Xoa nóng lòng bàn tay rồi áp lên miệng vết thương mang theo hơi ấm, Kiều Hạc Chi tròn xoe đôi mắt như nai con, nhìn bàn tay dài rộng của Phương Du đang nhẹ nhàng xoa lên đầu gối mình.
Lúc mới bắt đầu thì đau cực kỳ, cậu cắn răng không phát ra tiếng nào, xoa thêm vài lần thì lại không cảm thấy đau nữa.
Cậu điều chỉnh hô hấp, lén lút nhìn vài lần nam tử đang nghiêm túc bôi thuốc cho mình, mặt vậy mà lại nóng bừng lên.
Tuy nói hai người đã thành thân gần một tháng,nhưng đừng nói là da thịt gần gũi, ngay cả tay cũng chưa từng chạm nhau lấy một chút, sáng nay không biết người này bị gì, lại nổi lên hứng thú, còn nhẫn nại tính tình giúp cậu thoa thuốc.
Khoảnh khắc ấm áp thật không dễ gì có được, hắn vốn muốn ngoan ngoãn nghe lời một chút, nhưng hai người vốn xa lạ lại có khoảng cách, giờ hắn đột nhiên như vậy khiến cậu không biết nên nói cái gì cho phải.
Cứ như thế lặng lẽ không một tiếng động, mãi cho đến khi Phương Du thu tay lại, mở miệng nói: “Đại phu nói thuốc này rất tốt, không cần lo sẽ để lại sẹo.”
Phương Du đưa hộp thuốc dán lại cho Ti Vũ, lại liếc nhìn một cái hai ống chân trắng nõn, thon dài cân đối của Kiều Hạc Chi: “Đợi thuốc thấm một chút rồi buông ống quần xuống, đừng để bị lạnh nữa.”
Kiều Hạc Chi khẽ gật đầu, làm theo lời Phương Du.
Hắn nhớ lần trước Phương Du nói chuyện dịu dàng với hắn là mười mấy ngày trước, khi muốn xin ngân lượng mở tiệc mời bằng hữu uống rượu, trong lòng hơi bất an, không biết lần này người này lại định mở miệng đòi cái gì.
Trong lòng muốn hỏi, nhưng cảm thấy không thích hợp, giãy giụa mấy lần rồi vẫn quyết định chờ đối phương tự mở lời, liền tùy ý kéo chuyện nhà nói: “Nghe Ti Vũ nói phu quân đi dùng cơm, chẳng hay đã ăn xong chưa?”
Phương Du ho khan một tiếng, mỗi lần nghe được hai chữ "phu quân" là cả người hắn đều khẽ chấn động: “Mới vừa dọn đồ ăn xong, ngươi cũng chưa ăn, bảo hạ nhân đưa cơm tới đây, cùng nhau ăn đi.”
Không đợi Kiều Hạc Chi mở miệng, Ti Vũ đã vui vẻ nói: “Nô tỳ lập tức đi truyền cơm, tiện thể bưng chút nước cho chủ quân rửa tay.”
Kiều Hạc Chi liếc mắt nhìn Ti Vũ một cái, rốt cuộc không nói gì, nhìn tiểu nha đầu vui sướng chạy ra ngoài.
Kiều Hạc Chi liếc mắt nhìn Ti Vũ một cái, rốt cuộc không nói gì, nhìn tiểu nha đầu vui sướng chạy ra ngoài.
Bữa tối phong phú, bảy tám món ăn đặt đầy bàn tròn nhỏ, Kiều Hạc Chi định đứng dậy hầu hạ Phương Du ăn cơm, lại bị Phương Du gọi ngược lại.
“Ngồi xuống ăn đi.”
Kiều Hạc Chi ngủ mơ mơ màng màng cả ngày, bụng đúng là đói, nhưng dù gì vẫn còn bệnh, ăn uống không được tốt lắm, hắn thong thả gắp từng đũa ăn, lén nhìn Phương Du ăn cái gì, lại phát hiện Phương Du dù trông như mới khỏi bệnh, vậy mà ăn uống rất khá, liên tục gắp vài miếng thịt dê, lại ăn thêm chút dưa chua với canh cá đậu hũ.
“Thịt dê với canh cá đều không tệ, đại phu nói thân thể ngươi hư nhược, ăn nhiều một chút để bồi bổ.” Phương Du thấy mình đã ăn đến chén cơm thứ hai, mà Kiều Hạc Chi còn bưng nửa chén canh chưa uống hết, liền gắp thêm một miếng đồ ăn bỏ vào chén hắn: “Ngươi quá gầy, ăn cơm còn ăn ít như vậy.” Lúc trước ôm lên đúng là nhẹ bẫng như không.
Kiều Hạc Chi hơi động động đũa, trong mắt mang theo một chút ấm áp: “Phu quân đọc sách vất vả, ban đêm còn phải đọc đến khuya, cũng nên bổ dưỡng một chút.”
“Ngươi…” Phương Du đặt chén xuống: “Về sau vẫn nên gọi tên ta đi.”
“Gọi tên húy của phu quân? Như vậy có phải quá thất lễ không, người ngoài nghe được sẽ chê cười.” Ngón tay Kiều Hạc Chi siết chặt cái chén, trong lòng sinh ra một tia mong chờ, nhưng cũng không dám tỏ vẻ gì, vẫn khéo léo nói: “Nếu phu quân không thích xưng hô này, vậy sau này ta gọi là 'chủ quân' được không?”
Phương Du nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận kia của Kiều Hạc Chi, lại mềm lòng. Nơi này vốn đã khắt khe, hạ nhân sau lưng đã hay nói này nói nọ, nếu ngay cả cách xưng hô cũng bị tước mất, chỉ sợ chẳng còn chỗ nào để nương tựa.
Ngươi muốn gọi thế nào thì gọi đi, ta chỉ là tiện miệng nói thôi. Ta có tên tự là Tử Nhược, nếu không muốn gọi tên húy thì gọi tên tự cũng được.”
Lông mày Kiều Hạc Chi khẽ động: “Tử Nhược…”
Phương Du khẽ ừ một tiếng đáp lại.
Kiều Hạc Chi mím môi, hai tay nâng chén uống một ngụm canh cá, ý cười nhàn nhạt nơi đuôi mày lặng lẽ giấu vào trong chén.
Sau khi ăn xong, Phương Du cảm thấy hơi căng bụng, muốn ra ngoài tản bộ tiêu thực, nhưng trời vào đông, tối đến rất sớm, bên ngoài lại lạnh, liền bỏ luôn ý định đó. Hắn chỉ ngồi tạm một lát ở hành lang trong sân, hai người cũng chỉ nói vài câu đơn giản, rồi Phương Du trở lại phòng.
“Công tử sao không giữ chủ quân lại? Hôm nay là cơ hội tốt lắm đó.”
Ti Vũ thấy Phương Du đã ra ngoài, liền xoay người đến dọn dẹp giường đệm cho Kiều Hạc Chi, liếc mắt nhìn người đang dựa vào trường kỷ lật sách. Sách thì cầm trong tay, nhưng ánh mắt lại không dừng trên chữ.
“Nói bậy gì đó, ta còn bệnh, gọi người ta ở lại cái gì.” Kiều Hạc Chi ném sách sang một bên, chẳng còn tâm trạng đọc gì cả, trong lòng cũng rối ren: “Với lại... nếu thực sự muốn lưu lại, cũng nên là hắn tự nguyện ở lại, ta đi giữ lại thì còn ra thể thống gì nữa.”
Trong lòng cậu loạn thành một đoàn, vốn tưởng Phương Du đến là có chuyện muốn nhờ, ai ngờ người thì đến, rồi lại đi, chẳng nói năng gì, khiến trong lòng hắn cũng thấy hụt hẫng.
“Lời thì là như vậy, nhưng chủ quân hôm nay thái độ mềm mỏng khó có được, chúng ta cũng nên tranh thủ một chút chứ.” Ti Vũ bày mưu: “Hay là để nô tỳ bảo nhà bếp nấu một bát canh, chủ quân chắc chắn còn muốn đi thư phòng đọc sách, nô tỳ mang theo công tử đưa tới cho ngài ấy.”
Kiều Hạc Chi lại lắc đầu, thật ra cũng không phải vì ngại phiền toái, chỉ là: “Phòng bếp nấu canh không thật sự ngon.”
“Cái đó thì đương nhiên không bằng tay nghề của công tử rồi.” Ti Vũ vội phụ họa.
Kiều Hạc Chi đứng dậy khỏi trường kỷ, trong lòng sớm đã có tính toán riêng: “Ngày mai ta đến viện bà bà thỉnh an xong sẽ ghé phòng bếp nhỏ, tự tay làm ít cơm canh cùng hắn. Hôm nay thì thôi, uống thuốc vào người mệt quá rồi, ngươi cũng đi nghỉ sớm một chút đi.”
“Vâng, nô tỳ sẽ đốt thêm ít than trong phòng, kẻo ban đêm công tử lại đá chăn bị lạnh.”
“Mai sáng kêu ta dậy sớm một chút, nhưng đừng để lỡ giờ thỉnh an.” Kiều Hạc Chi nằm xuống giường: “Đừng để bị bà bà bắt được cái cớ để phạt ta đi từ đường.”
…
Phương Du ở tại nhà chính, phòng cũng là lớn nhất, không chỉ đơn giản có phòng ngủ và phòng ăn riêng, mà còn có hẳn một gian thư phòng.
Thư phòng bài trí thanh nhã, trên hai kệ sách là đủ loại thi phú, sử học, ở giữa kệ có đặt một án dài, bên trên để sẵn giấy, bút, mực. Cách đó chừng hai thước còn có một chiếc bàn nhỏ, đặt ấm trà và mấy món đồ lặt vặt.
Phương Du bước đến trước án thư, nguyên thân thường ngày đều ở chỗ này đọc sách. Trên bàn còn lưu lại mấy bài văn chương hắn từng viết, Phương Du xem qua nét chữ tinh tế, khí cốt thanh nhã, quả thật có phong thái thư sinh đọc sách mười mấy năm. Chỉ tiếc văn chương kia quá chú trọng từ ngữ hoa mỹ, tựa như tô son trát phấn, có sắc mà thiếu hồn.
Từ năm mười bốn tuổi đỗ tú tài đến nay đã qua năm năm, nguyên thân vẫn chỉ là một tú tài. Ngoài kia anh tài ẩn hiện khắp nơi, nguyên thân từng hai lần dự thi hương nhưng thành tích đều không lý tưởng.
Phương Du cẩn thận suy nghĩ một hồi – tình cảnh hiện tại đã như thế, muốn quay lại quá khứ là điều không thể. Nếu đã phải ở lại đây, vậy ít nhất cũng phải sống cho ra hồn. Kinh thương giờ không còn là đường dễ đi, cái gọi là "vạn bang hạ phẩm, duy hữu độc thư cao", nay điều kiện có sẵn, tiếp tục dùi mài đèn sách chưa chắc không phải một con đường khả dĩ.
Sang năm tám tháng chính là kỳ thi hương ba năm một lần, hắn ngẫm nghĩ trong lòng, cũng không khỏi sinh ra chút chờ mong.
Đã lâu rồi hắn chưa từng dùng bút lông viết chữ, giờ cầm bút lại có chút không quen tay, liền tìm một quyển tản văn ra sao chép luyện chữ. Mấy ngày nay hắn bệnh, chuyện thư viện tạm gác lại, nhưng chậm nhất hai hôm nữa cũng nên quay lại học, ngày tháng như thế có lẽ sẽ không đến mức buồn tẻ vô vị.
Ngày kế, khi trời còn tờ mờ sáng, Phương Du đã rời giường thu xếp ổn thỏa rồi mới đi đến Trường Thọ Đường dùng bữa sáng và thỉnh an – đây vốn là chuyện mà nguyên thân mỗi ngày đều làm.
Trước kia, nguyên thân cùng gia đình sống ở thôn dã, nhà chỉ có hai gian phòng nhỏ, bàn tay giơ ra là có thể chạm tường. Người trong nhà ngày ngày đối diện, cơm cũng ăn cùng một mâm, căn bản chẳng tồn tại chuyện thỉnh an lễ nghi gì.
Sau này, Phương Du thi đậu tú tài, trùng hợp lại đúng vào năm đổi lịch thứ tư, khi Bình Dương đế ban chiếu thư trọng nông ức thương, địa vị người đọc sách tăng lên rõ rệt. Tú tài chẳng những được miễn lao dịch, gặp quan không cần quỳ, mỗi tháng còn được triều đình cấp năm lượng bạc, lại còn phân cho mười mẫu ruộng tốt mà chẳng phải nộp thuế.
Nhờ vậy mà cuộc sống Phương gia chuyển biến lớn, một thời gian từng rất có tiếng tăm trong thôn. Nhưng đọc sách lại tiêu hao nhiều, phần lớn tiền bạc mỗi tháng đều dùng để lo việc học và kết giao văn hữu. Mẹ con Phương gia lại chẳng giỏi tính toán, ruộng đất thì chẳng canh tác đàng hoàng, còn bị cô biểu tiểu thư và người nhà chen chân lợi dụng, chiếm đi phần lớn. Thành ra trong nhà vẫn chẳng dư dả bao nhiêu.
Trước cảnh túng thiếu đó, may mà trong thành có nhà thương hộ tới hỏi cưới, mới đáp ứng gả con. Cũng nhờ gả vào Kiều gia, là con trai độc nhất của nhà họ Kiều, nên Phương gia mới có chỗ dựa. Nếu không thì chi tiêu như vậy, sớm đã không kham nổi.
Kiều gia nhân khẩu đơn bạc, chỉ có một tiểu ca nhi được cưng chiều mà lớn. Sau khi hai nhà thành thông gia, Phương gia trước tiên được vào ở nhị tiến viện trong thành, còn được ban cho ba gian mặt tiền cửa hiệu, hồi môn lại càng nhiều không kể xiết, châu báu, trang sức, bạc trắng đều tính bằng ngàn lượng.
Từ chỗ ở nhỏ hẹp trở thành nơi cao môn đại hộ, người hầu bà tử có tới mười mấy người, đương nhiên cũng phải học theo quy củ của kẻ có tiền. Chủ tử ai ở viện nấy, nếu không gọi thì cũng đều ăn cơm trong viện của mình.
Phương Du thường ngày phải đến thư viện đọc sách, buổi trưa không về ăn cơm, buổi tối đa phần lại cùng văn hữu uống rượu ngâm thơ, chỉ có buổi sáng là tới Trần thị bên kia dùng cơm.
“Hôm nay trời lạnh thật đấy.”
“Chủ quân mang theo lò sưởi tay này đi, hôm nay là lập đông, gió bấc vừa nổi lên đã khiến người cảm thấy lạnh thấu xương.”
Phương Du nhận lấy chiếc lò sưởi tay được khâu vá khéo léo, ôm trong tay quả thật ấm áp hơn chút. Hắn nhìn thoáng qua gã sai vặt đi theo bên mình – Tuyết Trúc, trạc mười bốn mười lăm tuổi, là người Phương Du mới mua về sau khi thành thân. Ban đầu Kiều gia vốn định đưa hết người hầu qua, nhưng Trần thị không yên tâm, sợ tai mắt quá nhiều, nên trừ viện của Kiều Hạc Chi ra, người hầu còn lại đều là bên Phương gia tự mua.
Chẳng qua, dù sao cũng không phải người hầu thân cận từ nhỏ, nguyên thân cũng chẳng quen sai sử, mà bản thân nghèo lâu năm, cũng chưa từng được hầu hạ như vậy, thành ra chẳng ra dáng chủ tử, mà hạ nhân cũng không thân cận.
Phương Du nhìn Tuyết Trúc mặc áo mỏng, áo trong chẳng có bông, chỉ là kiểu áo thu, may thêm hai lớp: “Đã đầu đông rồi, sao còn mặc mỏng như thế?”
“Lão phu nhân nói chờ đến cuối năm mới phát áo đông mới, nên tạm thời dùng tạm mấy bộ thu này, dù sao cũng không làm việc nặng, chịu lạnh một chút không sao.”
Tuyết Trúc vừa nói vừa làm bộ vung tay xoay vai, ra vẻ không hề gì.
Phương Du nghe vậy liền cau mày, hậu trạch sự tình theo lẽ thường mà nói vốn không phải chuyện nam nhân phải nhúng tay, hết thảy đều là do nội thất xử lý.
Trước khi thành thân, hậu trạch đương nhiên là do Trần thị quản. Nhưng sau khi thành thân, lý nên giao lại cho Kiều Hạc Chi mới đúng. Chỉ là Trần thị lúc này đang còn hưởng thụ phong thái uy nghiêm của lão thái thái, tự nhiên không cam tâm đem quyền quản gia trong tay giao ra .
Phương Du vốn dĩ cũng không muốn hỏi đến những chuyện vụn vặt này, nhưng nhìn cảnh trời rét đông mà ngay cả gã sai vặt bên người chủ tử cũng còn bị đối đãi keo kiệt như thế, chỉ sợ người khác còn thảm hơn. Hạ nhân rốt cuộc cũng là người, Trần thị như vậy mà cứ keo kiệt hà khắc, sớm muộn gì cũng sinh chuyện.
“Năm nay còn lạnh hơn năm rồi, chờ đến cuối năm mới phát quần áo đông, thân thể sao chịu nổi. Ngươi chốc nữa đi đến chỗ phòng thu chi lấy bạc, thay hạ nhân trong nhà đặt mua y phục mùa đông, mỗi người hai bộ.”
Gã sai vặt nghe xong đầu tiên là kinh ngạc, kế đó là mừng rỡ không thôi, đuôi lông mày tràn ngập ý cười: “Đa tạ chủ quân! Nô tài thay mọi người tạ chủ quân ban ân!”
Phương Du chỉ phất tay, ý bảo lui ra.
Ra khỏi cửa thì trời đã sáng hẳn, vào đông rồi nên trời sáng chậm, giờ này ước chừng đã là Thìn nhị khắc.
Hắn sải bước đi xuyên qua hoa viên đến Trường Thọ Đường. Gió lạnh lùa qua vườn cây, lá cỏ cành cây đều phủ một tầng băng mỏng trắng toát. Hơi thở phun ra liền hóa thành từng làn khói trắng.
Phương Du không khỏi thầm nghĩ, trời đông giá rét mà còn phải dậy sớm thỉnh an, thật chẳng khác nào đi làm. Mà nói đi làm ít ra còn có tiền công, còn chuyện thỉnh an này không chỉ chẳng có chút bạc nào, mà còn phải đối mặt với gương mặt khó chịu của Trần thị – quả thực là khổ sở.
Cứ tưởng mình đã tới đủ sớm, nhưng khi bước vào sân Trường Thọ Đường, hắn liền thấy có chủ tớ hai người đã đứng ở trước cửa phòng.
Kiều Hạc Chi mặc một chiếc áo choàng lông trắng nhã nhặn, cúi đầu an tĩnh đứng nơi cửa. Không biết đã đợi bao lâu, mà đôi tay xanh trắng lộ ra khỏi tay áo đã phiếm hồng vì đông lạnh.