Cứu được người rồi nàng mới thấy rõ dung mạo của nàng ấy.
Nhìn cũng không rõ bao nhiêu tuổi rồi nên cũng không có nói gì nhiều.
Nhận ra sự gượng gạo này, người nọ lên tiếng trước.
“Đa tạ tiểu cô nương ra tay tương trợ, nhưng giờ ta trúng kịch độc không thể về nhà. Nếu cô không ngại thì có thể đưa ta về không? ”
“Được, nhưng mà thẩm thẩm à. Nhà của người ở đâu vậy? ”
“Ta chỉ đường cho cô. ”
Thật ra người nọ muốn nói thật nhưng sợ có bất trắc cũng chỉ đáp qua loa.
Phượng Cửu cũng cảm nhận được, nhưng cô biết người bị hạ độc cũng sẽ vô cùng cảnh giác dù chỉ là 1 con kiến.
Để giảm bớt sự ngượng ngùng này cô kiếm chuyện để nói.
“Thẩm thẩm, người có biết Thiên giới cụ thể ở đâu không? ”
“Cô muốn lên Thiên giới sao? ”
“ Ừm. ”
“Thế cô lên đó làm gì? ”
“Ta cũng không rõ, chỉ là cảm thấy nghe tới Thiên giới như có việc quan trọng nào đó mà ta đã quên. Với cả ta muốn làm 1 thần quân, bảo vệ bách tính. ”
Người nọ chợt khựng lại, sau đó nói.
“Muốn lên Thiên giới phải phi thăng. Nếu đột nhiên xông lên thì cô sẽ không thể thở đâu.”
“Thật sao? Ta cứ tưởng muốn lên là lên. ”
“Có phải cô nghe tới chuyện của Phượng Thanh tướng quân đúng không? Hắn là thiên tài, có thể thích nghi với không khí của Thiên giới nên được đặc cách cho vào. ”
“À thẩm thẩm, người hiểu rõ ghê. Tả mới chỉ nghe qua sơ sơ mà người biết rõ như tận mắt thấy vậy.”