Chiếc xe sang trọng lướt êm trên con đường lát gạch, bóng chiều nhuộm vàng cửa kính. Bên trong xe, Lâm Nhất Sơn đang tập trung lái, thỉnh thoảng liếc gương chiếu hậu.
Ông vẫn chưa hết ngạc nhiên trước biểu hiện hôm nay của con gái.
Từ sáng đến giờ, con bé như biến thành một người khác. Không còn cái kiểu lạnh nhạt, không còn thái độ phản kháng. Mỗi câu nói, mỗi hành động… đều đầy quan tâm, khiến ông suýt nữa quên mất những tháng ngày cả hai từng “chiến tranh lạnh”.
Phía sau, Lâm Nhã Tinh lặng lẽ nhìn khung cảnh quen thuộc vụt qua ngoài cửa sổ.
Cô nhớ lại chính mình ở kiếp trước — luôn cho rằng ba đã không còn yêu mẹ, không còn yêu cô. Cô chưa từng hỏi, chưa từng nghe, chỉ mặc định tất cả mọi thứ là phản bội.
Cô ghét khi ông đưa Dung Mỹ Ân và con gái bà ta về nhà, ghét cả khi ông mua thêm đồ ăn cô không thích, ghét nhất là… ông không còn nở nụ cười với cô như khi mẹ còn sống.
Nhưng hôm nay —
Cô đã nhìn thấy. Đôi tay ba vẫn ấm. Ánh mắt ba vẫn dịu dàng. Chỉ là… năm ấy, cô quá giận nên không nhìn thấy nữa.
“Ba.” – cô bỗng gọi.
“Ừ?” – ông hơi ngoái đầu, giọng vẫn dịu.
“ Tối nay… ba có về nhà không?”
Ông hơi khựng lại.
“Có. Nhưng lát nữa ba phải qua họp con cũng biết rồi đấy. Sao vậy?”
Cô ngập ngừng một chút, rồi mím môi:
“Vậy con… con về nhà với ba được không?”
Lâm Nhất Sơn lập tức phanh nhẹ, xe giảm tốc rõ rệt. Ông nghiêng đầu nhìn con gái, hơi sửng sốt:
“Con muốn về nhà?”
Lâm Nhã Tinh gật đầu, nắm chặt quai cặp:
“Lâu rồi… con không ăn cơm nhà. Ở kí túc xá ăn mỳ ngấy rồi ạ. ”
“…Ừm.” – ông cười khẽ, có chút xúc động – “Vậy tối nay ba nấu món sườn chua ngọt con thích nhé?”
Cô ngẩn ra, sau đó không nhịn được cười:
“Ba còn nhớ con thích món đó?”
“Cái gì liên quan tới con, ba đều nhớ.” – ông trả lời nhẹ nhàng, ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu – “Chỉ là… trước đây, con không muốn nghe ba nói.”
Cô cắn môi, lặng thinh.
Đúng vậy. Chính cô đã đẩy ông ra ngoài thế giới của mình. Chính cô khiến ông nghĩ mình là người dư thừa trong tim con gái.
Đến tận khi ông chết… cô cũng chưa từng gọi một tiếng “ba” dịu dàng như hôm nay.
“…Con xin lỗi.” – cô thì thầm.
“Không cần xin lỗi.” – ông cười, đưa tay qua ghế vỗ nhẹ đầu cô – “Chỉ cần con chịu về nhà, ba vui rồi.”
Xe tiếp tục lăn bánh, lần này mang theo hai con người… đang học cách trở lại bên nhau.
———
Lâm Nhất Sơn dừng xe trước cổng biệt thự.
“Con vào trước đi, ba phải quay lại công ty họp gấp.” – ông vội, nhưng vẫn không quên dặn dò – “Ở nhà nghỉ ngơi, nếu ba chưa về kịp thì con cứ nhờ dì giúp việc nấu gì ăn trước nếu thấy đói nhé, đừng chờ ba.”
Lâm Nhã Tinh gật đầu, nhìn ông rời đi.
Chiếc xe chậm rãi biến mất sau hàng cây, để lại cô đứng một mình trước cánh cổng sắt đen tuyền. Màu sơn đã được sơn lại, hàng rào cũng mới hơn… nhưng cảm giác nơi này vẫn như cũ – vừa quen thuộc, vừa lạnh lẽo.
Rốt cuộc, mình lại về đây rồi.
Cô đẩy cổng bước vào, từng bước chân như giẫm lên ký ức.
Căn nhà hai tầng với thiết kế kiểu châu Âu cổ, tường phủ sơn trắng ngà, cửa gỗ đen bóng. Cô từng rất yêu nơi này. Mỗi buổi tối đều cùng mẹ ngồi dưới mái hiên uống trà, đợi ba về ăn cơm. Những bữa ăn gia đình rộn tiếng cười. Những ngày mưa ba cõng cô chạy quanh sân, mẹ che ô phía sau gọi lớn “Coi chừng té!”
…Nhưng rồi, mọi thứ tan vỡ.
Sau khi mẹ mất, nơi này giống như chiếc hộp khóa kín mọi điều ấm áp. Thay vào đó là một “gia đình” khác – giả tạo, ngột ngạt.
Cô từng bị nhốt trên tầng hai – căn phòng có cửa sổ quay về hướng tây, nơi ánh nắng chiếu xuyên suốt nhưng không đủ xua đi giá lạnh.
Cô nhìn lên ô cửa ấy… tim thắt lại.
Đó là nơi mình đã chết.
Đứng lặng trước cửa nhà, cô đưa tay chạm vào tay nắm – mát lạnh.
“Két…”
Cánh cửa mở ra, căn nhà như nuốt lấy cô.
Không ai bên trong. Không tiếng chào. Không mùi cơm. Chỉ là một khoảng không tĩnh mịch, thở ra từng nhịp hoài niệm.
Bước chân cô vang lên trên sàn gỗ, từng bước nặng trĩu. Mọi thứ đều quen thuộc: tấm thảm lông cũ, chiếc tủ gỗ cao, bức tranh treo tường có chữ ký của mẹ – giờ đã mờ đi một nửa.
Cô bước ngang phòng khách, ánh mắt vô thức quét qua chiếc sofa từng là nơi ba bế cô xem hoạt hình, qua chiếc piano mẹ từng gảy những khúc ru dịu dàng mỗi tối.
Tim đau như bị ai bóp nghẹt.
Ngôi nhà này… từng là mái ấm.
Giờ đây, chỉ còn là vỏ bọc lặng câm. Bên trong nó, những kỷ niệm đẹp và những cơn ác mộng, chồng chéo lên nhau như mạng nhện không thể gỡ.
Cô bước tới cầu thang, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai – nơi căn phòng bị khóa kia vẫn đang nằm đó, như một con quái vật ngủ yên.
Hồi lâu, Lâm Nhã Tinh thở dài, quay đầu.
Không phải hôm nay. Mình cần mạnh mẽ hơn, để một ngày thật bình thản… mở cánh cửa đó ra.