Đỗ Nguyên Triết đúng giờ đến công ty, đi thẳng lên tầng cao nhất để tìm Hạ Ngưng Mịch.

Trình Vũ thấy Đỗ Nguyên Triết bước ra từ thang máy, lập tức đứng dậy: "Nhị thiếu gia Đỗ, tổng giám đốc đang đợi anh trong văn phòng."

Đỗ Nguyên Triết gật đầu, đi đến trước cửa văn phòng của tổng giám đốc. Anh gõ hai cái, nghe thấy tiếng "mời vào" từ bên trong thì đẩy cửa bước vào.

Hạ Ngưng Mịch đang xử lý tài liệu. Biết người đến là Đỗ Nguyên Triết, cô không ngẩng đầu lên mà nói: "Anh ngồi xuống đi."

Đỗ Nguyên Triết ngồi đối diện Hạ Ngưng Mịch, nhìn cô lật từng trang tài liệu. Nếu không bận tâm đến sự lạnh lùng của Hạ Ngưng Mịch, chỉ nhìn cô thôi cũng đã rất đẹp mắt.

Vài phút sau, Hạ Ngưng Mịch ký tên vào cuối tài liệu, đóng cặp tài liệu lại rồi mới ngước mắt nhìn Đỗ Nguyên Triết. Cô nói một câu khiến Đỗ Nguyên Triết tim gan vỡ vụn.

"Nhìn thế nào, anh cũng rất giống Đỗ Nguyên Triết."

【Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Sao cô ấy lại biết? Cô ấy không nên biết mới phải. Cô ấy đang gài bẫy mình, chắc chắn là đang gài bẫy.】

Đỗ Nguyên Triết dùng hết tất cả khả năng diễn xuất của mình để không lộ ra bất kỳ vẻ khác thường nào. Anh nghi ngờ hỏi: "Tổng giám đốc Hạ đang nói gì vậy, tôi không hiểu?"

Nhưng tiếc là dù anh có che giấu tốt đến đâu, tiếng lòng của anh đã bán đứng anh.

Hạ Ngưng Mịch trước đó đã thấy lạ. Lần ở thang máy đó không phải là lần đầu tiên cô gặp Đỗ Nguyên Triết nhưng trước đó rõ ràng không có chuyện gì xảy ra. Thế mà hôm đó, một cách kỳ lạ cô lại nghe thấy tiếng lòng của Đỗ Nguyên Triết. Dù nhìn thế nào cũng thấy bất thường.

Đặc biệt là khi nghe thấy những từ như "nam chính", "nữ chính", Hạ Ngưng Mịch càng cảm thấy Đỗ Nguyên Triết có vấn đề. Vì vậy, cô đã cho người điều tra tất cả mọi thứ về Đỗ Nguyên Triết, từ khi anh sinh ra cho đến bây giờ. Ngay sau đó, cô đã phát hiện ra sự thay đổi của anh.

Đối với người khác, những thay đổi này có thể được giải thích qua loa nhưng đối với Hạ Ngưng Mịch, đây là điểm yếu chí mạng mà Đỗ Nguyên Triết đã lộ ra.

Đôi khi để có được câu trả lời, cần phải mạnh dạn suy đoán và tìm cách xác minh.

Hạ Ngưng Mịch vốn chưa bao giờ thiếu sự táo bạo.

Và sự thật đã chứng minh, cô đã đoán đúng!

Tiếp theo là thời gian để giải đáp thắc mắc.

"Anh là ai không quan trọng với tôi. Nhưng có một chuyện tôi rất tò mò."

Nghe giọng điệu của Hạ Ngưng Mịch, có vẻ cô đã chắc chắn anh không phải là Đỗ Nguyên Triết. Đỗ Nguyên Triết trong lòng càng thêm bất an. Ngay cả người nhà họ Đỗ cũng không nhận ra sự khác lạ của anh, vậy mà Hạ Ngưng Mịch lại biết. Anh nhất thời không biết phải làm sao.

Hệ thống, mau nói xem phải làm thế nào?

Nói gì đi chứ hệ thống, đây là lúc giả chết sao?

Chết tiệt, hệ thống chết tiệt, sự tích cực khi bảo tôi làm việc đâu rồi?

Đỗ Nguyên Triết gọi hệ thống không có kết quả, trong lòng càng thêm lo lắng, nhưng vẻ ngoài vẫn phải giữ bình tĩnh.

Lúc này, Hạ Ngưng Mịch cũng không dễ chịu. Đầu cô đầy những âm thanh rè rè rè, khiến cô có chút đau đầu. Mặc dù không biết tại sao lại xảy ra tình trạng này nhưng cô chắc chắn nó liên quan đến Đỗ Nguyên Triết.

Hạ Ngưng Mịch không cho Đỗ Nguyên Triết cơ hội để suy nghĩ lung tung. Cô tiếp tục tấn công: "Nếu anh không biết phải nói gì, tôi có thể gợi ý cho anh - nữ chính Vệ Lăng Lăng."

Đồng tử Đỗ Nguyên Triết giãn lớn. Anh biết không còn cần thiết phải che giấu nữa.

【Cô ấy thật sự đã biết rồi.】

Đỗ Nguyên Triết ngẩng đầu nhìn Hạ Ngưng Mịch, nhíu mày: "Cô đã biết những gì?"

Hạ Ngưng Mịch lạnh nhạt nói: "Điều đó không quan trọng. Quan trọng là anh có thể nói cho tôi biết những gì."

"Tại sao cô lại nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết?"

"Tôi nghĩ tổng giám đốc Đỗ sẽ rất muốn biết con trai mình đã đi đâu."

"Cô đang uy hiếp tôi?"

【Đâu phải tôi bảo anh ta biến mất. Cô nghĩ tôi muốn đến đây lắm sao?】

Hạ Ngưng Mịch nhìn vào mắt anh, nói: "Tôi chỉ muốn biết một vài chuyện. Điều này không gây tổn hại gì cho anh."

Đỗ Nguyên Triết lắc đầu: "Cô sai rồi. Nếu cô biết một vài chuyện, tôi sẽ rất nguy hiểm."

【Thêm một biến số biết cốt truyện, diễn biến sau này có thể thay đổi trời long đất lở. Đến lúc đó tôi phải duy trì cốt truyện bằng cách nào?】

Cốt truyện?

Có nam chính, nữ chính lại còn có cốt truyện?

Rốt cuộc đây là cái gì?

Một suy đoán hoang đường hiện lên trong đầu Hạ Ngưng Mịch. Nhưng làm sao có thể? Cô nhớ rõ mọi trải nghiệm từ nhỏ đến lớn của mình. Mọi thứ đều chân thực như vậy, sao có thể là hư ảo?

Hạ Ngưng Mịch vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh. Cô có lẽ đã hiểu những lo lắng của Đỗ Nguyên Triết. Sau khi trầm ngâm một lúc, cô nói: "Tôi không có hứng thú với người khác. Anh chỉ cần nói cho tôi biết, cốt truyện về tôi sẽ đi theo hướng nào. Tôi nghĩ như vậy sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến anh."

Cô nhớ trong nhận thức của Đỗ Nguyên Triết, vị trí của cô chỉ là vài phụ.

Đỗ Nguyên Triết đã mất cảm giác. Hạ Ngưng Mịch biết quá nhiều. Anh lại lắc đầu: "Tôi không thể nói."

Ánh mắt Hạ Ngưng Mịch trở nên lạnh lùng.

Đỗ Nguyên Triết vội vàng giải thích: "Thật sự không thể nói. Mỗi người không phải là một cá thể độc lập. Cô mà thay đổi, những chuyện khác cũng sẽ thay đổi theo."

Hạ Ngưng Mịch tỏ vẻ suy tư: "Xem ra tương lai của tôi không mấy tốt đẹp."

Nếu tương lai cô thuận buồm xuôi gió, việc biết trước cũng không sao. Nhưng giờ Đỗ Nguyên Triết lại kiêng kị như vậy, chứng tỏ tương lai của cô chắc chắn không tốt, thậm chí là rất tồi tệ.

Sắc mặt Đỗ Nguyên Triết đông cứng lại.

【Chết tiệt, vẫn bị gài bẫy rồi. Người phụ nữ này thật đáng sợ.】

Ánh mắt Hạ Ngưng Mịch sâu thẳm. Cô gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn: "Anh nghĩ tôi nên sắp xếp cho anh thế nào?"

Đỗ Nguyên Triết sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Tôi nghĩ chúng ta cứ giữ nguyên trạng thái cũ là tốt nhất."

Tất nhiên, điều này về cơ bản là suy nghĩ viển vông.

Hạ Ngưng Mịch coi như không nghe thấy, tiếp tục hỏi: "Anh thích Vệ Lăng Lăng?"

Đỗ Nguyên Triết lắc đầu: "Tổng giám đốc Hạ đã biết tôi không phải... vậy thì cũng nên biết người thích Vệ Lăng Lăng không phải là tôi."

Hạ Ngưng Mịch gật đầu, nói: "Tôi vẫn thiếu bạn trai. Anh rất thích hợp."

Giọng điệu này cứ như cô  đang nói "đến giờ ăn cơm rồi" vậy, thật tự nhiên.

Đỗ Nguyên Triết há hốc mồm: "Cái, cái này sao được?"

"Tại sao lại không được?"

"Tổng giám đốc Hạ không phải sắp đính hôn với Tưởng Triệt Lâm sao?"

Hạ Ngưng Mịch nhíu mày nói: "Đó chẳng qua là lời nói đùa của người lớn. Tôi và Tưởng Triệt Lâm đều không coi trọng."

"Nhưng dù vậy cũng không nên là tôi chứ."

【Kiếp trước tôi cũng đâu làm gì xấu. Sao lại phải chịu khổ thế này?】

Hạ Ngưng Mịch hoàn toàn không để tâm đến sự phản đối của Đỗ Nguyên Triết. Cô nói: "Tôi cho anh hai lựa chọn. Một là anh nói cho tôi biết mọi thứ. Hai là làm bạn trai tôi."

Đỗ Nguyên Triết bị dồn vào đường cùng, nghiến răng nói: "Hiện tại tất cả những điều này chỉ là suy đoán của cô. Dù cô có nói ra ai sẽ tin?"

【Hừ, đến lúc đó mình cứ không nhận, Hạ Ngưng Mịch có thể làm gì mình?】

Hạ Ngưng Mịch dựa vào lưng ghế, bình tĩnh nói: "Nếu anh chắc chắn có thể đóng tròn vai Đỗ Nguyên Triết 100% thì cứ coi lời tôi nói là không khí đi."

Chưa được bao lâu, Đỗ Nguyên Triết đã thay đổi khá nhiều rồi. Cô không tin Đỗ Nguyên Triết có thể chấp nhận hoàn toàn trở thành một người khác.

Đỗ Nguyên Triết á khẩu.

Để anh hoàn toàn đóng vai một người khác, anh thà bị thế giới này xóa sổ còn hơn. Thôi vậy, biết thời biết thế mà làm. Nhịn một chút sóng yên biển lặng.

Thấy anh im lặng, Hạ Ngưng Mịch hiểu ra lựa chọn của anh. Cô nói: "Sắp xếp hành lý của anh sớm chuyển đến nhà tôi."

Đỗ Nguyên Triết cuối cùng không nhịn được, bật dậy: "Mới yêu đương đã sống chung sao?"

【Còn chút liêm sỉ của con gái nữa không!】

Hạ Ngưng Mịch nhìn anh, ánh mắt lãnh đạm: "Tôi nghĩ anh không đủ ngốc để cần tôi giải thích lý do đâu."

Đỗ Nguyên Triết buông xuôi. Anh biết Hạ Ngưng Mịch làm vậy là để tiện giám sát anh, suy cho cùng vẫn là vì những cốt truyện mà anh biết. Nếu không liên quan đến sống chết thì anh thật sự muốn kể hết mọi thứ cho Hạ Ngưng Mịch.

Người phụ nữ này quá tinh ranh. Anh thực sự không muốn dây dưa lâu dài với cô.

Nhưng Đỗ Nguyên Triết cũng không muốn mọi chuyện đều nghe lời cô. Anh ho khan: "Tôi không thể chuyển đến chỗ cô. Mẹ tôi mà biết, bà ấy sẽ giết tôi mất."

Nhà họ Đỗ đâu có phá sản. Anh không cần phụ nữ nuôi.

Hạ Ngưng Mịch không bận tâm: "Vậy tôi chuyển đến chỗ anh cũng được."

Cô chỉ muốn tiện theo dõi tiếng lòng của Đỗ Nguyên Triết. Sống ở nhà ai cũng không có gì khác biệt với cô, dù sao cũng chỉ là một căn nhà.

Cái gọi là "nhà", cô đã không còn bận tâm từ mười năm trước rồi.

Đỗ Nguyên Triết tiếp tục vùng vẫy: "Tôi sống rất bừa bộn. Đồ đạc vứt lung tung cả. Hơn nữa, hơn nữa tôi còn bị hôi chân."

Hạ Ngưng Mịch đã mở một tài liệu khác, nói: "Bị bệnh thì đi chữa. Tôi có thể giúp anh liên hệ bác sĩ. Còn những thứ khác, sẽ có người giúp việc dọn dẹp. Anh có thể đi rồi."

Đỗ Nguyên Triết câm nín.

【Tim cô ta làm bằng đá hay sao? Cảm xúc chẳng có chút dao động nào.】

Nghe thấy tiếng đóng cửa, bàn tay Hạ Ngưng Mịch đang lật tài liệu khẽ dừng lại. Trong đầu cô như vang lên một giọng nói quen thuộc nhưng xa lạ của một người phụ nữ:

"Ta thật là tạo nghiệt, lại sinh ra một đứa con gái tim sắt đá như con. Con cũng giống như người cha súc sinh của con, đều đến để đòi nợ."

Khẽ siết chặt tài liệu, ánh mắt Hạ Ngưng Mịch càng thêm bình lặng. Mặc cho người đó nói gì, cô đã không còn bận tâm nữa.

Trình Vũ luôn chú ý đến mọi động tĩnh trong văn phòng. Thấy Đỗ Nguyên Triết bước ra, cô ấy đang định chào thì thấy anh như một con gà chọi thua trận, cả người héo rũ.

Nhìn Đỗ Nguyên Triết vào thang máy rời đi, Trình Vũ vẫn còn thắc mắc chuyện gì đã xảy ra.

Lúc này, điện thoại trên bàn cô reo lên. Giọng nói bình thản của Hạ Ngưng Mịch vang lên từ đầu dây bên kia.

"Đi tìm một công ty chuyển nhà, chuyển tất cả hành lý của tôi đến nhà Đỗ Nguyên Triết. Hoàn thành trước tối nay."

Trình Vũ theo bản năng véo má mình. Có phải cô ấy nghe nhầm không?

"Đã nhớ chưa?"

Nhận thấy sự mất kiên nhẫn của Hạ Ngưng Mịch, Trình Vũ vội vàng đáp: "Nhớ rồi, nhớ rồi... Chỉ là tổng giám đốc, nơi ở của nhị thiếu gia Đỗ không lớn lắm, e rằng không đủ chỗ chứa đồ của cô."

Đỗ Nguyên Triết hiện đang sống trong một căn hộ ba phòng ngủ và hai phòng khách. Một mình anh sống khá thoải mái nhưng nếu thêm cả Hạ Ngưng Mịch vào thì sẽ không đủ.

"Mua luôn tầng trên của anh ta. Bảo người ta đập thông hai tầng thành một."

Căn hộ của Đỗ Nguyên Triết là một tầng hai căn. Muốn mở rộng diện tích, chỉ có thể chọn cách đập thông tầng trên và tầng dưới, sửa thành căn hộ thông tầng.

Trình Vũ nói: "Như vậy sẽ mất hơn một tháng. Và nhị thiếu gia Đỗ phải ở nơi khác trong thời gian đó."

"Cứ làm đi."

Nói xong, Hạ Ngưng Mịch cúp máy.

Ở một nơi khác, Đỗ Nguyên Triết vừa ra khỏi công ty đã nhận được điện thoại của Hạ Ngưng Mịch.

"Nơi anh đang ở quá nhỏ. Anh có chỗ nào ở khác không?"

Đỗ Nguyên Triết nghe xong liền biết Hạ Ngưng Mịch không vừa ý căn hộ của mình. Anh mừng thầm trong lòng, lập tức nói: "Không có. Cô cũng biết tài sản của gia đình đều là của anh trai tôi. Căn nhà này là mẹ tôi dùng tiền riêng mua cho đấy."

Đây cũng không phải nói dối. Nguyên chủ quả thật chỉ có một căn nhà này ở Yên Thành, còn những căn khác đều ở thành phố khác.

Hạ Ngưng Mịch nói: "Trong hai tháng này, anh tạm thời sống ở nhà tôi. Tôi đã cho người mua tầng trên nhà anh. Khi hai căn hộ được đập thông, chúng ta sẽ chuyển về đó."

Nói xong thì Hạ Ngưng Mịch không cho Đỗ Nguyên Triết cơ hội từ chối, cô cúp máy.

Đỗ Nguyên Triết nghe tiếng "tút tút" từ điện thoại, lập tức hiểu ra rằng anh lại bị Hạ Ngưng Mịch gài bẫy. Cô đã tính toán rằng anh sẽ trả lời như vậy, và đã đợi anh ở đây từ trước.

Thâm độc!

Quá thâm độc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play