Phương gia tổ tiên vốn chỉ là nông phu, cả đời quanh quẩn bên ruộng đồng, lo cái ăn cái mặc còn chưa xong, huống hồ là dựng từ đường to lớn để bái tế tổ tông? Tới đời Phương Du, nhờ có chút công danh, Phương gia mới miễn cưỡng chen chân được vào hàng kẻ sĩ, nhưng từ đường vẫn đơn sơ, chỉ có ba tấm bài vị lạnh lẽo, khói hương thưa thớt, chẳng khác gì gió thổi qua lá úa, chỉ càng thêm hiu quạnh.

Kiều Hạc Chi đang quỳ giữa nền đá lạnh như băng, lưng thẳng tắp nhưng run rẩy, đôi mắt vẫn cố chấp nhìn ba tấm bài vị trước mặt, đã gần một canh giờ trôi qua.

Cậu biết bà bà cố ý gây khó dễ. Mấy ngày nay Phương Du chẳng buồn liếc mắt tới cậu, cậu cũng không cầu mong gì, chỉ lặng lẽ làm tốt bổn phận, ngày ngày thỉnh an, ngày ngày chịu lạnh, cho dù trong lòng biết rõ đây là sự trừng phạt không tên, cậu vẫn chưa từng phản kháng.

Chỉ là thân thể chịu không nổi.

Phong hàn chưa khỏi, lại phải quỳ dưới nền đá lạnh hàng giờ, đầu gối vừa đau vừa tê, hơi thở ngày càng mỏng. Cậu mơ mơ màng màng, trước mắt dần mờ mịt, tai ù đi, thân thể chậm rãi ngả nghiêng như không còn nghe sai khiến.

Phịch!

Một tiếng trầm đục vang lên trong không gian trống trải.

Phương Du vừa bước vào cửa từ đường, sắc mặt đại biến, không kịp suy nghĩ liền xông vào — thì thấy Kiều Hạc Chi đã gục ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, cả người co rúm lại thành một cục.

“Kiều Hạc Chi!” – Hắn thấp giọng gọi, nhưng người kia không có chút phản ứng.

Ti Vũ cũng hốt hoảng lao vào: “Công tử!”

Phương Du quỳ xuống, vừa sờ trán liền cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng dị thường, thân thể mềm nhũn như không còn xương cốt, hơi thở cũng yếu đến gần như không thấy.

“Phát sốt cao như thế này…” – Phương Du cắn răng, lập tức ôm người lên, giọng nghiêm lại: “Ti Vũ, nhanh đi mời đại phu!”

“Nô tỳ lập tức đi!” – Ti Vũ chạy vội đi như gió.

Phương Du ôm lấy thiếu niên mảnh khảnh đang hôn mê, vội vàng chạy về tiểu viện mà Kiều Hạc Chi ở. Trên đường, hạ nhân hai bên thấy cảnh này thì lập tức né sang bên, cúi đầu nhường đường, miệng không dám nói gì, nhưng ánh mắt thì lại tò mò không giấu được, len lén nhìn không ngừng.

Đợi Phương Du vừa đi khỏi, đám người kia liền túm tụ nói thầm.

Phương Du đương nhiên là chưa từng chú ý tới, vội vã chạy đến tiểu đồng viện, đặt người kia lên giường, sau đó cởi giày vớ cho y, nhét vào trong đệm chăn.

Tiểu đồng viện này vừa mới nhóm lò than, nhiệt độ trong phòng so với phòng của hắn thì ấm áp hơn nhiều. Dù trong phòng kia có đốt hương sưởi ấm, nhưng cũng không át được mùi thuốc sắc, nghĩ đến vị tiểu công tử nhẹ nhàng mong manh này hẳn là đã bệnh đã lâu.

Nhìn gương mặt trắng nõn, không lớn lắm trên giường lúc này hiện ra một tầng đỏ ửng không tự nhiên, chân mày vẫn nhíu chặt, chưa từng buông lỏng lần nào. Hắn thử đặt tay lên trán người kia, quả nhiên, nóng không nhẹ.

Phương Du vừa phẫn uất vừa lo lắng, đi quanh trong phòng mấy vòng, sau khi nhiều lần thúc giục thì cuối cùng cũng thấy đại phu đến.

"Đại phu, mau vào phòng……” Hắn vừa định mời người vào nhà, thì từ xa bà tử của nhà họ Phương mang theo hai tiểu nha đầu khí thế hùng hổ xông đến, chặn trước cửa.

“Ai u, thật khéo, mời được đại phu rồi. Lão phu nhân đau đầu dữ dội, chủ quân mau dẫn đại phu đi xem xem đi.”

“Đau đầu?” Phương Du nhíu chặt chân mày, nhìn thời gian bà tử đến liền biết rõ là cố tình gây chuyện: “Sao lại đột nhiên đau đầu, chẳng phải là các người không chăm sóc tử tế?”

“Chủ quân đừng trách oan lão nô.” Bà tử kia vội vàng cúi đầu, trong tiểu đồng viện lại mang theo khí thế khác: “Tuy lão nô hầu hạ lão phu nhân chưa lâu, nhưng cũng biết lão phu nhân từ lâu đã có bệnh phong đầu. Cơn đau đầu này, phát lúc nào cũng không có báo trước.”

Phương Du liếc bà tử một cái, trong lòng hiểu rõ nương hắn đúng là có chút điên khùng thật, nói phát bệnh là phát ngay.

“Lão phu nhân quả thật là đau đầu, nhìn phu nhân vẫn đang ngủ, sao không để đại phu vào trước xem thử lão phu nhân,  cũng không thể chậm trễ nữa.”

“Y là ngất xỉu , không phải ngủ.” Phương Du lạnh lùng nói: “Nếu mẫu thân không khỏe, ta sẽ đi trước xem thử, đại phu cứ để y chữa trị xong rồi sẽ qua thăm mẫu thân.”

Lão bà tử định nói gì đó, nhưng thấy sắc mặt Phương Du không tốt, cuối cùng đành phải cúi đầu không dám cãi lời chủ tử: “Dạ, tất cả đều do chủ quân làm chủ.”

“Ti Vũ, nhớ chăm sóc tốt công tử.”

Ti Vũ muốn giữ Phương Du lại, dù sao công tử yêu cầu người hầu phục vụ luôn là một việc quan trọng, nhưng nghĩ đến Trường Thọ Đường và lão bà tử, nàng lại ngừng lời, mắt đỏ như máu gật đầu: “Vâng.”

Phương Du liếc qua Kiều Hạc Chi trên giường, rồi nhíu mày bước nhanh đến Trường Thọ Đường.

“Du nhi, lại đây!”

“Mau, nương làm Tiền bà tử đi trường Ninh Phố mua bánh ngọt trở về, khó mua lắm đó, chỉ hơn một canh giờ thôi.”

Phương Du bước vào cửa thì nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của lão bà tử đang nằm nghiêng trên giường nệm tốt, thoải mái không muốn dậy. Trước mặt có lò sưởi đang tỏa nhiệt, trong phòng ấm áp lại còn có mùi bánh ngọt thơm lừng, ba nha đầu giúp đấm lưng, một nha đầu xoa chân, lão bà tử trông khỏe mạnh, đâu có một chút dấu hiệu đau đầu nằm trên giường?

“Ngài không phải đau đầu sao?"

Lão bà tử nhướng mày, đáp lại: “Nương chỉ muốn gọi con lại đây ăn bánh ngọt cùng, nếu không ở kia lại vấp phải đầu  .”

 

“Ngài bảo ta lại đây thì ta lại đây, cần gì phải kêu đại phu đến.” Dù Phương Du tính tình rất tốt, nhưng lúc này cũng tức giận đến nỗi ngực phập phồng: “Kiều Hạc Chi còn đang hôn mê!”

“Có gì mà phải tức giận, đại phu đến không phải đã đến sao?” Trần Thị buông chiếc bánh ngọt trong tay, nét cười trên mặt cũng phai đi. Bà ngồi dậy, cảm thấy hôm nay Phương Du thật kỳ lạ, suy nghĩ một lát, rồi bừng tỉnh: “À, nếu tiểu ca nhi nhà Kiều gia bị bệnh, thì trong nhà họ chắc chắn sẽ phái người đến cáo trạng, chắc chắn sẽ làm ầm ĩ.”

“Nhưng mà, Kiều gia đã biết thì sao? Cái tiểu ca nhi ấy yếu đuối lắm, ba ngày hai lần bệnh, sao có thể giúp Phương gia nối dõi tông đường? Chắc chắn họ sẽ phải bồi thường cho chúng ta chút tiền mới phải.”

Thấy sắc mặt Phương Du ngày càng khó coi, Trần Thị im lặng một lát rồi bỗng có chút uất ức: “Nhưng không phải chúng ta cũng muốn ép Kiều gia sớm đồng ý  cho con cười Nhiên nhi về sao?”

Phương Du cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng nghĩ lại ngày xưa hai mẹ con vốn dĩ đã là đôi bạn thân thiết, nếu hắn quá nóng vội thì sẽ dễ dàng khiến người khác nghi ngờ.

Hắn hạ giọng, cố gắng nhẹ nhàng hơn: “Mẹ, mẹ cứ chăm sóc hắn cho tốt, sau này không cần phải làm khó hắn nữa.”

“Sao? Tức phụ nghe lời bà mẫu dạy bảo là phải, sao lại nói là làm khó hắn? Kiều gia tới nói không phải sao? Ta sẽ theo họ nói lý lẽ một chút.”

“Cũng không phải vậy.” Phương Du nhìn người thì nói theo cách của người, gặp quỷ lại nói chuyện ma quái: “Nhìn hiện tại, đã sắp đủ tháng rồi, chúng ta không thể làm khó hắn nữa. Mắt thấy cách này không thể thực hiện được, thôi thì lùi lại một bước, chăm sóc hắn cho tốt, sự tình có lẽ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

“Cái này…”

Trần Thị cúi đầu, không muốn đồng ý với Phương Du. Ngày xưa khi còn làm người làm trong thương hộ, nàng đã chịu đủ sự trách móc nặng nề của chủ, nay làm bà chủ gia đình, dễ dàng hưởng thụ sự uy nghiêm này, đương nhiên không muốn từ bỏ.

“Nhi à, Kiều gia tuy có chút tiền, nhưng dù sao họ cũng là gia đình thương hộ. Kiều Hạc Chi có thể lấy được con, một người tuổi trẻ tài giỏi, đó chính là bọn họ trèo cao.”

Trần Thị nói tiếp: “Hơn nữa, không phải ngươi trước đây cũng nói rồi sao? Nếu chúng ta đối đãi quá tốt với hắn, người ngoài sẽ cho rằng chúng ta tham tiền Kiều gia, mất đi khí tiết của những người đọc sách.”

Đã cưới người ta rồi còn giả vờ thanh cao, Phương Du trong lòng khinh thường. Thấy không thể thuyết phục bằng lời, hắn liền đưa ra đòn sát thủ: “Chuyện này cứ thế mà định, nương nghe lời ta, nhất định sẽ không sai. Đừng làm khó hắn nữa, đừng để hắn phải quỳ lạy tổ đường, người ngoài sẽ nói nương khắt khe với con dâu.Ta sau này làm quan, e là sẽ ảnh hưởng đến thanh danh quan lại.”

Lời vừa dứt, Trần thêu quả nhiên im lặng.

Khi Phương Du còn là tú tài, nàng từng tìm người tính toán, nói Phương Du sẽ được phong hầu, làm tướng. Lúc đó, nàng còn muốn theo con hưởng phúc. Mỗi khi nói đến chuyện làm quan, nàng luôn nghe theo Phương Du, nhưng một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng: “Vậy là không cho hắn thỉnh an nữa sao?”

“Nên làm thì làm, không nên làm thì đừng bảo hắn làm.”

“Được rồi.” Trần thêu cúi đầu thở dài: “Con ta vì Nhiên Nhi thật đúng là chịu khổ. Sau này nếu nha đầu đó vào cửa mà không sinh được mấy đứa con béo tốt, thì thật là phải xin lỗi chúng ta một phen. Con cũng vậy, sao cứ phải là nàng ấy chứ? Với gia cảnh nhà ta hiện tại, còn sợ không tìm được tiểu thiếp nhà lành sao?”

Phương Du trong lòng cười lạnh, ngươi hiện tại chưa nhìn xa trông rộng , lại còn tâm tư đơn giản, giờ lại muốn biểu hiện cái gì đó, sau này chỉ thấy một ái một, thê thiếp thành đàn, con cái đầy nhà,  lúc bị đày đi biên cương mới thực sự náo nhiệt.

Khi Phương Du bước ra khỏi Trường Thọ Đường, hắn cảm thấy ngực nặng nề, thật sự việc nói chuyện với Trần lão bà tử tốn quá nhiều sức lực. Hắn vội vã quay lại tiểu đồng viện để xem Kiều Hạc Chi, đại phu đã khám bệnh và đang kê đơn, nhưng Kiều Hạc Chi vẫn chưa tỉnh lại.

“Tiểu lang quân thể hư, thụ hàn mà ngất xỉu, cần bổ khí huyết cho thật tốt. Còn nữa, cần phải thông suốt tâm khí, giải tỏa khúc mắc mới dễ dàng phục hồi, nếu không bệnh sẽ tái phát và càng nặng hơn.”

Phương Du cẩn thận lắng nghe: “Đại phu, còn có thể kê thêm thuốc nào cho ngoại thương không?”

Đại phu nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi thêm: “Vậy lão phu sẽ viết thêm một đơn thuốc khác.”

“Cảm ơn đại phu.”

Phương Du dừng lại một chút, rồi nhìn qua bình phong, thấp giọng nói: “Đại phu có thể kê thêm thuốc chữa ngoại thương không?”

Đại phu nghe vậy ngẩn người, nhưng không hỏi gì thêm: “Vậy lão phu sẽ viết thêm một phương thuốc khác.”

“Làm phiền đại phu.”

Khi Kiều Hạc Chi tỉnh lại, trời đã tối đen.

Cả ngày hôn mê, cậu cảm thấy yết hầu đau đớn, như thể đã bị đốt cháy.

Ti Vũ nghe thấy động tĩnh, vội vàng bỏ chén thuốc trong tay xuống: “Công tử, ngài tỉnh rồi sao?”

“Đảo chút nước…” Kiều Hạc Chi ngửi thấy mùi thảo dược trong phòng, thở dài, nói: “Thôi, đem chén thuốc lại đây cho ta uống, uống nước xong lại uống thuốc.”

Ti Vũ cẩn thận đỡ hắn ngồi dậy, bưng chén thuốc ấm. Kiều Hạc Chi chỉ nếm một ngụm rồi nói: “Hương vị không giống hôm qua.”

“Đây là đại phu mới kê thuốc hôm nay.” Ti Vũ cười nói: “Chủ quân đã nhờ đại phu đến, còn đặc biệt dặn đại phu kê một loại thuốc dán chữa ngoại thương. Nô tỳ thấy thuốc này rất tốt, không chỉ giúp giảm sưng, mà khi dùng xong còn giúp vết thương mờ dần đi. Chỗ gối của công tử lại đỏ và sưng, vết thương rất nặng, còn có tím ở chỗ này.”

Kiều Hạc Chi hơi nhíu mày, không thể tin được: “Phu quân đã đến sao?”

“Đâu chỉ là đến, công tử té xỉu ở từ đường, vẫn là chủ quân ôm về tiểu đồng viện. Chủ quân trước kia ở lại thủ công tử, hôm nay mới đi ăn cơm, trước khi đi còn căn dặn nô tỳ nếu công tử tỉnh lại thì lập tức thông báo ngay.”

So với sự vui mừng của Ti Vũ, Kiều Hạc Chi có vẻ tỉnh táo hơn: “Hôm nay hắn có chút khác thường.”

“Nô tỳ thấy chủ quân đau lòng công tử, bệnh còn phải đi từ đường quỳ lạy rồi ngất xỉu, nô tỳ đau lòng lắm.”

Kiều Hạc Chi cúi mắt vỗ vỗ tay Ti Vũ, an ủi cô bé một chút. Hắn muốn nói rằng Phương Du sẽ đau lòng mình, nhưng hắn không tin lắm. Nếu hắn thực sự quan tâm, thì đã sớm quan tâm từ lâu, sao đến bây giờ mới thể hiện.

Cậu nghiêm túc uống thuốc, nhìn Ti Vũ vén ống quần lên, thấy đầu gối trắng nõn của mình lại đỏ và sưng, vết thương tím tái gần như một nắm tay.

“Tê… Nhẹ chút.”

Phương Du nghe hạ nhân nói Kiều Hạc Chi tỉnh lại, vội vàng bỏ chén đũa vừa bưng lên, chưa kịp ăn xong đã vội vàng đi qua nhìn Kiều Hạc Chi. Mới vừa vào tiểu đồng viện, chưa kịp thông báo, hắn đã nghe thấy âm thanh trong phòng.

 

"Dùng bông dính thuốc dán bôi quang đau, dược hiệu cũng không tốt.”

Phương Du vòng qua bình phong lập tức đi tới mép giường: “Nhưng cảm giác còn có không khoẻ?”

“Hảo, khá hơn nhiều.”

Kiều Hạc Chi không lường trước đến Phương Du sẽ tới tiểu đồng viện tới, ngủ một ngày tóc cũng chưa chải vuốt, quần áo bất chỉnh thập phần thất lễ, hắn co quắp tưởng sửa sang lại một chút chính mình quần áo, không nghĩ tới Phương Du lại hãy còn ngồi vào trên mép giường, triều Ti Vũ vươn tay.

“Đừng thất thần,đưa dược cho ta a.”

Ti Vũ nhìn mắt Kiều Hạc Chi, đầu óc hồ một cái chớp mắt mới phản ứng lại đây, vội vàng đem tiểu bình sứ phóng tới Phương Du trên tay.

Phương Du đổ chút thuốc mỡ ở lòng bàn tay, hai tay xoa nắn chế nhiệt, nhìn sưng đỏ cùng có nhân bánh hấp giống nhau đầu gối, dùng giọng hống tiểu hài nhi uống thuốc  nói: “Có chút đau, chịu đựng một chút, thoa vài lần liền tốt.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play