Tuy rằng ủy viên sinh hoạt đã giải thích rằng điều hòa có vấn đề.

Nhưng việc đột nhiên nghe thấy âm thanh phát ra từ góc phòng không có lấy một bóng người, cộng thêm việc nhiệt độ bị điều chỉnh hai lần nhưng rồi lại nhảy về vị trí ban đầu…

Vẫn là một chuyện khiến người ta sởn gai ốc.

Đặc biệt là dạo gần đây trong trường liên tục lan truyền mấy lời đồn ma quỷ, bị cấm mấy lần vẫn không dừng lại.

Thiếu niên nhìn quanh đám bạn học xung quanh, lại ngẩng đầu nhìn mặt trời rực rỡ ngoài bầu trời, thân thể đang căng cứng cũng thả lỏng được đôi chút.

Làm gì có ma quỷ thật sự chứ.

Hơn nữa xung quanh đều có bạn học, dù thật có quỷ thì chắc nó cũng phải sợ.

Lần này sau khi âm thanh điều chỉnh nhiệt độ vang lên, không khí xung quanh nhanh chóng lạnh xuống với tốc độ nhanh chưa từng thấy.

Mộc Sinh khoanh tay lại, trong lúc hoảng hốt thậm chí còn thấy cả hơi thở trắng phả ra từ miệng mình.

Đối mặt với tình huống kỳ lạ như vậy, vẻ mặt xinh đẹp của cậu tràn đầy bối rối.

Nhưng những người khác trong lớp thì vẫn hành động bình thường như không có gì xảy ra.

Có lẽ là do cơ thể cậu quá yếu nên mới cảm thấy vậy.

Mộc Sinh tự an ủi bản thân như thế.

Cảm giác lạnh ngày càng rõ rệt, không chỉ làn da lộ ra ngoài, mà cả phần cơ thể được quần áo bao bọc cũng dần bị cái lạnh ấy thấm vào.

Cảm giác như có ai đó đang ôm lấy cậu.

Cậu như bị cuốn vào vòng tay lạnh buốt của một thi thể, không còn chút kiêu ngạo thường ngày, đến cả một chút sức để vùng vẫy cũng không có.

Cứng đờ đến mức không còn viết nổi chữ.

Khi vô tình dựa về phía sau, lưng Mộc Sinh chạm vào lưng ghế phía sau.

Trên lưng ghế ấy, lặng lẽ treo một chiếc áo khoác đồng phục.

Ngay khoảnh khắc chạm vào chiếc áo khoác, cái lạnh lập tức tan biến.

Nhưng khi Mộc Sinh đứng thẳng lại, không còn tiếp xúc với nó nữa, cảm giác ấm áp kia cũng nhanh chóng biến mất.

Cậu quay đầu nhìn chiếc áo khoác vừa mang đến cho mình chút hơi ấm ngắn ngủi đó.

Màu sắc dịu nhẹ, thiết kế đẹp mắt, khiến người ta chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ấm áp.

Trong tình trạng không thể tự điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, muốn chịu đựng cái lạnh như thế, có lẽ chỉ còn cách khoác lên chiếc áo kia.

Chiếc áo khoác này đã treo ở đó từ lúc Mộc Sinh bước vào phó bản, đến giờ vẫn chưa có ai dùng đến.

Ngón tay thon dài của cậu lại một lần nữa đưa về phía chiếc áo khoác.

Nó vẫn lặng lẽ nằm ở đó, như đang chờ đợi chủ nhân đến sử dụng, trông không khác gì một chiếc áo khoác bình thường.

Ngón tay Mộc Sinh lướt nhẹ qua họa tiết tinh xảo trên vai áo, nhưng lại không có ý định cầm lên.

Đôi mắt đen của cậu ánh lên vẻ long lanh như viên ngọc đã được mài giũa, mềm mại và sáng trong.

Thì ra là ở đây chờ cậu.

Khi trước Liễu Ngang giằng co với cậu, hắn chống tay trái lên bàn học phía trước, tay phải chống vào bàn phía sau.

Rõ ràng nếu dùng tay trái đặt lên lưng ghế thì sẽ dễ và thoải mái hơn nhiều, nhưng hắn lại chọn cách khó hơn.

Là vì hắn không muốn chạm vào chiếc áo khoác đang treo trên lưng ghế ấy.

So với nỗi sợ hay cảm giác gì khác, biểu hiện bản năng lúc đó của Liễu Ngang chính là sự kiêng kị và ghê tởm.

Chủ nhân của chiếc áo khoác này, hoặc người có liên quan đến nó, nhất định là kẻ đối đầu với Liễu Ngang.

Người đó có địa vị cao hơn Liễu Ngang, mới khiến một kẻ lạnh lùng và ngạo mạn như hắn cũng phải e dè.

Phân tích như vậy thì lai lịch của chiếc áo khoác này đã quá rõ ràng.

Kết hợp với những từ khóa như “kẻ hai mặt”, “kẻ phản bội”, rõ ràng chiếc áo khoác này thuộc về người đối đầu với Nghiêm Kiêu Thịnh, kẻ đứng ở tầng cao nhất trong trường này.

Chủ tịch hội học sinh.

Thông tin này không phải đến từ trí nhớ của Mộc Sinh.

Mà là đến từ ác ý của phó bản.

Trong lớp học có vài người mặc loại đồng phục đó, cũng có người không mặc.

Những học sinh trước đó thân thiết với Liễu Ngang, không ai mặc loại đồng phục này.

Học sinh mặc đồng phục và nhóm của Liễu Ngang tách biệt rõ ràng, lạnh nhạt và ghét bỏ đến mức thậm chí không thèm nhìn nhau lấy một cái.

Loại đồng phục này rõ ràng tượng trưng cho một thân phận và phe phái nào đó.

Rất có thể đây chính là đồng phục của Hội học sinh.

Bất kể vì lý do gì, nếu Mộc Sinh thật sự khoác lên chiếc áo này, thì cho dù cậu có giảo biện thế nào, cũng chắc chắn sẽ ch*ết dưới tay Nghiêm Kiêu Thịnh.

Thậm chí còn chưa kịp gặp mặt Nghiêm Kiêu Thịnh, thuộc hạ của hắn đã có thể trực tiếp ra tay xử lý.

Một người không nhạy bén như Triệu Mộc Sinh có thể sẽ không cảm thấy có gì, còn đắc ý rằng mình được cả hai phe đại lão để mắt tới, nghĩ rằng bản thân đúng là có giá trị.

Nhưng việc cậu mang đồng phục của kẻ đối đầu với Nghiêm Kiêu Thịnh quay trở lại lớp học, chẳng khác nào vả thẳng vào mặt người từng là “đại ca” của mình.

Hội trưởng Hội học sinh đó, e rằng cũng chỉ đang lợi dụng Triệu Mộc Sinh để đè ép thế lực của Nghiêm Kiêu Thịnh mà thôi.

Hắn rõ ràng, với cái đầu và tính cách của Triệu Mộc Sinh, thì người bị Nghiêm Kiêu Thịnh đá khỏi nhóm như thế, chắc chắn không thể sống sót qua sáng nay.

Không thể điều chỉnh điều hòa, cái lạnh quỷ dị khiến người ta gần như mất đi khả năng suy nghĩ, mà chiếc áo khoác kia là thứ duy nhất có thể mang lại hơi ấm.

Nếu Mộc Sinh không đủ cẩn thận, nếu đây là lần đầu tiên cậu bước vào phó bản, không có kinh nghiệm và chẳng mảy may phòng bị, thì có lẽ cậu đã bị bản năng sinh tồn thúc đẩy mà khoác áo lên người.

Chẳng lẽ là vì thân phận NPC manh mối của mình?

Mộc Sinh có thể cảm nhận được, trong phó bản này có một thứ gì đó vô hình, đầy ác ý đang nhắm vào cậu.

Muốn giữ cậu lại mãi mãi trong phó bản này.

Dù là trong hình dạng một cái x*ác lạnh băng.

Sau đó thì sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.

Cảm giác bị theo dõi như vậy, khác hoàn toàn với cảm giác chán ghét từ Liễu Ngang hay những NPC đặc biệt khác.

Mộc Sinh đã rút tay lại, không còn ý định chạm vào chiếc áo khoác đó nữa.

Chiếc áo khoác đẹp đẽ, đắt tiền, màu trắng tinh khôi, cùng với ánh sáng phản chiếu mờ mờ, như cũng tối sầm đi một chút.

Tựa như việc bị Mộc Sinh cảnh giác và từ chối khiến nó cảm thấy vô cùng đau lòng.

Mộc Sinh đã quay đầu đi, không thấy được biểu cảm kỳ lạ của chiếc áo khoác.

Nếu cậu thật sự nhìn thấy, có lẽ sẽ không cảm thấy thương hại, mà chỉ thấy may mắn vì mình đã không mặc nó lên người.

Nhưng cái cảm giác lạnh như muốn thấm thẳng vào xương tủy kia thực sự rất khó chịu nổi.

Ngay sau khi Mộc Sinh từ chối mặc áo khoác, cái luồng khí lạnh đó khựng lại trong chốc lát, rồi lập tức trở nên dữ dội hơn.

Mộc Sinh nằm úp trên bàn, gương mặt trắng bệch vùi vào cánh tay mình.

Cậu có thể cảm nhận rõ ràng, dù không thấy gì trong tầm mắt nhưng thứ kia đang từ cẳng chân cậu bò lên, quấy nhiễu từng chút một.

Nó thậm chí đã vượt qua đầu gối, dường như đang hướng đến những nơi cao hơn.

Mộc Sinh cảm thấy lạnh thấu xương, nhưng cơ thể lại đổ đầy mồ hôi, như vừa bị vớt từ trong nước ra, toàn thân ướt sũng, con ngươi cũng hơi tán loạn.

Cậu cắn răng, duỗi tay ấn xuống phần ống quần.

Cơ thể gầy gò yếu ớt không thể khống chế mà run lên từng chập.

Chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa.

Thêm một lát nữa thôi.

Nó không thể cứ nhằm vào cậu mãi được, nhất định sẽ có lúc kết thúc.

Có thể là lúc vào tiết học, hoặc một khoảng thời gian nào đó.

Cảm giác này không giống như tưởng tượng về đau đớn hay tra tấn.

Nhưng sự kích thích lạ lẫm xen lẫn với cảm giác xấu hổ vẫn khiến Mộc Sinh không thể chịu đựng nổi.

Cả người đã không còn chút sức lực nào, nhưng tay Mộc Sinh vẫn siết chặt đặt lên đùi, không dám buông ra.

Vẫn ghé trên bàn, không dám để ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Có thứ gì đó trơn trượt và lạnh lẽo, chạm vào lòng bàn tay vốn đã run rẩy.

Theo bản năng, Mộc Sinh buông tay ra.

 

Nghiêm Kiêu Thịnh sầm mặt bước vào lớp học, hiếm khi không nghe thấy tiếng nịnh bợ nhao nhao nào vang lên.

Triệu Mộc Sinh là kẻ hai mặt, đối với người thường thì tỏ ra cao ngạo, nhưng với những kẻ có địa vị và thế lực thì lại hết mực xu nịnh.

Nghiêm Kiêu Thịnh chưa từng đồng ý để Triệu Mộc Sinh dựa hơi mình để lấy uy với người khác, chỉ là trước giờ vẫn lười bận tâm đến một kẻ ngu ngốc không biết nhìn sắc mặt như hắn.

Lần này lại nhớ đến cái tên này là vì hắn đã dám chạm đến giới hạn của mình. Nghiêm Kiêu Thịnh cũng chẳng ngại phải dọn thêm một cái rác rưởi nữa.

Huống hồ, chỉ là một NPC tầm thường mà thôi.

Hắn liếc mắt một cái, Triệu Mộc Sinh đang ngồi ngay phía trước chỗ hắn ngồi.

Hiện tại đang úp mặt xuống bàn, không biết đang làm cái trò gì.

Trên lưng ghế còn treo một chiếc áo đồng phục màu trắng khiến người ta vừa nhìn đã thấy chướng mắt.

Nghiêm Kiêu Thịnh nhìn thấy chiếc áo khoác đang hơi chạm vào bàn mình, trong đáy mắt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.

“Triệu Mộc Sinh, đứng lên.”

Hắn chắc chắn giọng của mình đủ lớn để nghe thấy.

Nhưng người kia vẫn cứ nằm úp mặt xuống bàn, không có chút phản ứng nào.

Cũng không thể nói là hoàn toàn không phản ứng:

Đôi vai gầy gò đang run rẩy.

Giữa mái tóc đen, đôi tai trắng bệch, bên ngoài gân máu xanh còn có một lớp ửng đỏ nhàn nhạt.

Tai cậu ta không lớn, là loại nhỏ nhỏ mềm mềm, nhìn thôi đã thấy muốn nắn thử một cái hiện giờ lại đỏ bừng lên.

Tiến lại gần có thể nghe thấy một vài âm thanh mơ hồ:

Cực kỳ áp lực,

Rò rỉ ra từ kẽ răng,

Là tiếng thở dốc và tiếng rên khẽ.

Như thể người phát ra âm thanh ấy đang rơi vào một hoàn cảnh cực kỳ khó chịu.

Nghiêm Kiêu Thịnh không biết Triệu Mộc Sinh đang bày trò gì lần này.

Nhưng không hiểu sao, hắn lại không thể mở miệng mắng thêm được lời nào.

 

Yết hầu khẽ giật, hắn tùy tiện vươn tay lay nhẹ vai Triệu Mộc Sinh.

Ngón tay xuyên qua lớp vải áo, vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được cảm giác ấm áp mềm mại dưới lớp vải.

Như ngọc ấm áp, lại còn mềm mại đến lạ chỉ cần chạm vào thôi, những khớp xương ngón tay của hắn dường như muốn rơi thẳng xuống.

Mộc Sinh khẽ giật mình.

Nghiêm Kiêu Thịnh đột ngột rút tay về, sắc mặt cứng đờ, giữa lông mày mang theo một tia khó hiểu.

Hắn là một nam sinh trung học vẫn còn xử nam, đến nắm tay người khác còn chưa từng, lại càng không phải kiểu quen thuộc với sự tiếp xúc thân mật.

Triệu Mộc Sinh, so với đám nam sinh cơ bắp đẫm mồ hôi trong đội thể dục, dường như... không giống chút nào.

Hiện tại là giờ nghỉ giữa tiết tự học buổi sáng, còn chưa chính thức vào lớp.

Mộc Sinh vốn nghĩ mình phải cố gắng chịu đựng đến lúc bắt đầu tiết học, nhưng khi Nghiêm Kiêu Thịnh đến và khẽ chạm vào cậu, cái luồng hàn ý kia lại đột nhiên giảm đi rất nhiều.

Cậu gần như có thể nghe thấy vật kia gào thét oán hận, bất cam.

Nhưng quả thật đang dần tan biến.

Gương mặt nhỏ nhắn, ửng đỏ vì mồ hôi lạnh và nước mắt, chậm rãi ngẩng lên. Khi thấy đó là Nghiêm Kiêu Thịnh, đôi môi phớt hồng của thiếu niên khẽ mở, khẽ gọi:

“Thịnh ca...”

Người cậu gọi là Nghiêm Kiêu Thịnh, nhưng phản ứng dữ dội hơn lại đến từ đám NPC đứng phía sau, vốn cùng phe với hắn định lại gần xem trò vui giờ bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.

Huống chi là bản thân Nghiêm Kiêu Thịnh bị gọi như vậy trước mặt người khác.

Thiên chi kiêu tử này quét mắt liếc về phía phản ứng của đám người đứng quanh, trong lòng trào lên một cơn bực bội không tên.

Nhưng chính hắn cũng không hiểu vì sao lại khó chịu đến vậy.

Lúc này hắn mới nhớ ra mình đến đây là để "thanh lý môn hộ".

Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên cổ Mộc Sinh,

Chỉ cần hơi dùng sức, là có thể lập tức bẻ gãy.

Hắn mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, mang theo tức giận chưa tan:

“Giờ mới biết gọi ca hả? Vậy lúc mặc cái đồng phục phản bội tôi thì sao?”

Đầu ngón tay Mộc Sinh vẫn đang run rẩy, lạnh lẽo chưa kịp rút đi, khiến đầu óc cậu trở nên mơ hồ hỗn loạn.

Hàng mi trắng mỏng không động đậy, nhưng hốc mắt đã tích đầy nước, từng giọt từng giọt lớn rơi từ gương mặt trắng bệch lăn xuống.

Một giọt rơi đúng vào mu bàn tay Nghiêm Kiêu Thịnh nơi đang bóp lấy cổ cậu.

Nóng bỏng.

Bị nói là phản bội, lại còn bị bóp cổ, Mộc Sinh dường như rất khổ sở, lại thật sự thương tâm.

Nghiêm Kiêu Thịnh rút ngón trỏ ra.

Trừ phần da kề sát ấy, người ngoài căn bản không thể cảm nhận gì được.

Mộc Sinh lên tiếng: “Tôi không có phản bội, chỉ là cầm nhầm áo khoác, tôi chỉ nghĩ là…”

Đôi mắt đỏ hoe sau hàng nước mắt ngược lại trong veo lạ thường, ngẩng đầu liếc nhìn Nghiêm Kiêu Thịnh một cái, như thể không kiềm chế nổi, nước mắt lại rơi xuống.

Nghiêm Kiêu Thịnh nhìn bộ dạng cậu khóc đến gần như không thở nổi, suýt chút nữa tưởng là mình lỡ tay bóp mạnh lúc nào không biết.

Hắn lạnh lùng nói:

“Tôi đâu có nói muốn cậu chết ngay bây giờ, khóc cái gì mà khóc? Nói cho xong lý do đi.”

Cái mũi và mí mắt đã đỏ rực vì khóc quá nhiều.

Hàng mi cong dài cũng ướt sũng dính lại thành cụm, lại khiến gương mặt kia càng thêm thanh tú thuần khiết.

Mộc Sinh không lên tiếng. Đầu óc Nghiêm Kiêu Thịnh bỗng “ong” một tiếng, đột nhiên nhớ tới 

Từ rất lâu trước đây, hắn từng vô tình nghe ai đó đùa cợt:

“Triệu Mộc Sinh thằng nhóc đó, chẳng phải là thích Thịnh ca sao?”

“Ể ”

“Tôi cũng thấy thế, nhìn Thịnh ca với ánh mắt cứ như đang yêu vậy, nói chuyện thì buồn nôn chết đi được.”

“Cứ làm ra vẻ đáng yêu, chắc là muốn được Thịnh ca chú ý, đồ não tàn.”

Khi đó Nghiêm Kiêu Thịnh cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nên mấy người kia cũng không nói tiếp nữa.

Nhưng lần này, không ai nhắc lại mà là hắn chủ động nhớ ra.

“Cậu không phải là…”

Nghiêm Kiêu Thịnh liếm môi, biểu cảm và giọng nói đầy châm chọc và khinh miệt, đó là thái độ hắn vẫn luôn dành cho Triệu Mộc Sinh.

“Thích tôi đấy chứ?”

Một xử nam không hề có kinh nghiệm yêu đương, lại còn nói chuyện này với một tên con trai chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn không chịu nổi.

“Lấy áo khoác của người khác, muốn làm tôi ghen à?”

Nhưng chính Nghiêm Kiêu Thịnh cũng không nhận ra, không biết từ lúc nào tư thế giữa hai người đã thành, hắn là người chủ động giữ lấy Mộc Sinh.

Kéo lấy bàn tay mềm nhũn như không có xương kia, không hiểu sao lại kéo vào gần sát ngực mình.

Một khuôn mặt tuấn tú xuất sắc như thế, thiên phú hơn người, có vô số người theo đuổi.

Hiện tại lại giống như kẻ biến thái.

Nghiêm Kiêu Thịnh nhìn chằm chằm vào đôi mắt long lanh nước của Mộc Sinh, bật cười giễu:

“Thật sự thích đàn ông? Ghê tởm không chịu nổi.”

Bàn tay mềm mại ấy bị hắn túm gọn trong lòng bàn tay mình, giống như đang chơi đùa, khẽ bóp từ ngón tay đến kẽ tay, từng chút từng chút một chọc ghẹo.

Mộc Sinh lúc này đã thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo nhờ vào Nghiêm Kiêu Thịnh, dần dần lấy lại được tỉnh táo.

Nhưng tay lại bị đối phương nắm chặt, muốn rút ra mà không sao rút được.

Cả người tê rần đến mức không còn cảm giác.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play