sự chưa thấy ai đẹp hơn tổng giám đốc Hạ."

Vệ Lăng Lăng cảm thán: "Thật muốn gặp một lần."

Phụ nữ cũng tò mò về phụ nữ đẹp không kém gì đàn ông.

Đỗ Nguyên Triết nhìn cô, đùa: "Em chuyển sang Thiên Ảnh là có thể gặp được thôi."

Vệ Lăng Lăng sững người, cảm xúc lại chùng xuống, khẽ nói: "Nói thật em cũng đã từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng em biết là không thể."

Tính cách của Tưởng Triệt Lâm rất bá đạo. Hợp đồng của Vệ Lăng Lăng với Hoan Hành vẫn chưa hết hạn, căn bản không thể rời đi.

...

"Tổng giám đốc, cháo hạt sen táo đỏ ở tiệm này rất ngon, vừa bổ máu vừa dưỡng vị."

Trình Vũ vừa giới thiệu với Hạ Ngưng Mịch, vừa bảo nhân viên phục vụ đưa họ lên phòng riêng ở tầng hai.

Hai người vừa lên được một bậc cầu thang, đã thấy Đỗ Nguyên Triết và Vệ Lăng Lăng đeo kính râm đi xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả bốn người đều dừng bước.

Vẻ mặt Trình Vũ cứng lại, cảm giác như cả thế giới vừa ngưng đọng trong giây lát.

Đỗ Nguyên Triết thấy Hạ Ngưng Mịch cũng sững sờ. Nghĩ dù sao cũng là sếp lớn, giả vờ không thấy thì không được. Anh nói: "Thật trùng hợp, tổng giám đốc Hạ."

Nghe cách xưng hô của anh, mắt Vệ Lăng Lăng sáng lên. Hóa ra đây chính là Hạ Ngưng Mịch. Dương Thi Dao nói không sai chút nào, cô đẹp như một nàng tiên vậy.

"Chào tổng giám đốc Hạ, tôi là Vệ Lăng Lăng của Hoan Hành."

【Ôi, nữ chính và nữ phản diện lại gặp nhau sớm hơn cả trong nguyên tác.】

Nhờ Đỗ Nguyên Triết, Hạ Ngưng Mịch không còn xa lạ với cái tên Vệ Lăng Lăng.

Đến lúc này, cô cuối cùng cũng xác nhận Vệ Lăng Lăng chính là nữ chính trong lời nói của Đỗ Nguyên Triết.

Nhưng sau khi xác định được điều này, sự nghi ngờ trong lòng Hạ Ngưng Mịch lại càng tăng thêm. Cô nhìn Đỗ Nguyên Triết, lạnh nhạt nói: "Đỗ Nguyên Triết, một tiếng nữa đến văn phòng của tôi."

Nói xong, cô bỏ lại ba người còn đang ngơ ngác và đi lên lầu. Trình Vũ đã ở bên cạnh Hạ Ngưng Mịch lâu rồi nên phản ứng nhanh nhất, đi theo sát phía sau cô.

Trong lòng, cô ấy chỉ muốn reo hò.

Tổng giám đốc Hạ quá ngầu!

Vệ Lăng Lăng nghi ngờ hỏi: "Anh và tổng giám đốc Hạ thân lắm à?"

Đỗ Nguyên Triết cũng mơ hồ không kém, anh lắc đầu: "Không thân. Có lẽ liên quan đến 《Vân Lan Truyện》."

Quả thật có khả năng đó. Vệ Lăng Lăng không hỏi thêm nữa.

Đỗ Nguyên Triết lái xe đưa Vệ Lăng Lăng về nhà. Vừa dừng xe anh liếc thấy một chiếc xe sang trọng đậu cách đó không xa. Nhìn sang Vệ Lăng Lăng, sắc mặt cô đã thay đổi.

Đầu tiên là gặp nữ phản diện, bây giờ lại gặp nam chính. Cốt truyện còn có thể nhiều kịch tính hơn được nữa không?

"Xuống xe đi."

Đỗ Nguyên Triết là người đầu tiên mở cửa xe bước xuống.

Tưởng Triệt Lâm cũng xuống xe. Mặc một bộ vest đen thẳng thắn, hắn đi thẳng về phía họ.

Tưởng Triệt Lâm có thể trở thành nam chính thì nhan sắc và vóc dáng của hắn thực sự không thể chê vào đâu được.

Tưởng Triệt Lâm trực tiếp phớt lờ Đỗ Nguyên Triết, kéo Vệ Lăng Lăng: "Đi với anh, anh có chuyện muốn nói với em."

Cổ tay Vệ Lăng Lăng đau nhói. Cô lập tức hất tay Tưởng Triệt Lâm ra: "Tôi không có gì để nói với anh."

Tưởng Triệt Lâm nhíu mày, sự tức giận trong lòng càng tăng lên: "Anh đứng đây đợi em cả nửa ngày, em lại đi cùng với gã đó sao?"

"Tôi đi với ai hình như không liên quan đến tổng giám đốc Tưởng."

"Vệ Lăng Lăng, anh đã cho em đủ mặt mũi rồi, em đừng..."

Vệ Lăng Lăng ngắt lời: "Tưởng Triệt Lâm, anh chỉ biết làm thế thôi sao?"

"Cái gì?"

"Tôi nghe nói anh đã hủy vai nữ chính của tôi cho bộ phim tiếp theo."

Tưởng Triệt Lâm hừ lạnh, kiêu ngạo nói: "Anh đã nói rồi, có những thứ anh có thể cho em, cũng có thể lấy lại."

"Chúng ta ở bên nhau ba năm, anh luôn chỉ biết uy hiếp, dụ dỗ. Tôi là con người, không phải thú cưng của anh. Xin anh hãy buông tha cho tôi đi."

Vệ Lăng Lăng nói xong liền quay người đi vào khu dân cư, thậm chí còn quên cả chào tạm biệt Đỗ Nguyên Triết.

Đỗ Nguyên Triết đang xem hóng, đột nhiên nhận được ánh nhìn sát khí của Tưởng Triệt Lâm.

Đây là cái nhìn lạnh lùng của tổng tài bá đạo ư? Cũng thường thôi.

Tưởng Triệt Lâm lạnh lùng nhìn Đỗ Nguyên Triết, nói: "Tốt nhất là cậu đừng làm những chuyện không nên làm. Nếu không, anh trai cậu cũng không bảo vệ được vậy đâu."

Đỗ Nguyên Triết dựa vào xe, không bận tâm đến lời đe dọa của Tưởng Triệt Lâm. Anh ngoáy tai, nói: "Không biết tổng giám đốc Tưởng định đối phó với tôi thế nào. Nói ra cho tôi nghe xem nào. Nếu thực sự dọa được tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn lắm đấy."

Tưởng Triệt Lâm đã bao giờ bị khiêu khích như vậy? Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo hơn: "Đỗ Nguyên Triết, cậu chẳng qua chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay tôi thôi!"

"Thì sao nào?" Đỗ Nguyên Triết trêu chọc: "Dù sao người bị bạn gái chặn ngoài cửa không cho vào cũng không phải là tôi."

Tưởng Triệt Lâm càng tức giận hơn. Hắn cảm thấy cãi nhau với Đỗ Nguyên Triết ở đây không có ý nghĩa gì, hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.

Đỗ Nguyên Triết cười càng vui hơn.

Nam chính tiểu thuyết nói đi nói lại cũng chỉ là dùng thế lực để đè bẹp người khác. Nhưng nhà họ Đỗ cũng là một gia tộc giàu có ở Yên Thành. Tưởng Triệt Lâm không thể áp chế được anh. Càng không thể làm cho nhà họ Đỗ sụp đổ một sớm một chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play