Mộc Sinh bừng tỉnh mở mắt, đầu óc vẫn còn hỗn loạn, có chút choáng váng.
Chờ cảm giác hoảng hốt kia qua đi, cậu theo bản năng vẫn giữ tư thế hơi nằm sấp trên bàn, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Đây là một phòng học.
Trong tầm mắt còn có từng dãy bàn học được bày biện chỉnh tề, phía trước là bảng đen ghi thời khoá biểu, bảng đen có thể kéo ra, bên trong là màn hình tích hợp dùng để dạy học.
Giữa các bàn học chừa ra lối đi, có người đang đi lại.
Hiện tại là thời gian giữa giờ, bên tai còn nghe thấy tiếng vài ba học sinh quen biết tụm lại nói chuyện phiếm, âm thanh lộn xộn nho nhỏ.
Mọi thứ đều giống hệt như một ngôi trường bình thường.
Trên bàn trước mặt Mộc Sinh đặt một quyển sách giáo khoa Ngữ văn, bìa sách và phần mép giấy đều còn mới tinh, có thể thấy chủ nhân quyển sách này gần như chưa từng dùng tới.
Trên bìa dán một cái nhãn ghi tên
Triệu Mộc Sinh.
Mày Mộc Sinh khẽ cau lại.
Tên cậu là Mộc Sinh, không phải Triệu Mộc Sinh.
Hơn nữa, rõ ràng trước đó cậu vì quá mệt mỏi mà gục đầu ngủ trong thư phòng nhà mình.
Không thể nào có chuyện cậu bị đưa đến nơi này mà bản thân lại không hề có chút cảm giác nào.
Trừ phi... là do một thủ đoạn vượt khỏi lẽ thường.
【 Tích 】
Chỉ có một mình Mộc Sinh nghe thấy âm thanh vang lên trong đầu.
Tựa như tiếng khởi động của một thiết bị công nghệ nào đó, ngay sau đó, một đoạn văn bản chỉ người chơi bị trói định mới có thể nhìn thấy xuất hiện lơ lửng trước mắt hắn.
Hệ thống: 【Đang tải hệ thống trò chơi kinh dị ——】
Hệ thống: 【Đang làm mới tư liệu nhân vật ——】
Hệ thống: 【Thân phận bị trói định: NPC manh mối】
Đám văn bản mờ mờ ảo ảo giữa không trung hiển thị đến đây thì dừng lại.
Tựa như đột ngột mất đi hứng thú đo lường và phân tích, những dòng số liệu kia lập tức bị xoá sạch.
Chỉ còn lại một dòng chữ chói mắt:
【Xin hãy cố gắng sống sót】
Điều này hiển nhiên không phải là lời chúc phúc chân thành gì cả.
Mộc Sinh vẫn cau mày, hàng mi đen đậm như cánh quạt nhỏ khẽ run, đôi môi nhạt màu hơi mím lại.
Không biết tồn tại kia là ai, cuối cùng chỉ để lại một câu nói như vậy, khiến phía sau lưng cậu lạnh toát, như có luồng khí lạnh xuyên thấu vào xương sống. Không gian xung quanh dường như cũng rơi vào im lặng, không còn một tiếng động.
Sự im ắng đầy điềm xấu ấy khiến người ta bất an, như thể đang chờ đợi điều gì đó sắp xảy ra.
Mộc Sinh bình thường cũng có đọc một số tiểu thuyết đại chúng, đối với cái gọi là “trò chơi kinh dị” trong miệng hệ thống, cậu đại khái có chút khái niệm.
Rất nhanh, hắn đã hiểu được lý do vì sao cái hệ thống này lại có biểu hiện kỳ quái như vậy
Tại lối đi gần bàn học của Mộc Sinh, có mấy người đang từ phía sau bước lên phía trước.
Mấy người đó vừa cười vừa nói chuyện gì đó, không để ý đến đồ vật chắn giữa đường.
Nam sinh cao lớn đi đầu là học sinh cấp ba, hắn đạp trúng một vật chắn ngang đường, suýt vấp ngã.
Cũng may cậu ta, một nam sinh có làn da màu bánh mật, quanh năm vận động nên phản xạ cực nhanh.
Hơn nữa, phó bản giờ đã chính thức mở ra, thể lực và khả năng hành động của cậu ta đều được cường hóa đáng kể.
Nam sinh da đen cũng không bị ngã, thân thể rắn rỏi dùng lực đỡ vào bàn học không có ai ngồi bên cạnh, phát ra một tiếng “phanh” vang lên, dễ dàng ổn định lại thân thể.
Biến cố đột ngột cùng sắc mặt khó coi của nam sinh da đen khiến mấy người bạn vừa cười nói với cậu ta lập tức im bặt.
Không khí đột ngột trở nên ngưng trệ và căng thẳng.
Nam sinh da đen kéo nhẹ khóe miệng, nở một nụ cười chẳng thể gọi là thân thiện.
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt âm trầm quét qua chồng sách suýt khiến hắn vấp ngã, rồi chuyển sang nhìn về phía Triệu Mộc Sinh vẫn còn chưa kịp phản ứng, nửa người còn đang nằm sấp trên bàn.
Dù hắn không thật sự bị thương, cũng tuyệt đối không định dễ dàng bỏ qua cho cái tên đầu óc không sáng sủa này, một tên “ cỏ dại ven tường”, ai thấy cũng muốn đạp một cái.
Nam sinh da đen mở miệng, giọng nói khàn khàn đầy áp lực, ngữ khí không dễ chọc vào:
“Ê, mày không định nói gì sao?”
Ánh mắt hắn lướt qua bộ đồng phục khoác sau lưng ghế của Triệu Mộc Sinh, rồi đứng thẳng dậy, xương tay khẽ động phát ra tiếng răng rắc rợn người:
“Dù sao thì… cũng là lời trăng trối cuối cùng của mày đấy.”
Mấy người đi cùng hắn không ai có ý định can ngăn, chỉ khoanh tay đứng xem kịch vui.
Nhìn tình hình này, dù gì cũng là kẻ sắp chết rồi, chết dưới tay Thịnh ca hay Liễu Ngang cũng chẳng khác biệt gì.
Các học sinh khác trong lớp nghe thấy động tĩnh cũng nhìn sang phía này.
Nhìn thấy lại là cái tên không có thực lực gì nhưng tính tình thì cực kỳ bốc đồng – Triệu Mộc Sinh – đang gây chuyện, họ liền mất hứng quay đầu đi, tiếp tục nói chuyện phiếm với bạn bè bên cạnh.
Không một ai có ý định ra mặt can ngăn.
Một số học sinh, tức những người chơi vừa mới tiếp nhận cốt truyện và lời nhắc nhở của phó bản, thì lại âm thầm hoặc công khai quan sát tình hình bên kia.
Trong các phó bản trò chơi kinh dị, luôn sẽ có một kiểu NPC bình thường không biết điều, cứ cố tìm đường chết để rồi bị giết thảm.
Không rõ đây là do phó bản muốn cảnh báo người chơi lương thiện, hay chỉ đơn giản là muốn “giết gà dọa khỉ”.
Từ trong những cái chết của đám NPC pháo hôi này, những người chơi có năng lực quan sát và suy luận sắc bén có thể lờ mờ đoán ra được vài manh mối quan trọng.
Mà lần này, “Triệu Mộc Sinh” rõ ràng cũng thuộc loại NPC xui xẻo xuất hiện với tần suất cao, kiểu điển hình của pháo hôi.
Chỉ có điều, loại NPC bình thường này không giống các NPC có nhiệm vụ hay kỹ năng đặc biệt, họ chỉ như một chuỗi dữ liệu game. Đã chết thì chính là chết, không có ảnh hưởng gì thêm.
Một người chơi đứng gần đó lặng lẽ quan sát tình hình bên kia, trong đầu vụt hiện lại những tư liệu rời rạc về cuộc xung đột giữa hai người kia.
Triệu Mộc Sinh, một học sinh có ngoại hình và gia thế tạm được, thích ôm đùi đại ca trong trường, tính cách kiêu ngạo tùy tiện, ánh mắt kém cỏi, luôn tự cho mình rất được chú ý, nhưng thực chất chỉ là một vai hề nhảy nhót làm màu.
Còn người kia, Liễu Ngang… chính là kiểu nhân vật thân tín thực sự, có lẽ còn là một NPC trọng yếu của phó bản này.
Người chơi thu lại ánh nhìn, không dám công khai xem náo nhiệt nữa.
Không ai lên tiếng, nhưng trong lòng tất cả đều nghĩ giống nhau:
Triệu Mộc Sinh lần này chắc chắn chết không nghi ngờ gì nữa. Vấn đề chỉ còn là tìm hiểu nguyên nhân cái chết của hắn, xem liệu có giúp ích gì cho việc hoàn thành nhiệm vụ và tăng tỉ lệ sống sót hay không.
Liễu Ngang nhìn thiếu niên vẫn còn nằm sấp trên bàn mãi chưa phản ứng, cũng chẳng buồn che giấu ác ý và sự thiếu kiên nhẫn trong mắt, giơ chân đạp mạnh vào bàn học.
Liễu Ngang có ngoại hình rất bắt mắt, làn da hơi ngăm, ngũ quan sắc sảo có phần thanh tú, chính vẻ bề ngoài này khi hắn bộc lộ sát ý hoàn toàn không hề cố kỵ, trông chẳng khác gì một con rắn độc nguy hiểm và mạnh mẽ.
Chính là một kẻ sẽ nhẫn nại trêu đùa con mồi đến gần chết trước khi thật sự cắn chết nó.
“Nói chuyện đi.”
Người chơi đứng gần nhất sắc mặt bỗng chốc trắng bệch. Dù không phải chính mình đang đối mặt, tim đập và máu trong người vẫn vì sợ hãi mà khẽ chậm lại.
Lúc này họ bỗng nhiên nhận ra
Phó bản này tuyệt đối không phải cấp độ thấp.
Bị đạp một phát mạnh như thế, thiếu niên vẫn còn nằm sấp kia cuối cùng cũng có phản ứng.
Mộc Sinh thu hồi dòng suy nghĩ, không để tâm đến mấy dòng “kinh nghiệm tiền bối” mà hệ thống liên tục nhảy ra, hoàn toàn hành động theo trực giác của chính mình.
Tuyệt đối không thể để người khác phát hiện Triệu Mộc Sinh đã bị thay thế.
Nói cách khác, tuyệt đối không thể phá hỏng “tính cách” mà NPC Triệu Mộc Sinh vốn có.
Liễu Ngang khẽ chậc một tiếng, mất hết kiên nhẫn, không muốn tiếp tục chơi trò rùa đen với hắn nữa, đang định đưa tay túm cổ áo thiếu niên dậy thì đúng lúc đó, người nằm sấp đột ngột ngồi dậy.
Mộc Sinh bị đánh thức, còn bị đá cho một cú vào bàn học, với cái tính cách ngang ngược và kiêu ngạo vốn có thì làm sao mà không tức giận cho được.
Cậu đứng bật dậy với tốc độ cực nhanh, xoay người lại, ngẩng cằm đối mặt với Liễu Ngang, trong đôi mắt đen láy xinh đẹp dường như đang bốc lửa:
“Liễu Ngang, cậu có bệnh à?!”
Ban đầu Mộc Sinh còn tưởng mình sẽ có khí thế chất vấn dữ dội, nhưng đáng tiếc là… ngoại hình và giọng nói của thiếu niên không hề phối hợp.
Vừa mới tỉnh ngủ chưa được bao lâu, giọng nói mềm mại của cậu vẫn còn khàn khàn mơ màng, hoàn toàn khác với kiểu khàn đầy khí thế và uy hiếp của Liễu Ngang.
Âm thanh kia là kiểu khàn nhẹ do vừa tỉnh ngủ, mềm nhũn lẫn mơ màng.
Khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của thiếu niên còn in vết hằn đỏ do tì lên bàn.
Vừa rồi ngủ một giấc không yên, như thể gặp ác mộng, trên trán vẫn còn chút mồ hôi, thần sắc cũng uể oải hơn bình thường. Mấy sợi tóc mềm rũ trước trán dính vào má và trán, khiến khuôn mặt cậu trông càng nhỏ hơn.
Trong mắt phủ một lớp sương mù mờ ảo, đôi con ngươi đen tròn trịa phản chiếu ánh sáng mông lung, rõ ràng đang chất vấn người ta, nhưng nhìn kiểu gì cũng giống như vừa bị bắt nạt vậy.
Quay đầu lại, mơ màng quét mắt nhìn xung quanh, ánh mắt mất tiêu điểm một hồi mới rơi trở lại trên người Liễu Ngang.
Chỉ một ánh nhìn hờ hững lướt qua của cậu cũng đủ khiến mấy tên học sinh cao trung đi theo sau Liễu Ngang đứng đờ người ra.
Những kẻ đang khoanh tay xem trò vui cũng bắt đầu chậm rãi thả tay xuống.
Liễu Ngang đang định vươn tay nắm cổ áo Triệu Mộc Sinh, nhưng đúng lúc thiếu niên xoay người lại nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt ấy khiến hắn hơi sững lại, tay giơ lên cũng khựng lại giữa không trung.
Mộc Sinh thì làm như không để ý đến động tác kia, vẫn ngẩng cằm trắng nõn, bộ dáng rõ ràng là định tính sổ cho ra ngô ra khoai với hắn.
Trong lúc vừa tỉnh táo lại, Mộc Sinh cũng tranh thủ sắp xếp sơ lược trí nhớ trong đầu.
Triệu Mộc Sinh là học sinh một trường quý tộc cấp ba, gia thế khá ổn, nhưng vẫn kém xa tầng lớp thực sự đứng đầu.
Hiện tại cậu đang ôm đùi một nhân vật lớn là Nghiêm Kiêu Thịnh, đóng vai trò tùy tùng dưới trướng của hắn.
Mà Liễu Ngang chính là tâm phúc đắc lực nhất của Nghiêm Kiêu Thịnh, địa vị cực cao.
Chỉ tiếc nguyên chủ của cơ thể này lại quá mức tự luyến, cứ tưởng Liễu Ngang là đối thủ số một giành địa vị với mình, còn tự đắc cho rằng mình có thể đè đầu hắn.
Thực tế thì Liễu Ngang căn bản lười để ý đến loại đầu óc ngu xuẩn chuyên làm chuyện dư thừa như nguyên chủ, chẳng buồn so đo.
Hơn nữa… dựa theo mớ ký ức chưa hoàn chỉnh còn sót lại, hình như trước khi Mộc Sinh xuyên tới, Triệu Mộc Sinh đã có ý định “quy phục” một nhân vật lớn khác trong trường – người này là đối thủ ngoài mặt của Nghiêm Kiêu Thịnh.
Nguyên chủ còn tưởng rằng mình đã được thu nhận rồi, nhưng Mộc Sinh vừa mới rà lại chi tiết trong trí nhớ thì phát hiện, đối phương căn bản không để ý đến một kẻ lật mặt như Triệu Mộc Sinh.
Thậm chí còn tỏ thái độ ghét bỏ rõ ràng.
Mà nhìn biểu hiện của Liễu Ngang ban nãy…
Rất có thể Nghiêm Kiêu Thịnh đã biết chuyện “phản bội” này. Lần tới gặp mặt, rất có thể chính là ngày chết của cậu.
Liễu Ngang vẫn đang nhìn chằm chằm vào Mộc Sinh bằng ánh mắt khó dò, không lên tiếng.
Mộc Sinh thấy biểu hiện kỳ lạ của “con rắn độc” này, gương mặt tinh xảo khẽ cau lại.
…Không biết hắn lại đang tính giở trò xấu xa gì đây.
Mộc Sinh bĩu môi, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì, nhưng thái độ thì lại giống hệt như lúc hắn chưa quay đầu lại, y như cái kiểu ghét bỏ lộ rõ trên mặt của Liễu Ngang:
“Nhìn cái gì? Là cậu tới kiếm chuyện với tôi, sao giờ lại im như hến vậy?”
Mộc Sinh đương nhiên là cảm thấy mình rất có khí thế khi nói câu đó.
Nhưng thân thể cậu lại nhỏ hơn hắn Liễu Ngang, người phát triển vượt trội hơn… thành ra phải ngẩng đầu lên mới nhìn được, khiến cả khuôn mặt xinh xắn đó có vẻ lại càng yêu kiều hơn, vô cớ mang theo nét kiều mỵ hút mắt.
Chỉ là đôi mắt kia lại quá mức trong trẻo, trông cực kỳ thuần khiết, chẳng hợp chút nào với cái vẻ mặt đang hằm hằm chất vấn người ta.
Vì lúc đầu là có chủ ý muốn cho Triệu Mộc Sinh biết thế nào là lợi hại, nên hai người đứng rất gần nhau.
Liễu Ngang gần như có thể ngửi được mùi hương nhẹ không rõ tên từ người kia.
Trong một thoáng, tâm trí hắn hoảng hốt.
Trong đầu đột nhiên thấy hình tượng và tính cách trước đây của Triệu Mộc Sinh trở nên mơ hồ.
Tên này... trước kia cũng có bộ dạng này sao?
Khẩu khí và thái độ ngang ngược kia thì đúng rồi, trước giờ Liễu Ngang vẫn thấy hắn rất phiền, chưa bao giờ lại đứng gần mà nhìn kỹ Triệu Mộc Sinh như vậy.
Mặc dù luôn biết cậu ta là một bình hoa vô dụng, nhưng đây là lần đầu tiên hắn rõ ràng nhận ra:
Thật sự... nhìn cũng không tệ lắm.
Mộc Sinh cũng cảm thấy cứ phải ngẩng đầu nhìn người ta thì trông quá ngu, bèn giơ tay đẩy nhẹ vào ngực Liễu Ngang để kéo giãn khoảng cách:
“Tránh xa tôi ra chút, phiền chết đi được.”
Nếu là trước kia, Triệu Mộc Sinh mà dám manh động như thế, Liễu Ngang đã bóp gãy cổ tay hắn rồi, đẩy hắn chết luôn trong cái phó bản này.
Thế nhưng lúc này, ánh mắt Liễu Ngang lại dừng ở cổ tay trắng nõn mảnh khảnh kia, nảy sinh một ý nghĩ khác:
Đừng nói dùng sức, chỉ cần vỗ nhẹ một cái thôi cũng có thể để lại dấu rồi, mấy NPC bình thường chưa qua cường hóa thì làn da đều yếu thế cả.
Liễu Ngang theo động tác của Mộc Sinh mà lùi lại một bước.
Tay kia cũng rất nhanh thu về, chỗ ngực bị chạm qua dường như còn lưu lại chút hơi ấm.
Nam sinh đi cùng hắn bước lên trước.
Một người trong số bọn họ ho nhẹ, còn thỉnh thoảng liếc nhìn Mộc Sinh, thấy Liễu Ngang vẫn im lặng thì chủ động giải thích:
“Đồ của cậu vứt dưới chỗ ngồi lấn ra ngoài đường đi, Liễu Ngang suýt nữa thì bị vấp té.”
Chuyện này đúng là lỗi của Triệu Mộc Sinh, hắn bày đồ lung tung. Nhưng nghe nam sinh kia đỏ mặt vừa ấp úng vừa nói, lại không giống kiểu người đến gây sự, mà như nhóm thiếu niên tuổi dậy thì kết bầy tìm cớ để gây chú ý với “nữ thần học đường”, người vừa xinh đẹp vừa kiêu ngạo.
Chắc là muốn tranh thủ nói chuyện thêm vài câu, thậm chí mặt dày tìm cớ xin info.
Thành ra nhìn vào thì cứ như bọn họ đang không có lý.
Mộc Sinh thì lại càng nghĩ như vậy.
Hắn thấy mình để đồ ở đó rồi ngủ một giấc, có gì sai?
Đôi mắt tròn xoe xinh đẹp nhìn người, trong đầu toàn mấy suy nghĩ thẳng tuột đơn giản. Gương mặt thì thể hiện rõ cảm xúc, không cần nói cũng hiểu hắn đang nghĩ gì:
Gì chứ, chỉ vì chút chuyện nhỏ đó mà đánh thức hắn dậy?
Vẻ mặt kia của hắn khiến mấy nam sinh đi theo sau Liễu Ngang cũng bắt đầu thấy hơi chột dạ.
Cảm thấy... chuyện thật sự không nghiêm trọng đến thế.
Cùng lắm là suýt vấp té thôi, nhưng Triệu Mộc Sinh thì đúng là đang ngủ ngon mà bị đánh thức.
Mộc Sinh tức giận trừng mắt nhìn Liễu Ngang: “Đồ của tôi đặt ở đây, mắt của cậu nhìn đi đâu mà không thấy hả?”
Liễu Ngang đã bình tĩnh lại, nhếch môi lạnh lùng, ngữ khí vẫn âm trầm như thường: “Đây là chỗ công cộng, tôi suýt chút nữa đã ngã.”
Mộc Sinh hiển nhiên chẳng nghe rõ mấy lời cảnh cáo mang tính "dọa chết" trước đó.
Nhưng không rõ vì lý do gì, Liễu Ngang cũng không lặp lại lời đe dọa đó.
Mộc Sinh liếc hắn một cái, không hài lòng: “Còn không phải tại cậu vừa đá bàn của tôi sao, nên tôi mới bị đụng trúng chân mình, tôi còn chưa tìm cậu tính sổ đâu.”
Giọng cậu vô thức mang theo âm mũi nhẹ, khẩu khí lại mang vẻ kiêu căng của trẻ con, như đang làm nũng hơn là muốn tính sổ thật.
Rõ ràng là hắn để đồ lộn xộn làm vướng người khác, rồi không cẩn thận đụng vào chân mình, nhưng lại cố tình đổ hết tội lên đầu người ta.
Thái độ này rất đúng với tính cách Triệu Mộc Sinh mà Liễu Ngang từng biết.
Chỉ là lần này, không hiểu sao... lại không giận nổi.
Mộc Sinh cụp mắt xuống, âm thầm quan sát phản ứng nhỏ nhất của Liễu Ngang, tiếp tục "diễn sâu" hết mình, khoa trương nói:
“Cậu không té, nhưng tôi đau gần chết đây này!”
Trong trí nhớ, Mộc Sinh từng thấy rất nhiều kiểu giao tiếp của Triệu Mộc Sinh với Liễu Ngang, biết người này ghét nhất loại người làm ra vẻ đáng thương như vậy.
Mộc Sinh cũng đã chuẩn bị tinh thần bị Liễu Ngang nổi điên đẩy ra rồi.
Nhưng đối diện với chiêu “diễn lố không kỹ thuật” như thế, Liễu Ngang lại không tức giận.
Nam sinh cao lớn da ngăm đen kia nghe thế thì ánh mắt liếc xuống đùi Mộc Sinh.
Đang là mùa hè, Triệu Mộc Sinh mặc quần short màu kaki rộng rãi mát mẻ, để lộ cặp chân trắng trẻo, cả đùi cũng tròn trịa lộ ra ngoài, trông càng trắng hơn dưới ánh nắng.
Vết đỏ ở ống chân do va chạm lộ rõ, tuy không đến mức phải đi viện nhưng chắc cũng sắp tan.
Do vừa nâng chân lên, ống quần trượt xuống chút, lộ ra khoảng trống giữa chân và vải, khiến Liễu Ngang chỉ cần liếc mắt là có thể thấy rõ bên trong.
Liễu Ngang nở nụ cười, để lộ hàm răng sắc nhọn.
Không phải kiểu răng nanh đáng yêu mang đến cảm giác ấm áp, mà là loại răng giống nọc độc của rắn, đầy nguy hiểm và âm lãnh.
Hắn không đẩy tên ngốc trước mặt ra, ngược lại còn áp sát thêm, như thể muốn “giúp đỡ”, đưa tay nắm lấy cẳng chân của Mộc Sinh, nơi vừa bị thương nhẹ và hơi run lên vì mỏi.
Qua khe ngón tay là da thịt mềm mịn.
Bàn tay kia siết chặt cổ chân Mộc Sinh.
Trên da không hề có độ ấm.
Như thể có thứ gì đó ẩm ướt, lạnh lẽo đang bám lấy hắn.
Cái lạnh ấy lan từ da vào tận xương tủy.
Liễu Ngang cúi đầu, ánh mắt lạnh như băng khóa chặt vẻ mặt dần cứng đờ của Mộc Sinh, hơi nhíu mày trong khoảnh khắc ấy, hắn nghi hoặc:
Nếu tên này thật sự phản bội Nghiêm ca, sao vẫn dám giữ cái thái độ kiểu này?
Lòng bàn tay lại thấy ấm nóng, làm hắn bối rối.
Liễu Ngang khẽ lay người, rồi cười nhạt, ác ý nói:
“Vậy bây giờ cậu định làm sao? Muốn tôi xoa xoa giúp không?”