Sau khi về nhà từ công ty giải trí Thiên Ảnh, Đỗ Nguyên Triết bắt đầu chuẩn bị cho buổi thử vai sắp tới.

Anh đọc lại nguyên tác một cách cẩn thận, sắp xếp rõ ràng mối quan hệ giữa các nhân vật chính, sau đó tập trung viết một bản phân tích chi tiết cho nhân vật Lạc Tầm.

Một ngày trước buổi thử vai, Đỗ Nguyên Triết chọn ra vài cảnh có diễn biến tâm lý phức tạp, diễn đi diễn lại trước gương vài lần và liên tục điều chỉnh trạng thái của mình cho đến khi cảm thấy hài lòng.

Thực ra diễn xuất không phải là chuyện tự mình nghiên cứu. Muốn có hiệu quả tốt, sự phối hợp với bạn diễn là vô cùng quan trọng. Tuy nhiên đối với thử vai, yêu cầu sẽ không quá cao, chủ yếu vẫn là xem diễn xuất của diễn viên và sự thấu hiểu của họ đối với nhân vật.

Sáng sớm hôm đó Lưu Húc cùng Tiểu Béo đến đón Đỗ Nguyên Triết. Vì nguyên chủ trước đây quá lười biếng, nên anh ta không sắp xếp nhiều người. Tài xế cũng để Tiểu Béo kiêm nhiệm luôn.

Lưu Húc liếc nhìn Đỗ Nguyên Triết, không thấy anh có gì thay đổi liền hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"

Đỗ Nguyên Triết vỗ vỗ vào bản phân tích nhân vật trên tay, tự tin nói: "Tôi có tám phần chắc chắn sẽ có được vai diễn này."

"...Vậy chúc cậu thành công."

Lưu Húc trước đây cảm thấy vị thiếu gia nhà giàu này tuy làm việc tiêu cực nhưng cũng dễ chiều. Nhưng bây giờ thấy vẻ mặt anh hoàn toàn không có chút tự biết mình nào, Lưu Húc cảm thấy sau này sẽ có khối chuyện phải đau đầu.

Lưu Húc không còn hứng nói chuyện nữa. Trong sự im lặng của ba người, họ đã đến công ty.

Buổi thử vai diễn ra vào lúc hai giờ chiều, khi Đỗ Nguyên Triết đến thì buổi thử vai vừa mới bắt đầu. Anh tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống còn Lưu Húc đi hỏi thăm quy trình thử vai.

Những người khác khi thấy Đỗ Nguyên Triết đều khá ngạc nhiên. Thân phận của Đỗ Nguyên Triết không phải là bí mật trong giới giải trí. Rất nhiều người đều biết anh là nhị thiếu gia nhà họ Đỗ. Những người trong Thiên Ảnh lại càng hiểu rõ hơn về vị thiếu gia này. Họ đều biết Đỗ Nguyên Triết chỉ đóng những vai phụ ít đất diễn và chưa bao giờ đi thử vai. Sao hôm nay lại đến hóng chuyện?

Đột nhiên xuất hiện một biến số như vậy, mọi người túm tụm lại với nhau thì thầm, bàn tán về mục đích xuất hiện của Đỗ Nguyên Triết.

Một lát sau Lưu Húc quay lại, vẻ mặt có chút kỳ lạ: "Tổng giám đốc Hạ cũng đến đấy."

Hạ Ngưng Mịch vốn luôn cho rằng mỗi người nên làm tốt chuyên môn của mình, nên chưa bao giờ can thiệp vào việc chọn vai. Việc cô xuất hiện tại buổi thử vai hôm nay thực sự rất lạ.

Đỗ Nguyên Triết lập tức hiểu ra. Anh đã nghĩ tại sao một số diễn viên lại trông có vẻ phấn khích và căng thẳng một cách khó hiểu. Hóa ra là do sếp lớn cũng ở đây. Đây là một cơ hội hiếm có, nếu diễn xuất lọt vào mắt xanh của sếp lớn thì tương lai sẽ vô cùng xán lạn.

Lưu Húc đưa tấm thẻ số cho Đỗ Nguyên Triết, nói: "Tôi đã giúp cậu đăng ký. Lạc Tầm là vai diễn quan trọng nhất trong buổi thử vai lần này. Lát nữa sẽ đến lượt cậu. Cậu đừng bận tâm chuyện khác, hãy tập trung điều chỉnh trạng thái của mình thật tốt."

Đỗ Nguyên Triết liếc nhìn tấm thẻ, trên đó ghi số 10. Xem ra số người thử vai cho Lạc Tầm không nhiều. Anh đến rất đúng lúc, không lâu sau đã có nhân viên đến thông báo cho anh vào thử vai.

Nhìn Đỗ Nguyên Triết đứng dậy, cả đại sảnh lập tức xôn xao.

Ai cũng biết vai diễn đang được thử là Lạc Tầm. Việc Đỗ Nguyên Triết bước vào lúc này có ý nghĩa quá rõ ràng.

Đỗ Nguyên Triết lại muốn đóng vai Lạc Tầm ư?

Các diễn viên khác đều nghi ngờ có phải mình đã nhìn nhầm.

"Nhị thiếu gia Đỗ có phải đã xem thường đạo diễn Vương như những đạo diễn nhỏ lẻ khác không?"

"Haha, vị thiếu gia sống trong nhung lụa này sắp nếm trải cảm giác thất bại rồi. Đạo diễn Vương nổi tiếng là ruột để ngoài da đấy."

Mấy năm nay nguyên chủ không chú tâm vào diễn xuất, những người khác đều nghĩ anh ta chỉ chơi bời thôi. Nghe cách họ gọi, có thể thấy họ không thực sự coi nguyên chủ là người trong giới giải trí.

Đỗ Nguyên Triết không để ý đến những lời bàn tán bên ngoài. Anh theo nhân viên đi vào phòng làm việc, liếc mắt một cái đã thấy Hạ Ngưng Mịch mặc bộ vest công sở màu xanh nhạt. Trong toàn bộ căn phòng, cô là điểm sáng lớn nhất, khiến người ta không thể nào phớt lờ.

Nhưng Đỗ Nguyên Triết chú ý rằng Hạ Ngưng Mịch ngồi bên cạnh đạo diễn Vương Lập Cương, người ngồi ở vị trí trung tâm vẫn là đạo diễn của 《Vân Lan Truyện》. Có thể thấy người đưa ra quyết định cuối cùng vẫn là đạo diễn.

Suy nghĩ vụt qua, Đỗ Nguyên Triết đi đến giữa phòng cười nói: "Chào đạo diễn Vương, tôi là Đỗ Nguyên Triết, thử vai Lạc Tầm."

Vương Lập Cương khẽ gật đầu, vẻ mặt không biểu cảm. Theo lệ ông hỏi: "Cậu nghĩ Lạc Tầm là người như thế nào?"

Đỗ Nguyên Triết đã có sẵn suy nghĩ về chuyện này. Anh nói: "Lạc Tầm khi còn nhỏ đã tận mắt chứng kiến cha mẹ bị ma đạo sát hại. Chấp niệm nhiều năm của cậu ta là báo thù cho cha mẹ. Vì vậy, khi biết kẻ chủ mưu năm đó là Ma Tôn, cậu ta đã dứt khoát chuyển sang tu ma đạo, cuối cùng đã thành công giết chết Ma Tôn và trở thành Ma Tôn đời mới. Điều đó cho thấy cậu ta là một người cực kỳ nhẫn nhịn và sẵn sàng bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích."

"Sau khi cha mẹ qua đời, thế giới của Lạc Tầm trở nên ảm đạm, tràn ngập bóng tối và máu tanh. Nữ chính Vân Lan đối với cậu ta không chỉ đơn thuần là một người tốt bụng mà còn là ánh sáng cuối cùng trong lòng. Điểm yếu duy nhất của Ma Tôn tàn nhẫn Lạc Tầm chính là Vân Lan. Nhưng cậu ta lại mâu thuẫn với Vân Lan. Vừa mong muốn Vân Lan ở bên mình lại vừa thấy bản thân dơ bẩn, không xứng với Vân Lan, thậm chí không dám chạm vào nàng. Vì vậy cậu ta rất lo lắng Vân Lan sẽ thay đổi. Cậu ta sợ rằng ánh sáng trong tim mình sẽ biến mất."

"Nhưng chấp niệm với Vân Lan đã ăn sâu vào tận xương tủy nên Lạc Tầm ngày càng trở nên mất kiểm soát. Xuyên suốt cuộc đời của Lạc Tầm, cậu ta vừa đáng thương vừa đáng hận lại đáng tiếc. Cuối cùng, cậu ta chết vì Vân Lan, đối với cậu ta mà nói, có lẽ cũng là một sự giải thoát."

Vương Lập Cương nghe xong, khẽ cười: "Xem ra cậu đã đọc nguyên tác. Vậy mời cậu diễn cảnh Vân Lan biết được thân phận thật sự của Lạc Tầm."

Việc đầu tiên Lạc Tầm làm sau khi trở thành Ma Tôn là tìm Vân Lan. Sau khi biết Vân Lan bái sư vào môn phái chính đạo số một - Thiên Kiếm Tông, Lạc Tầm lập tức tạo ra một thân phận giả để trà trộn vào Thiên Kiếm Tông và dưới sự sắp xếp có chủ ý của cậu ta, hai người đã nhận ra nhau. Vân Lan vốn đã đơn độc trong Thiên Kiếm Tông, nay có thêm một người quen biết nên nàng trở nên thân thiết hơn với Lạc Tầm.

Nhưng cuộc vui chẳng kéo dài bao lâu, Lạc Tầm nhanh chóng bị sư phụ của nữ chính, cũng chính là nam chính Thanh Dương chân nhân, vạch trần thân phận. Vân Lan nghe Thanh Dương chân nhân nói về thân phận thật của Lạc Tầm nhưng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng. Với một chút hy vọng, nàng đi gặp Lạc Tầm, mong nghe lời phủ nhận từ cậu ta. Nhưng không ngờ Lạc Tầm lại trực tiếp thừa nhận và hai người từ đó cắt đứt quan hệ.

Vương Lập Cương muốn Đỗ Nguyên Triết diễn lại đoạn Vân Lan và Lạc Tầm hoàn toàn rạn nứt.

Người đóng nữ chính là Dương Thi Dao của Thiên Ảnh. Vừa dứt lời, cô ấy đã đứng dậy đi đến bên cạnh Đỗ Nguyên Triết, nói: "Tôi sẽ phối hợp với anh."

Đỗ Nguyên Triết cảm ơn: "Cảm ơn cô Dương."

Vương Lập Cương ra hiệu: "Bắt đầu đi."

Dương Thi Dao lập tức điều chỉnh cảm xúc, lảo đảo lùi lại một bước, ánh mắt nhìn Đỗ Nguyên Triết tràn ngập sự thất vọng và nỗi buồn khi sắp mất đi một người bạn: "Ngươi... thực sự là Ma Tôn!"

Lạc Tầm tiến lên một bước muốn lại gần Vân Lan nhưng bị Vân Lan dùng kiếm ngăn lại.

Lạc Tầm dừng bước. Cậu biết những ngày tháng mỗi ngày đều có thể gặp Vân Lan đã một đi không trở lại. Trong mắt cậu lóe lên một chút cay đắng, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Ma Tôn đời trước đã giết cha mẹ ta. Tất cả những gì ta làm đều là để báo thù cho cha mẹ."

Vân Lan không chấp nhận lý do này, nói: "Ngươi muốn báo thù không phải chỉ có một con đường là dấn thân vào ma đạo. Tàn dư ma đạo là kẻ mà ai cũng có thể tiêu diệt. Nếu ngươi gia nhập tông môn, tự sẽ có chân nhân thay ngươi báo thù."

Lạc Tầm cười khẩy: "Chân nhân ư? Những chân nhân đó tự cho mình cao cả thì làm sao họ có thể bận tâm đến sống chết của người thường."

Thấy Vân Lan bất mãn với lời nói của mình, Lạc Tầm tiếp tục: "Ma Tôn đời trước đã thống lĩnh ma giáo suốt hàng nghìn năm. Suốt hàng nghìn năm đó không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay ma giáo. Vậy những chân nhân mà ngươi nói đã làm gì? Các tông môn chính đạo miệng luôn nói phải dẹp ma giáo nhưng trong suốt hàng nghìn năm qua, có bao nhiêu lần các chân nhân thực sự ra tay?"

Vẻ mặt Lạc Tầm ngày càng lạnh lùng: "Đối với những chân nhân đó, cái chết của cha mẹ ta chỉ là một con số, họ sẽ không vì thế mà thay đổi cái gọi là kế hoạch bảo vệ chúng sinh. Ta muốn báo thù, chỉ có thể tự mình làm."

Vân Lan mím môi nói: "Ngươi hận Ma Tôn đã giết hại cha mẹ ngươi, vậy còn ngươi, những năm qua có bao nhiêu người đã chết vì ngươi?"

Lạc Tầm thờ ơ nói: "Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Trong thế giới tàn khốc này, yếu đuối chính là tội lỗi. Lòng thương hại là thứ nực cười nhất."

Vẻ mặt như thể cả thiên hạ có chết hết cậu ta cũng không bận tâm, khiến Vân Lan hoàn toàn hiểu ra Lạc Tầm không còn là cậu bé ăn mày năm xưa mà đã trở thành một đại ma đầu phạm nhiều tội ác.

Trái tim Vân Lan dần lạnh lẽo. Nàng cầm kiếm lên và nói: "Vậy ngươi việc gì phải giả vờ tốt bụng, nói ra thì ngươi và Ma Tôn đời trước không có gì khác nhau. Nói nhiều cũng vô ích. Ngươi đã dấn thân vào ma giáo, chúng ta từ nay về sau là kẻ thù không đội trời chung. Hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi Thiên Kiếm Tông."

"Cắt!"

Ngay khi Vương Lập Cương lên tiếng, hai người Đỗ Nguyên Triết và Dương Thi Dao thu lại cảm xúc.

Dương Thi Dao nhìn Đỗ Nguyên Triết một cách sâu sắc. Trước đây cô ấy cũng nghĩ Đỗ Nguyên Triết chỉ là một phú nhị đại vào giới giải trí chơi bời. Nhưng hôm nay cô ấy đã hoàn toàn thay đổi quan điểm. Lời thoại và biểu cảm của Đỗ Nguyên Triết vừa rồi đã chứng minh anh hoàn toàn có thể đảm nhận vai Lạc Tầm.

Nụ cười trên mặt Vương Lập Cương càng sâu hơn. Ông quay sang Hạ Ngưng Mịch nói: "Tổng giám đốc Hạ, tôi nghĩ vai Lạc Tầm có thể chốt rồi."

Ý của câu này rất rõ ràng, Đỗ Nguyên Triết trong lòng đã yên tâm.

Hạ Ngưng Mịch gật đầu: "Đạo diễn Vương quyết định là được."

Đỗ Nguyên Triết lập tức cảm ơn: "Cảm ơn đạo diễn Vương, cảm ơn tổng giám đốc Hạ."

Vương Lập Cương cười nói: "Cứ diễn Lạc Tầm theo sự thấu hiểu của cậu là được. Nhớ bảo quản lý của cậu đến ký hợp đồng nhé."

Đỗ Nguyên Triết gật đầu đồng ý, sau đó xoay người rời đi.

Hạ Ngưng Mịch nhìn anh đi ra, đứng dậy nói: "Tôi còn có việc, chuyện tiếp theo giao cho đạo diễn Vương."

Nghe câu này, vài người trong phòng đều đứng dậy: "Tổng giám đốc Hạ đi thong thả."

Bên ngoài văn phòng.

Lưu Húc thấy Đỗ Nguyên Triết bước ra với vẻ mặt thoải mái, vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?"

Đỗ Nguyên Triết nói: "Đạo diễn Vương bảo anh nhớ đến ký hợp đồng."

Lưu Húc kinh ngạc: "Thật sự thành công rồi sao?"

Anh ta bắt đầu nghi ngờ con mắt nhìn người của mình. Chẳng lẽ anh ta đã nhìn nhầm Đỗ Nguyên Triết?

Tiểu Béo thì không nghĩ nhiều như vậy. Khi biết Đỗ Nguyên Triết thử vai thành công, cậu cười tít mắt, liên tục chúc mừng.

Lưu Húc dù sao cũng đã trải qua nhiều chuyện, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ta nói: "Đã thành công rồi thì cậu đừng vội về. Về văn phòng với tôi bàn bạc lịch trình tiếp theo."

Lạc Tầm là nam phụ, thời gian quay phim chắc chắn không ngắn. Bên cạnh Đỗ Nguyên Triết chỉ có Lưu Húc và Tiểu Béo là không đủ. Hơn nữa Lưu Húc không chỉ quản lý mỗi Đỗ Nguyên Triết nên không thể lúc nào cũng ở cùng anh trong đoàn phim. Như vậy việc thêm người cho Đỗ Nguyên Triết là điều tất yếu.

Hạ Ngưng Mịch bước ra ngoài và tình cờ thấy ba người họ đi vào thang máy. Cô đi thẳng vào, Trình Vũ theo sát phía sau. Vẻ mặt cô thư ký không còn kinh ngạc như trước nữa.

"Tổng giám đốc Hạ."

Lưu Húc và Tiểu Béo vội vàng chào.

Hạ Ngưng Mịch nhìn Đỗ Nguyên Triết, nói: "Anh đã đi học thêm diễn xuất à?"

Cô đã xem diễn xuất trước đây của Đỗ Nguyên Triết. So với bây giờ, dùng từ "lột xác" để hình dung cũng không quá lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play